Không Thấy Phiền, Anh Xin Lỗi! Anh Yêu Em Mất Rồi

Chương 14: Vết thương ở chân- sao cậu biết?!




Đúng như dự định 6 người Nó, anh , tử linh, thế anh , trì an, tố vi đã hội tụ đầy đủ. Và thời khắc huy hoàng đã tới. Đứa nào đứa nấy bắt đầu tranh luận đòi chỗ:

-Thế Anh, chỗ của tôi mà!-Tử linh.

-Có ghi tên cậu à!

-Em ngồi cạnh anh nhé Phong?!-Tố vi vừa cầm tay anh vừa nũng nịu lay lay tay.

Anh nhăn mày khẽ liếc sang nó thì bắt gặp ánh mắt thất vọng của nó. Thấy

khó chịu trong lòng nên nó đã cố lảng sang chỗ khác :

-Trì An, cậu ngồi đây đi!

-cạnh cậu nha!

-Còn hỏi nữa.

20p trôi qua...yên tĩnh~~

30p trôi qua... yên tĩnh~~

-aìzz, nghỉ chút đã.-Tử linh uốn éo người kêu ca.

Nó thấy vậy liền hỏi mọi người:

-Uống gì không? Hay nước cam nhé!

Tố vi quay sang phong hỏi:

-Anh, uống nước cam không? Em đi pha cho anh?

Phong vẫn nhìn vào quyển sách nói "ừ "một tiếng. Tố vi nghe vậy liền kéo nó đi xuống nhà trong khi còn chưa hỏi ý kiến ba người kia. Họ đơ toàn tập luôn.

Trong lúc đang pha nước bỗng nhiên Tố Vi làm rơi cốc xuống nền nhà , vả lại đây là cốc thủy tinh nên..

*Choang*

Nghe thấy tiếng kêu lớn ở dưới nhà 4 người tử linh, anh, thế anh và trì an liền hớt hải chạy xuống. Vừa tới bếp thì nhìn thấy cả một mớ hỗn độn, xung quay hai cô gái trước mắt là những mảnh thủy tinh , chỉ cần nhúc nhích là có thể bị thương . Phong vội vàng nói:

-Hai người đứng yên đi.Tử linh?

-Dạ?!

-Em mau đi lấy hót rác và chổi tới đây!

-À , dạ.

2p sau:

-Em quét hết mấy thứ đó lại một chỗ đi, khéo làm họ bị thương !

Tử Linh bước tới chỗ bọn nó quét mới được một chút thì ai ngờ Tố Vi không biết từ lúc nào đã bị mảnh thủy tinh cứa vào tay chảy máu. Anh sốt sắng bước từ từ tới chỗ Tố vi rồi nắm tay cô kéo đi để bôi thuốc. Nhìn họ như vậy, tim nó bỗng chốc nhói lên như kiểu bị kim châm vậy, rất khó chịu.

Tử linh cuối cùng đã quét xong nhưng lạ là cô cứ quét còn nó thì cứ đứng yên một chỗ . Thấy sắc mặt nó tái nhợt đi , trì an toan bước tới hỏi thì bị nó xua đẩy :

-Cậu đừng tới đây, các cậu xong rồi thì lên phòng học tiếp đi. Chút mình lên sau.

-Nhìn sắc mặt cậu nhợt đi lắm,có sao không?-Trì An cố nói hết.

-Không sao.

Thế Anh thấy vậy liền chọc:

-Thôi đi ông, lên làm bài, người ta vì hoảng sợ nên mới thế chứ có sao đâu.

Lúc này khi mọi người đã lên phòng hết, nó mớ dám thở ra hơi, đôi lông mày khẽ nhíu lại, chân đột nhiên khụy xuống bên trái. Nó nhẹ nhàng nhấc chân trái lên, trong lòng không hết kêu than:

*Á, đau quá! Cậu.... vô tâm lắm, cậu..cậu vốn vẫn chưa thay đổi.....Phong à*

Máu bắt đầu từ lòng bàn chân nó loang ra dưới sàn. Nó lấy răng cắn chặt vào môi cho đỡ đau rồi vào trong bếp lấy bông băng , tìm mãi mới thấy đôi dép lê trong nhà mà đi vào để che đi vết thương đang rỉ máu . Trước khi lên học tiếp nó cũng không quên lau chỗ vết máu loang ra dưới sàn khi nãy.Tay khẽ bám vào thành cầu thang đi lên. Vừa tới cửa phòng, nó lấy hết sức cố đi bằng hai chân bước vào thật nhuần nhuyễn tránh để mọi người nghi ngờ. Tử linh thấy nó là lạ sao ấy, tự dưng đi dép trong nhà?Từ trước tới giờ bọn nó vẫn không mang dép mà. Ngay cả mấy đôi dép đi trong nhà cũng vứt xó, thế mà hôm nay nó lại mang vào:

-Ê, thiên ân, cậu hôm nay lại thích đi dép trong nhà sao?

Anh và Thế Anh cũng hơi khó hiểu quay qua nhìn nó.

Biết sao được, nó cố cười trừ mà nói:

-Hìhi, tại mình thích thôi.

Nói rồi nó cắn môi cố tỏ ra bình thản đi về chỗ ngồi xuống nhưng có vẻ nó cảm nhận được máu vẫn đang tiếp tục chảy ra, vết thương dưới chân đang ngày càng đau. Phong lúc này mới ngẩng mặt lên , chợt quay qua nhìn nó, đang ngồi học mà trông nó chảy nhiều mồ hôi vậy, mặt cũng nhợt nhạt nữa? Thời tiết hôm nay cũng đâu có nóng, trong phòng có điều hòa nữa mà? Chẳng lẽ..Thiên Ân bệnh sao?

Anh chợt lên tiếng :

-hôm nay học tới đây thôi, mọi người về đi!

-Ơ, nhưng mới học tròn tiếng thôi mà!-thế anh và tử linh kêu ca.

Tố vi và Trì an buồn bã gấp sách lại đi về. Cũng đúng thôi, nhà họ mà. Nhưng Tố Vi lại rất muốn ở lại với phong, trì an lại muốn ở cạnh nó cơ.

Sau khi đợi mọi người ra hết, chỉ còn nó và anh. Chợt có chiếc khăn tay đặt trước mặt nó, trông rất quen, hình như là của......

-Lau mồ hôi đi.*Phải, là Phong, chiếc khăn này là của anh*

-À, cảm ơn.

-Khoan đã.

-Á..

Nói rồi nó đứng dậy đi ra nhưng bất ngờ lại bị Phong kéo giật lại. Do mất đà bởi một chân đang bị thương nên nó đứng không vững rồi ngã vào lòng anh. Có lẽ là theo phản xạ nên tay anh vòng qua eo nó mà ôm lấy. Trời ạ, mờ ám quá!

Vừa ngồi trên đùi vừa bị anh ôm như vậy, nó ngại tới mức ngượng chín mặt, không biết chui xuống đâu cho đỡ xấu hổ. Khi dần lấy lại ý thức, nó đẩy anh ra bỏ chạy nhưng lại đụng tới vết thương nên một lần nữa ngã xuống sàn.

-Á! Đau...

Anh vội vàng ngồi xuống chỗ nó nói:

-Sao vậy , đau ở đâu?

-Không...không có.

Anh khẽ nhíu mày nghi ngờ nhìn nó chạy về phòng.

Phòng nó:

-Đau quá, hả...máu lan ra hết bông băng rồi làm sao đây? Phải xuống dưới nhà nữa. Phong đáng ghét, hại mình thế này đây!!

Nó vừa xót xa cho cái chân vừa chửi anh rồi bước xuống nhà lấy đồ.

May là mọi người đã ở phòng mình hết rồi nếu không nó không biết giấu kiểu gì nữa. Đang định bước lên bậc thang thì Phong không biết từ đâu đi ra trước mắt nó, anh xỏ tay vào túi tựa người vào thành cầu thang mà nói:

-Làm gì mà thập thò vậy?

Nó vội vàng giấu bông băng ra sau rồi cười trừ:

-aha, thập thò gì chứ?!

Anh nhăn mày :

- lấy bông băng làm gì?

-Sao...cậu biết! A, nghịch, ừ nghịch thôi!

-Cậu đùa sao?!

Anh bước xuống gần nó rồi bế thốc nó lên.

-Aaaá. Làm gì vậy , thả tôi xuống!!!!

Nghe thấy tiếng hét của nó, thế anh và tử linh giật mình chạy ra thì thấy cảnh tình cảm này liền há hốc mồm:

-Hai...người...đang..đang..làm gì thế?

Nó ngại ngùng dúi đầu vào ngực anh xấu hổ, còn anh thì bình thản nói:

-Hai người xuống lau mấy vết máu dưới nhà đi!

*Máu?! Của mình sao* nó nghĩ.

O.O

Chưa kịp để hai người kia thích ứng thì anh đã đưa nó về phòng. Khóa cửa lại anh bước tới giừơng nó, đặt xuống và nói:

-Ra nông nỗi này rồi còn giấu, nhỡ nhiễm trùng thì sao?!

-Không...không đâu! Tôi có băng ngay sau đó rồi!

-Sau đó???

-ừm...sau cái lúc cậu lo lắng cho tố vi á?!

Anh chỉ thốt ra câu" ngốc nặng" rồi thở dài cúi xuống đưa tay nhấc chân nó để lên đùi mình. Bàn tay anh nhẹ nhàng gỡ chiếc bông băng đẫm máu ra rồi từ rửa bằng nước oxi già . Nó nhăn mày , tay còn bám lên vai anh mà bóp chặt mỗi khi đau làm anh còn vất vả hơn nó khi thay bông băng cho người khác luôn.

Xong xuôi anh thở dài rồi cốc đầu nó nói:

-lần sau đừng như vậy nữa, giấu làm gì chứ?!

Nó phồng má trợn mắt cãi lại:

-tôi thích! Cậu cấm được sao??!Đồ vô tâm!

-Ai vô tâm!

-Cậu chứ ai?

-Vô tâm mà làm những chuyện khi nãy giúp cậu sao?

Nó ngập ngừng một lúc rồi nói:

-Giả tạo.

Anh chỉ còn cách đứng dậy bỏ đi trước khi mình còn chưa bị cô gái ngốc này đang yên đang lành nói anh có những tật xấu vốn không có.

-Câu cảm ơn còn không nói . Thua cậu thật.

-_-+

-Hứ, cảm ơn.

Anh khẽ nở nụ cười rồi đi ra ngoài. Nó thì chợt có cảm giác hạnh phúc len lỏi đâu đây.

-------end chap 14---*--

chap này coi như trả cho mọi người vì chap trước không được hoàn chỉnh ạ.^o^