Không Thành Ký

Chương 2




Trịnh Vũ Tư nói, “Liễu Liên Sinh, thực hành ngoại khóa lần này chúng ta cùng một tổ. Chúng ta chọn đề tài khảo sát là việc sử dụng thời gian rảnh rỗi để làm thêm của sinh viên.”

Cậu gật đầu, im lặng tiếp tục đọc sách.

Trịnh Vũ Tư muốn nói lại thôi, đưa báo cáo thực hành cho cậu, xoay người rời đi. Dáng vẻ xinh đẹp nhạy cảm của cô gái trong ánh nắng chiều tỏa ra một chút cô đơn và rầu rĩ.

Liên Sinh thu dọn sách và báo cáo, rời khỏi phòng tự học. Liễu Bảo Sinh đang đợi cậu ở ký túc xá dưới tầng. Cậu hỏi, “Liễu Bảo Sinh! Sao anh lại đến đây?”

Anh chỉ cười, cởi mở mà khôi ngô. Anh cầm một chiếc túi nhựa lớn đưa cho cậu. Cậu mở ra xem, bên trong chật ních táo, chuối tiêu, cam, còn có nửa quả dưa hấu và hai quả dứa lớn.

Liên Sinh không nói gì. Bảo Sinh đưa tay chụp đầu mình, gãi lung tung, làm đám tóc xù lên lộn xộn. Liên Sinh nhìn nụ cười của anh trai, vẫn cởi mở và đẹp đẽ như cũ.

Gãi đầu xong, Bảo Sinh lấy ra một xập tiền giấy mỏng, kín đáo đưa cho cậu. Cậu nhận xong, anh dắt tay cậu, kéo cậu vào chỗ để đồ đạc lộn xộn trong phòng tiện ích chỗ cầu thang ký túc xá. Trong góc phòng tối om, họ hôn nhau say đắm, đầu lưỡi dây dưa không dứt. Liên Sinh kiềm nén cúi đầu thở dốc, dẫn đắt ngón tay thô ráp của anh luồn vào bên trong quần lót cậu. Lúc cao trào đến, cậu gắt gao bịt miệng, thỏa thích trút hết một lần.

Bảo Sinh ôm cậu một lúc, vừa hôn bên gáy cậu vừa xoa đầu cậu rồi rời đi. Liên Sinh biết anh phải đến công trường, cậu chỉ đứng trước cửa ký túc xá, không chuyển mắt dõi theo anh. Mặt trời chiều làm bóng lưng của anh trở nên rất dài, dài đến mức chạm vào bàn chân cậu. Mãi cho đến khi bóng anh biến mất, cậu quay người, lộc cộc bước lên tầng. Cậu cất hoa quả và tiền, vào trong nhà tắm, thay quần lót sạch sẽ.

Lúc công việc sắp kết thúc, nhân viên tạp vụ gọi Liễu Bảo Sinh, “Liễu Bảo Sinh! Có người tìm.”

Anh ngẩng đầu từ bên trong đống cát, thấy Tần Triệt ăn mặc tây trang phẳng phiu bị che phủ trong bụi đất mịt mờ.

Anh không hỏi Tần Triệt sao lại tìm được mình. Đưa hắn đến lều rồi ngồi xuống, uống nước lọc, lau mồ hôi. Làn da ngăm đen khỏe mạnh bị mồ hôi làm cho ướt sũng, trơn bóng trong suốt. Tần Triệt lẳng lặng nhìn một lúc mới nói, “Tôi còn chưa biết cậu tên gì.”

Anh nhếch miệng cười, để lộ hàm răng đều đặn trắng bóng.

Tần Triệt hỏi, “Sao cậu lại không trả lời tôi?”

Anh lắc đầu, nói, “Anh không cần đền đáp tôi.”

Tần Triệt nói, “Tôi không muốn đền đáp cậu. Nếu chỉ vì muốn đền ơn một người, tôi sẽ không hao tâm tổn trí đi tìm người đó.” Tần Triệt hỏi Liễu Bảo Sinh một vấn đề, rồi tự trả lời, “Cậu tan ca muộn như vậy, trên người toàn bụi bặm bùn đất, tôi đoán cậu làm việc ở công trường gần đây. Hôm nay hỏi cả ngày mới tìm được.” Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp, “Tôi hỏi họ, ở chỗ họ có một người rất đẹp trai, nhìn giống minh tinh điện ảnh không, họ vừa nghe thì biết ngay là cậu, Liễu Bảo Sinh.”

Anh cười, lắc đầu, “Anh đã biết tên tôi, tại sao còn hỏi?”

Tần Triệt cũng cười, “Liễu Bảo Sinh, lẽ nào cậu không biết đây là lễ phép khi bắt chuyện sao? Giữ thể diện dùm tôi với.”

“Anh tìm tôi làm gì?” Anh hỏi, “Không có chuyện gì, tôi còn phải làm việc.”

“Cậu có muốn chụp ảnh quảng cáo không?” Tần Triệt hỏi.

Anh dừng chân một chút, rồi cười nói, “Tôi không có tiền để anh lừa đâu. Tôi chỉ là một người công nhân.”

Lúc này Tần Triệt mới đưa danh thiếp ra, nói, “Cậu có thể gọi điện bất kì lúc nào, hoặc trực tiếp đến tìm tôi. Tôi tin vào mắt mình, cậu rất hợp với ống kính.”

Anh tiếp nhận danh thiếp. Mặt trên có in chữ Tần Triệt, tổng giám đốc điều hành công ty quảng cáo nghệ thuật XX.

Anh không hề biết mặt trên viết gì, chỉ lịch sự bỏ nó vào trong túi áo bảo hộ lao động.

Tần Triệt nói, “Hãy tin tôi, thật sự chỉ là chụp quảng cáo. Tôi nghe họ nói cậu còn có em trai đang học đại học XX, chu cấp học phí rất khó khăn đúng không? Kì thật đây là một cách tốt, cậu sẽ có tiền.”

Anh cười cười với hắn, “Cám ơn anh.”

Mở cửa, thấy đôi giày quen thuộc, anh cởi đồng phục lao động, đến bên chậu nước lạnh, tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi vào bên giường. Liên Sinh đắp chăn ngủ say sưa. Anh đóng cửa sổ lại. Đêm nay gió rất lạnh, có thể trời sẽ đổ mưa.

“Anh về rồi à…” Liên Sinh còn buồn ngủ đứng lên, vào phòng tắm đi vệ sinh, rửa tay, xuống ban công. Liễu Bảo Sinh mặc áo ba lỗ, thuận miệng hỏi, “Sao hôm nay lại về, ngày mai không có tiết học sao?”

“Anh thật ngốc, ngày mai là thứ bảy mà.” Liên Sinh cho gia vị vào trứng gà, dùng chiếc đũa đánh tan gia vị với trứng gà. Nước vừa mới sôi, cậu vớt trứng ra, cho mì sợi vào. Khi mì gần chín, cậu thêm rau chân vịt và cải thìa vào nồi. Mì chín, cậu đem trứng đã chần qua trước đó rải ra ở trên bề mặt, cầm hai chiếc đũa và một lọ giấm, đảo đảo, lắc lắc nồi rồi đi đến.

Bảo Sinh tiếp nhận đôi đũa, xì xụp ăn mì. Liên Sinh giúp anh đổ chút giấm chua, nói, “Cho em ăn với.” Anh lấy một chiếc đũa, cuộn mì xung quanh đầu đũa rồi cho vào trong miệng cậu.

“Anh no rồi.” Anh đặt đũa xuống, buồn ngủ không chịu được, đặt mình nằm xuống liền ngủ ngay. Liên Sinh giúp anh thu dọn, trong bát còn một quả trứng chần, anh chưa hề động đũa vào. Cậu nhìn quả trứng, có những vòng mỡ tròn vo nho nhỏ trên mặt nước luộc mì, dính vào đầu cuống trắng của lá cải xanh biếc. Cậu ăn từng miếng hết sạch trứng chần nước sôi. Sau đó cậu nằm bên cạnh anh, mặt dán vào lưng anh, thiu thiu ngủ.

Sáng sớm hôm sau, quả nhiên trời mưa. Ngày làm việc hôm qua quản đốc công trường có nói, nếu trời mưa thì nghỉ một ngày. Anh vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, sau đó quay về ổ chăn, yên tâm ngủ. Khó có được một ngày không phải dậy sớm.

Quá bảy giờ thì Liên Sinh tỉnh, khẽ khàng đứng lên, thấy mưa ngoài cửa sổ, cậu nhíu mày. Bảo Sinh cũng ngồi dậy, “Hôm nay không phải là không có tiết học sao?”

“Không có tiết, nhưng có giờ thực hành ngoại khóa. Nhưng mà hôm nay trời mưa, không biết họ quyết định thế nào, làm hay không làm đây.” Cậu tùy tiện mặc đồng phục vào, “Bảo Sinh, anh có tiền lẻ không? Em xuống nhà trọ dưới tầng gọi điện thoại.”

Anh nhìn cậu vội vã xuống dưới tầng rồi đem hai tay gối sau đầu, nằm ở trên giường nghĩ, hay là mua cho Liên Sinh một chiếc điện thoại di động.

Không chỉ là một chiếc điện thoại, cậu còn cần một căn nhà rộng lớn, một bộ quần áo đẹp đẽ, một chiếc máy tính và một cái điều hòa. Quạt quay lâu, sẽ đau đầu.

Liên Sinh trở về, nói buổi sáng hôm nay không cần ra ngoài, nhưng buổi chiều phải đi làm thêm. Họ chỉ có nửa ngày rảnh rỗi.

Bảo Sinh nói, “Trời mưa to thật tốt.”

Liên Sinh gật đầu, “Vâng, mấy hôm nay trời nóng quá.”

Nói xong họ nhìn nhau cười, Liên Sinh bổ đầu vào trong ***g ngực rộng rãi của anh làm anh ngã trên giường. Bảo Sinh quay người, đè cậu dưới thân, bá đạo hôn cậu.

Ngoài cửa sổ mưa phùn liên miên, âm thầm tưới mát đất đai khô cằn.

Buổi chiều trời không ngừng mưa. Liên Sinh đến chỗ làm thêm, chỉ còn mình anh ở nhà. Trong cơn *** thiêu đốt, anh nằm trên giường một lúc, sau đó đi xuống nhà trọ dưới tầng, gọi một cuộc điện thoại.

Mưa vẫn rơi. Anh thấy một chiếc xe màu đen có rèm che, cần gạt nước hoạt động liên tục, đèn xe nhấp nháy, chọc thủng mưa bụi, dừng lại trước tòa nhà cũ nát. Bảo Sinh đứng chờ ở cửa hành lang. Tần Triệt hạ cửa kính xuống, cười với anh, “Lên xe đi.”

Tần Triệt lại nói, “Đi chỗ nào? Tôi biết một quán cà phê ở gần đây, rất yên tĩnh. Chúng ta đến đó được không?”

Anh nói, “Tôi không đi đâu. Chúng ta ở trong xe nói chuyện là được.”

Tần Triệt sửng sốt một chút, nói, “Vậy cũng được.”

Bảo Sinh im lặng trong giây phút rồi nói, “Tôi chưa bao giờ chụp quảng cáo, nên không biết gì hết.”

Tần Triệt cười nói, “Không cần cậu phải biết cái gì cả, cậu chỉ cần đứng trước máy ảnh là được. Người biết rất nhiều, nhưng cái chúng tôi cần chính là hình ảnh của cậu.”

Anh do dự hỏi, “Sẽ lên TV sao?”

“Cái này về sau rồi nói, trước tiên chỉ chụp ảnh quảng cáo. Đây là quá trình người mới nhất định phải trải nghiệm.”

Bảo Sinh suy nghĩ một lúc rồi hỏi, “Có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Cái này cũng tùy từng trường hợp. Nhưng có thể khẳng định, nhiều hơn mấy lần tiền công của cậu ở công trường.” Tần Triệt nói, “Cũng là thu nhập từ lao động thôi, đương nhiên dễ dàng hơn nhiều.”

“Vậy… hợp đồng thì sao?”

Tần Triệt nói, “Hôm nay chưa được. Ngày mai đi, tôi đến đón cậu tới công ty, chính thức ký hợp đồng.” Hắn nắm tay lái, cười thật lòng, “Tôi rất vui, cậu đã tin tôi. Tôi thật sự rất vui.”

Bảo Sinh có chút nghi hoặc thì thầm, “Anh không cần vui như vậy đâu…”

“Được một người không quen biết tin tưởng, đương nhiên là phải vui rồi.” Tần Triệt nói.

Bảo Sinh gật đầu, tự nhiên nói, “Vậy tôi xuống xe đây.”

“Được, ngày mai gặp.” Tần Triệt nhìn Bảo Sinh đi về phía cầu thang, chậm rãi hạ cửa kính xe ô tô xuống. Hắn chợt tựa người vào ghế xe, thở ra một hơi dài. Mặc dù trong xe bật điều hòa nhưng trên cổ hắn vẫn chảy ra một lớp mồ hôi hột. Tôi thật sự đã rất sợ cậu không đồng ý, Bảo Sinh.

Hết chương 2