Không Sợ Làm Hư Em

Chương 13




"Còn nhớ rõ lần đầu tiên ở chỗ này, khoảnh khắc đó em ngã vào trong lòng của anh không?" Anh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mặt cô chậm rãi nói.

Đường Gia Nghê đương nhiên nhớ rõ, nhưng tư thế của hai người lúc này, khiến cô đỏ mặt.

"Khoảnh khắc đó, đối với em anh đã không nén được kích động." Anh tức cười cười một tiếng, mà cô lại càng xấu hổ đến không thể nâng nổi mặt.

"Chúng ta về trên giường tiếp tục." Anh đứng dậy, chân dài cường tráng bước ra trước bồn tắm lớn.

Nhìn thân thể trần trụi của anh, giọt nước càng không ngừng chảy xuống, hai gò má của Đường Gia Nghê nóng lên giống như bỏng lửa vậy.

Doãn Trạch Vũ ôm lấy cô, thuận tay lấy một chiếc khăn tắm quấn lấy cô, vẻ mặt dịu dàng.

Nước chảy trên tóc của cô, mặc cho anh vụng về lau cho cô, cô nhìn mái tóc rối bời của anh, nhìn anh lạnh lùng nhưng mang theo vẻ mặt dịu dàng, còn có cơ ngực rắn chắc của anh, còn có cơ bụng, xuống chút nữa... Mặt hồng tim đập một hồi, Đường Gia Nghê vội vàng ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy mặt anh mang theo nụ cười, một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô, nhất thời khiến cô cảm thấy tầm mắt không chỗ nào trốn chạy.

Vẫn là nhìn lên trần nhà... Tầm mắt của cô vòng qua bờ vai của anh, nhìn về phía ánh đèn êm dịu khảm trên trần nhà, cảm thấy mình thật là ngốc.

"Nhìn vào anh..." Giọng nói từ tính truyền đến, ngón tay nhẹ nhàng mà véo cằm của cô chuyển tầm mắt đến trên mặt anh, nhất thời cô cảm thấy trần trụi xấu hổ vô cùng.

Đợi tóc của cô khô một chút, rốt cuộc Doãn Trạch Vũ không thể duy trì phong độ quý ông, một tay bồng cô lên, đi vào phòng ngủ, ném cô vào gường lớn tính co giãn vô cùng tốt.

Trước ngượng ngùng Đường Gia Nghê có một sự thay đổi, tinh nghịch lăn qua phía bên kia giường lớn, vì vậy Doãn Trạch Vũ định trùng trùng áp ở trên người cô chụp hụt.

Nhìn bộ dáng chật vật của anh, Đường Gia Nghê ôm cái gối che miệng cười sằng sặc, tóc tán loạn ở trên vai trần, dưới ánh đèn trang nhã, hơi thở ái muội khuếch tán ở trong không khí, có loại cám dỗ cực hạn.

"Xem anh làm thế nào trừng trị em!" Doãn Trạch Vũ đứng lên chỉ có quấn một chiếc khăn tắm quấn dưới người, nhìn chằm chằm vào cảnh xuân tiết ra trước mặt anh giống như một dã thú săn bắn con mồi nhỏ, ánh mắt tràn đầy mùi nguy hiểm.

Đường Gia Nghê một mực thối lui, cuối cùng lưng dựa ở chỗ đầu giường, cảm giác man mát lành lạnh khiến cô không tự chủ được co lưng lại, ưỡn ngực lên, khăn tắm quấn ở trên người liền nới lỏng ra, cô vội vàng cúi đầu lấy tay đè lại một góc khăn tắm, che kín mình.

Ngay sau khi cô cảm thấy mình an toàn, vừa mới ngẩng đầu, mặt của Doãn Trạch Vũ đã ở trước mặt cô, cô sợ tới mức cũng hít một hơi khí lạnh, theo bản năng kéo khăn tắm một cái.

Đường Gia Nghê nhìn anh cười ngây ngốc, anh cũng nở nụ cười, thừa dịp lúc anh thất thần, cô nhanh chóng bò đến cuối giường, bắt đầu chơi trò chơi đại bàng bắt gà con với anh.

"Dám giở trò xấu với anh?" Doãn Trạch Vũ đi theo sau lưng cô bổ nhào vào cô, nặng nề mà áp ở trên người cô, hai người liền cười lăn cười bò.

Anh ghé vào trên lưng cô, ngửi mùi hương sợi tóc trên vai cô, sau cùng môi mỏng dán ở làn da trơn mềm trên vai cô, đầu lưỡi mút hôn ở làn da mềm mại của cô, sau đó trở thành nhẹ nhàng gặm cắn.

"A!" Bị ép kéo hai chân ra chính là cảm thụ được vật cứng của anh rục rịch.

Cô hơi ưỡn người, để cho mình hít thở trôi chảy một chút, đôi tay anh lại thăm dò vào khăn tắm của cô, nâng lên hai luồng mềm mại trước ngực cô.

Bất ngờ cảm giác được lắp đầy khiến Đường Gia Nghê ngẩng mặt lên.

Bên tai đích thực chỉ nghe được tiếng lay động của giường lớn phát ra, mãi đến anh chậm lại tốc độ, cô mới thở lại bình thường, đang muốn thoải mái nằm xuống, lại bị anh lật người lại, sau đó lại bị anh nặng nề mà để lên, không thể động đậy.

"Em tưởng là anh sẽ dễ dàng buông tha em như vậy sao?" Doãn Trạch Vũ tinh nghịch thổi hơi vào bên tai cô, mà cô thì đưa tay ôm lên thắt lưng của anh, đồng thời mười ngón tay đan vào nhau.

"Chúng ta ôm ngủ đi..." Môi son của cô hé mở dịu dàng làm nũng.

Nhưng Doãn Trạch Vũ nào có thể dễ dàng như vậy mà ngoan ngoãn ôm cô ở trong lòng đi ngủ, anh còn muốn cô, rất nhiều lần.

"Mở chân ra nha..." Anh khẽ mổ môi của cô, ngón tay đánh chuyển ở đầu nhũ của cô, anh biết chỗ mẫn cảm của cô chính là hai quả mê người ở đỉnh đầu.

"Đừng giày vò em..." Đêm xuống, cô thật sự mệt mỏi, hơn nữa anh thật sự làm đau cô rồi.

"Vừa rồi còn đang náo, bây giờ đã mệt?" Doãn Trạch Vũ buồn bực nhìn hình nhân dưới thân hai mắt nhắm chặt, muốn để cho cô ngủ một giác thật ngon, nhưng thân thể của cô thật sự khiến dục vọng của anh tăng thêm tới cực điểm.

"Uh`m..." Cô như nói mớ trả lời vậy, nghĩ rằng anh sẽ thủ hạ lưu tình với cô, đem phen giày vò trốn không thoát này trì hoãn một chút chút.

"Vậy em ngủ, anh tiếp tục làm." Vừa dứt lời, anh không thể chờ đợi được ngậm lên đỉnh đầu nụ hoa của cô, khiến cô trở tay không kịp.

"Ưm..." Đường Gia Nghê kìm lòng không được phát ra một tiếng ưm, cũng len lén mở một con mắt.

Tất cả điều này, đều bị anh nhìn ở trong mắt, anh cơ hồ có thể nghe được tiếng cười của cô trò đùa vừa rồi gần như thực hiện được.

"Tiểu lừa đào!" Doãn Trạch Vũ khẽ vỗ chóp mũi của cô, sau đó hai tay chống ở hai bên đầu của cô, chỉ gầm nhẹ một tiếng, đã cảm giác được phản ứng của cô mãnh liệt hơn anh, bởi vì cô từ từ mở ra hai chân lần nữa vì anh sửa đổi mở ra một chút, để cho anh dễ dàng tiến vào cơ thể của cô. Cô không cách nào ức chế ái dục, như thủy triều cuộn trào mãnh liệt, anh như con ngựa hoang thoát cương, ở trên người cô làm càn.

Từ sau khi trở về nhà với Doãn Trạch Vũ, suốt hơn nữa tháng, trên cơ bản Đường Gia Nghê đã không trở về Đường gia, trực tiếp ở lại nơi ở của anh.

Vì sợ Đoạn Minh dây dưa, Doãn Trạch Vũ dùng quan hệ thay đổi một chút, thuận lợi giúp cô điều đến khoa phụ sản của bệnh viện.

Biết rõ rành rành hôm nay cô phải lên ca sớm, hơn nữa còn là ngày đầu tiên đến khoa phụ sản trình diện, tối hôm qua còn bị Doãn Trạch Vũ giày vò một buổi tối, ngay cả đang ngủ cũng không muốn buông tha cô, hại cô dậy muộn, lúc này chỉ có thể vội vàng chạy đến khoa phụ sản.

May mà cô quan hệ không tệ với khoa phụ sản bên này, trước đó nhân viên không đủ thì có mấy lần điều qua đây tăng ca, bởi vì làm việc nghiêm túc và tích cực, trên dưới khoa phụ sản đều rất hài lòng với cô, cho nên đến muộn một chút xíu, cô cũng không hề lo lắng.

Ở phòng chờ khám bệnh của hành lang, trùng hợp cùng một cô gái lướt qua nhau, cô gái xa lạ ăn mặc thời thượng gọi cô lại.

"Cô là... Đường Gia Nghê?" Mặc dù gương mặt kiều diễm của cô ấy trang điểm dầy, nhưng vẫn không thể che hết khóe mắt có chút mệt mỏi.

Đường Gia Nghê nhìn cô ấy, hoàn toàn nhớ không nổi mình biết một người con gái như thế này.

"Cô là..." Đường Gia Nghê nhìn cô ấy, vẻ mặt mơ hồ.

"Lương Salsa, có ấn tượng không?" Một tay cô cầm bệnh án, tay kia thì vòng ở ngực, ở trước mặt Đường Gia Nghê, cũng tăng thêm vài phần khí thế.

Đường Gia Nghê nhíu nhíu mi, nghe qua tên này, lúc cô chuyển tầm mắt qua trên gương mặt đó lần nữa, cô nhìn thấy trong ánh mắt đối phương có một chút khinh thường.

"Nghe nói gần đây cô ở cùng với Doãn Trạch Vũ?" Lương Salsa vênh váo tự đắc, không có một chút thiện chí.

"Uh`m, xin lỗi, tôi đang vội..." Đường Gia Nghê không muốn biết quá nhiều, cô chỉ muốn nhanh rời khỏi người phụ nữ khiến cô có cảm giác ngạt thở này.

"Cô cảm thấy cô đủ tư cách yêu anh ấy sao?" Lương Salsa không để ý đến lời của cô, giọng điệu của cô là cơ sở bức người.

"Chúng tôi... chúng tôi rất yêu nhau." Đường Gia Nghê không thích giọng điệu của cô ấy, nắm chặt quả đấm ngẩng mặt lên.

"Trạch Vũ đã từng công khai tôi ở truyền thông, anh ấy và tôi từng có một tình yêu, mà còn rầm rộ, chẳng qua là sau đó trong nhà tôi xảy ra chuyện, chúng tôi mới chia tay hòa bình, nhưng không loại trừ tình cũ lại cháy, bởi vì lúc trước chúng tôi là thật lòng yêu nhau." Lương Salsa thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Đường Gia Nghê càng ngày càng khó coi.

"Tại sao phải nói với tôi những thứ này?" Đường Gia Nghê không thích nghe đến những thứ này, bởi vì cô hết lòng yêu Doãn Trạch Vũ.

"Tôi có thai rồi." Trên mặt Lương Salsa cuối cùng đã có một sắc thái của người mẹ.

"Chúc mừng cô, tạm biệt." Cảm giác lồng ngực bị bóp nghẹt, Đường Gia Nghê không muốn biết quá nhiều càng không muốn biết đến, quay đầu chuẩn bị rời đi.

"Chúc mừng chúng tôi chứ, đây là con của Trạch Vũ..." Giọng nói trong trẻo êm tai của Lương Salsa, từ phía sau truyền đến, gần như đánh vỡ nát trái tim của cô tuy có phòng bị nhưng không cách nào chống đỡ.

Trong mắt Lương Salsa lóe lên một tia sáng giống như loài rắn độc, sau đó như không có việc gì quay đầu lại, giẫm đạp giày cao gót bỏ đi.

Đường Gia Nghê khó có thể tin nhắm mắt lại, tựa vào bức tường bên ngoài cửa khoa phụ sản, kịch liệt đau lòng khiến cô túm chặt lấy một góc quần áo.

Làm sao có thể là con của anh ấy? Không phải bọn họ đã chia tay rồi sao?

Đường Gia Nghê đột nhiên lại nghĩ tới cuộc đính hôn trước đó, chuyện Doãn Trạch Vũ và Lương Salsa cùng tiến cùng xuất, cô không cảm thấy Lương Salsa cần thiết phải lừa gạt cô, nhưng tại sao chia tay rồi mà lại mang thai?

Vậy Doãn Trạch Vũ biết không? Biết Lương Salsa mang thai đứa con của anh?

Nghĩ đến đây, cô muốn khóc, nhưng không có nước mắt, chỉ cảm thấy hít thở rất khó chịu rất không thoải mái, trong dạ dày trào ra nước chua, cô che miệng chạy vào toilet...

Sắc mặt Đường Gia Nghê tái nhợt, trở lại văn phòng.

Cô đến muộn, nhưng y tá trưởng không có quở trách cô, trái lại hỏi han ân cần bởi vì nhìn thấy sắc mặt của cô không tốt.

"Xin lỗi... Khiến mọi người lo lắng, tôi không sao." Trên mặt Đường Gia Nghê có chút tái nhợt không thể che dấu được, "Công việc bận rộn tôi đi trước nha."

"Cô gái này là làm sao vậy..." Bác sĩ Vương phụ trách đỡ đẻ lo lắng nhìn cô, sau đó nhìn thấy cô chóng mặt, mắt thấy sắp ngã, được đồng nghiệp bên cạnh đỡ lấy.

Nhất thời cả văn phòng hoảng loạn làm một đống, rót nước rót nước, mang ghế mang ghế, vỗ nhẹ mặt vỗ nhẹ mặt, mọi người đều lo lắng cho Đường Gia Nghê.

"Bác sĩ Vương, tôi làm sao vậy?" Đường Gia Nghê ngồi dậy xoa xoa huyệt thái dương, trong giọng nói mang theo chút bất lực.

Bác sĩ Vương dù sao cũng là phụ nữ, với trực giác của một người từng trải, tiến đến bên tai cô nói: "Gia Nghê, nhân lúc những người khác không có ở đây, cô len lén hỏi cô ấy, có phải cô có thai rồi đúng không?"

"Làm sao có thể..." Cô ôm bụng, nhưng...

"Cô ngốc, chờ một chút đi làm xét nghiệm thử thai, theo kinh nghiệm của tôi nói cho tôi biết, nhất định là cô có thai rồi."

"Nhưng..."

Bác sĩ Vương thúc giục cô làm xét nghiệm thử thai, bởi vì Đường Gia Nghê lo lắng, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nghe theo, kết quả...

Nhìn kết quả xét nghiệm thử thai, quả nhiên suy đoán của bác sĩ Vương trở thành sự thật.

"Trở về nói cho cha của đứa bé biết, để cho anh ta cùng gánh vác trách nhiệm sinh mệnh mới này với cô, tổ chức một hôn lễ rầm rộ cưới cô về nhà." Bác sĩ Vương cười nói.

Lúc đầu Đường Gia Nghê kinh ngạc, sau đó là vui mừng, tiếp theo là thấp thỏm không yên, trên mặt cô lại càng bối rối hơn, ánh mắt cầu xin nhìn về phía bác sĩ Vương, "Bác sĩ Vương, có thể... giúp tôi giữ bí mật này hay không?"

Bác sĩ Vương chấm mũi cô một cái, giọng nói tràn đầy cưng chiều nói: "Cô bé, chuyện tốt đến, ngăn cũng ngăn không được, tôi chờ cô phát thiệp mời."

Đường Gia Nghê xin bệnh viện nghĩ một ngày, một mình lang thang trên đường, cuối cùng hồn bay phách lạc về nhà.

Người trong nhà không có phát hiện sắc mặt cô bất thường, chỉ hỏi cô khi nào thì dẫn Doãn Trạch Vũ về ăn cơm nữa, dường như đối với việc cô và Doãn Trạch Vũ ở chung cũng đã ngầm đồng ý.

Cô "haiz..." thật dài một tiếng, đi lên lầu về phòng mình, nằm ở trên giường mình.

Cháu trai, cháu gái, hai đứa nghịch ngợm, không biết rón ra rón rén đi vào trong phòng cô lúc nào, trèo lên trên giường của cô, một trái một phải nằm ở bên cạnh cô, cũng bắt chước bộ dáng của cô, hai tay đan chéo nhau gối ở dưới đầu, ánh mắt nháy cũng không nháy nhìn lên trần nhà.

Tình yêu của anh trai và chị dâu, là thủy đáo cừ thành thuận lý thành chương[1], mà nói mấy cuộc yêu đương của cô, lại có rất nhiều cản trở không cách nào tu thành chính quả.

[1] Thủy đáo cừ thành thuận lý thành chương: nước chảy thành sông là hợp lẽ, trong lời nói mang tính gần như đương nhiên.

Đầu tiên là người yêu thời trung học điên cuồng đuổi theo cô không tha, đó là một nam sinh cao lớn đẹp trai chơi bóng rổ rất giỏi, bởi vì cuối cùng không thể chịu được cô quan tâm động vật nhỏ ven đường hơn anh, đố kị quá độ rời khỏi cô.

Sau đó là học trưởng cùng là khoa hộ lý ở đại học, bởi vì sau khi tốt nghiệp không cách nào chấp nhận yêu đương cự ly xa với cô, mà thích một cô gái khác, khiến tình cảm hai bên không giải quyết được gì, im lặng chia tay.

Sau khi tốt nghiệp là Đoạn Minh… Cô không biết tại sao, dường như là không bệnh mà chết, lại giống như là không...

Cô giữ mình trong sạch, cho rằng sẽ cùng Doãn Trạch Vũ cưng chiều của cô bước vào giáo đường, nhưng cô sai rồi, sai vô cùng.

Cô quên mất thân phận của anh, bối cảnh của anh, không hề băn khoăn đắm chìm vào trong cưng chiều của anh, lại không biết, anh là một người thành thạo ở trong tình yêu.

Hóa ra ở trước mặt anh lại không kiên nể gì, lại mất đi đúng mực, một khi có trùng kích từ bên ngoài đến, cô mới có thể thấy, tình yêu của bọn họ tràn ngập nguy cơ cỡ nào, không thể chịu nỗi một kích cỡ nào.

Lương Salsa là vị hôn thê scandal của anh, tạp chí cũng sẽ không lúc nào cũng tin đồn vô căn cứ, bọn họ còn đã từng bị truyền thông nhiều lần chụp hình qua đêm với nhau, cô ấy có đứa con của anh, cũng không phải là không có khả năng.

Đường Gia Nghê đầy bụng uất ức, mặc cho nước mắt chảy xuống khóe mắt.

Đứa nhỏ mắt tinh, lập tức nhìn thấy cô khóc, vội vàng bò lên người cô lôi kéo cánh tay của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn bên trên tràn đầy ân cần, "Cô cô, đừng khóc đừng khóc."

Cô vẫn không có để ý đến hai tiểu quỷ ở bên cạnh cô, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của chúng nó, cô ngồi dậy khoanh chân mặt đối mặt với chúng nó, trong lòng có một tia ấm áp, ở trước mặt hai đứa nhỏ lại vừa khóc, vừa cười, xấu hổ không chịu nổi.