Không Sợ Chết, Sợ Đau

Chương 42




“Ax, chờ một chút, chữ XQ này… chắc không phải là ám chỉ tôi đấy chứ?”

“Sao có thể? Nếu tôi thích cậu thì đã nói ra từ sớm rồi, còn cần chờ tới bây giờ làm gì? Huống chi, trước khi tôi quen anh của cậu thì trên tay đã đeo chiếc nhẫn này rồi.”

“Nói như vậy, chuyện kết giao giữa anh và anh tôi cũng là giả?”

“À, chúng tôi chỉ lợi dụng lẫn nhau mà thôi.”

Nghe đến đây tôi liền cảm thấy đầu óc choáng váng, tư duy trong thoáng chốc trở nên hỗn loạn.

Cái này là giả, cái kia cũng là giả, rốt cuộc thì cái gì mới là thật đây? Nếu đã không có sự cản trở của Tần Tiếu Dương, vậy vì sao tôi và Lý Thâm vẫn không thể đến với nhau?

Càng nghĩ tôi càng cảm thấy kỳ quái, liền túm chặt lấy tay Tần Tiếu Dương mà hỏi: “Rốt cuộc chuyện là như thế nào?”

“Câu này nên là tôi hỏi cậu mới phải chứ?” Hắn nghiêng đầu suy nghĩ, vẫn là một dáng vẻ ôn hòa gần gũi, “Anh cậu nói rằng cậu đã biết hết chân tướng rồi, nhưng sự thực cậu lại chẳng hề biết gì cả, hai anh em nhà cậu rốt cuộc đang giỡn trò gì vậy?”

Tôi khụt khịt mũi vô cùng ủy khuất, buông một tiếng thở dài nặng nề, đem tất cả những nghi hoặc mịt mờ và đau khổ rối rắm suốt một tháng qua thuật lại thật tỉ mỉ một lần.

Kết quả vừa kể dứt lời, Tần Tiếu Dương liền phủ phục xuống mặt bàn, cất tiếng cười lớn chẳng thèm để ý tới hình tượng.

“Giám đốc Tần?”

“Ha… ha ha… Xin lỗi, tôi thật sự không nhịn được.” Hắn liếc nhìn tôi, bên môi mang đầy tiếu ý, “Cậu tưởng rằng Lý Thâm là vì báo thù nên mới lừa cậu, Lý Thâm lại cho rằng cậu vì bị hắn bày mưu tính kế mà nổi giận, về sau cũng không thèm giải thích cho thông suốt, cứ một mực nghi ngờ lẫn nhau, giày vò lẫn nhau. Chà, hai người các cậu quả đúng là tuyệt phối, thực sự là ngốc đến thiên hạ vô địch.”

Tôi nghe vậy chỉ cảm thấy càng thêm mù mờ, một lúc lâu sau mới chậm rãi lấy lại tinh thần, hỏi: “Nói như vậy, anh tôi căn bản không phải là vì báo thù?”

“Nhảm nhí. Cũng không thử ngẫm lại xem anh cậu là loại tính cách gì, sao có thể ấu trĩ đến tận mức ấy? Tất cả những việc hắn làm, đều chỉ bởi vì hắn thích cậu, phĩ tẫn tâm tư cũng đều chỉ vì muốn giữ được cậu ở bên cạnh mình mà thôi.” Nói xong Tần Tiếu Dương liền nhíu mày, tiếp tục cười suốt không ngừng, “Còn nữa, hắn tự phát điên phát rồ thì thôi không nói làm gì, đằng này lại còn kéo cả người ngoài cuộc là tôi đây liên lụy vào nữa, bắt ép tôi phải giúp hắn đi lừa cậu.”

“Kỹ năng diễn kịch của anh quả thực rất giỏi.” Lừa được tôi đến quay cuồng cả đầu óc, chẳng chút nghi ngờ.

“Đó là bởi vì… tôi vẫn luôn thích một người mà mình không nên thích, chỉ có điều người đó không phải Lý Thâm mà thôi.” Hắn vừa nói vừa vuốt nhẹ lên chiếc nhẫn trên bàn tay trái, nét mặt đầy vẻ cô đơn.

Trái tim tôi khẽ động, cũng theo đó mà nổi lên sự cảm thương, thấp giọng gọi khẽ: “Tiếu Dương.”

Tần Tiếu Dương chỉ nhấc tay lên khẽ xoa xoa huyệt thái dương, mỉm cười nghiêm nghị đáp: “Thực tế đã chứng minh, giải thích rõ ràng là một việc vô cùng quan trọng. Hai người cho dù có yêu nhau đến thế nào, cũng không thể dễ dàng hiểu hết được tâm ý của đối phương. Đa số những sự hiểu lầm trên đời này đều vì vậy mà sinh ra, thậm chí còn có thể vì vậy mà cứ thế đi lướt qua nhau…”

Nói đến một nửa thì hắn chợt ngừng lại, con ngươi xoay chuyển trong thoáng chốc, bất chợt kinh hô: “Nguy rồi, ngày mai Lý Thâm sẽ đi thành H.”

“Cái gì?” Tôi giật mình hoảng hốt, nhảy dựng lên hỏi, “Nhanh vậy sao?”

“Phải, tôi từng hỏi hắn rồi, sáng sớm mai sẽ lên tàu.”

“Bây giờ anh tôi đang ở đâu? Nhà của anh à?”

“Không rõ nữa, dạo gần đây hắn vẫn luôn sống ở bên ngoài, tôi chỉ nói chuyện với hắn vài lần qua điện thoại…”

“Ax!”

Bàn tay tôi nắm chặt lại thành quyền, cũng chẳng buồn nói lời tạm biệt với Tần Tiếu Dương, cứ như vậy chạy thẳng ra khỏi quán cà phê, cất bước thật nhanh trên đường. Đưa mắt nhìn khắp xung quanh, thấy từng tòa cao ốc mọc lên san sát, xe cộ qua lại như thoi đưa, tôi lại hoàn toàn không biết nên đi tới nơi nào để tìm anh. Đứng ngây ngốc một lúc lâu mới vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho anh, nhưng anh đã tắt máy rồi.

Sắc trời dần dần ám tối, tôi từ thành đông chạy tới thành tây, bấm điện thoại gọi đi gọi lại không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không thấy chút tung tích nào của Lý Thâm. Cuối cùng chỉ đành từ bỏ, ủ rũ chán nản trở về nhà ngủ một giấc, sáng sớm ngày hôm sau sẽ lại chạy tới trạm xe lửa đứng chờ, ôm cây đợi thỏ.

Khoảng sáu giờ sáng tôi đã tới nhà ga, si ngốc đứng đợi hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thoáng liếc thấy thân ảnh Lý Thâm. Khi hai ánh mắt chạm nhau, rõ ràng anh đã thoáng sửng sốt, đứng bất động tại chỗ một lúc lâu rồi mới cất bước đi thẳng tới trước mặt tôi.

“Anh.”

“Lý Tân Kỳ, sao em lại ở đây?”

“Đương nhiên là tới để tìm anh, em…”

Tôi vừa mở miệng nói được mấy chữ đã bị Lý Thâm ngắt lời: “Suỵt, nghe anh nói vài câu trước đã, được không?”

“A… ừm.”

“Hai ngày nay anh đã suy nghĩ rất nhiều, rõ ràng biết từ xưa tới nay mình đã làm sai đến vô phương cứu vãn, lúc nào anh cũng lừa gạt em, chẳng trách khiến em phải nổi giận như vậy. Nhưng mà, anh có thể xin lỗi, chứ tuyệt đối sẽ không hối hận.” Anh chầm chậm đưa tay lên xoa nhẹ gò má tôi, trầm giọng nói, “Lý Tân Kỳ, anh thích em.”

Trái tim tôi dộng bình bình, nhất thời xúc động trào dâng, đang định đáp một câu thì lại nghe thấy anh nói tiếp: “Mặc dù anh không hề muốn buông tay, nhưng nếu em đã quyết định dừng lại tại đây, vậy thì… như em mong muốn đi.”

“Anh?”

“Yên tâm, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa.” Nói dứt lời, anh liền xoay người đi mất.

Tôi thất kinh, bổ nhào tới theo phản xạ, sống chết ôm chặt lấy thắt lưng anh. “Anh, kỳ thực em…”

“Không cần lo lắng, anh sớm đã trải qua bao năm vì tình yêu mà chết đi sống lại.” Anh chậm rãi gỡ tay tôi ra, đầu ngón tay lạnh băng, giọng điệu cũng cương ngạnh đến tột cùng, ngoảnh đầu lại liếc nhìn tôi, chậm rãi nói từng chữ, “Là lỗi của anh, từ nay về sau, sẽ không bao giờ vì một người nào mà tan xương nát thịt nữa.”

Tay tôi khẽ run lên, cứ như vậy bị gỡ ra khỏi người anh.

Mắt thấy Lý Thâm đang bước từng bước đi về phía cổng soát vé, chỉ cảm thấy trái tim đau đớn kịch liệt, khắp người lạnh lẽo phát run.

Lý Thâm… cứ như vậy mà buông bỏ sao?

Rõ ràng chỉ là một sự hiểu lầm thôi mà, sao lại ầm ĩ tới tận tình cảnh này?

Là do tôi tỉnh ngộ quá trễ, hay do anh buông tay quá sớm? Hoặc giả giữa chúng tôi vốn không hề có duyên phận?

“Anh!”

“…” Anh vẫn tiếp tục đi về phía trước, không hề ngoảnh đầu lại.

“Lý Thâm, anh đứng lại cho em!”

“…” Anh đưa vé cho nhân viên soát vé, không thèm nhìn tôi lấy một cái.

“Tên khốn nạn!”

“…” Anh vẫn ơ hờ lặng thinh.

Tôi tức đến xém thổ huyết. Nếu không phải đang ở trạm xe lửa đông đúc người qua lại, tôi thật muốn hét lớn một câu “Em yêu anh”, xem anh ta còn dám đi tiếp hay không.

Cuối cùng lại chỉ có thể nghiến răng, xoay người chạy vào đại sảnh bán vé, cũng chẳng thèm xếp hàng, chen thẳng lên trước ô bán vé hét lớn: “Cho một vé đi thành H.”

“Thật xin lỗi, vé đã bán hết mất rồi.”

“Cái gì?” Khóe miệng tôi khẽ giật giật, nện một quyền lên vách tường, “Mẹ kiếp!”

Đang lúc phẫn hận, bỗng nhiên có người vỗ vỗ lên bả vai tôi, chìa tay đưa tới trước mặt tôi một tờ vé xe lửa, hỏi: “Có phải cậu muốn cái này không?”

Tôi thoáng ngẩn người, quay đầu lại liền đối diện với một gương mặt quen thuộc. “Tần… giám đốc Tần?”

Tần Tiếu Dương khẽ mỉm cười, nhét chiếc vé vào trong tay tôi, nhẹ nhàng nói: “Tôi biết cả cậu và Lý Thâm đều là những kẻ bị mắc chứng ngu ngốc trong tình yêu, chắn chắn sẽ không dễ dàng mà giảng hòa được, bởi vậy liền tới đây giúp cậu một tay.”

“A, cảm ơn.”

“Mau đuổi theo hắn đi.” Tần Tiếu Dương đẩy tôi một cái, khoát khoát tay, vẫn mỉm cười, “Trò chơi ái tình này kỳ thực cũng không có quy tắc gì thâm ảo, một khi đã gặp được người mà cậu thích, chỉ cần giữ chặt lấy hắn quyết không buông tay là được.”

Tôi gật đầu đáp ứng, đi được vài bước lại xoay người lại, hỏi: “Giám đốc Tần, người tặng cho anh chiếc nhẫn hiện giờ đang ở đâu?”

Tần Tiếu Dương ngẩn người, sau đó liền nở một nụ cười, đưa tay ấn lên ***g ngực, nhẹ nhàng đáp: “Ở nơi này.”

Tôi khẽ rùng mình, liền không tiếp tục truy vấn thêm nữa, chỉ tăng tốc nhịp bước chân, chạy thẳng về phía trước.

Lý Thâm, lần này… em sẽ không buông tay anh ra nữa.