Không Sinh Con Sẽ Phải Chết

Chương 5-2




Edit: Thải Nhi

Rốt cuộc đợi đến khi tan học, giáo viên ngữ văn giao xong bài tập, giữa trưa phải làm xong, buổi chiều đi học phải có nộp.

Mọi người tập mãi thành thói quen, trong lòng kêu rên, mặt ngoài vẫn duy trì phẩm cách thục nữ thân sĩ, ngay ngắn trật tự ra phòng học, đi đến nhà ăn.

Thời tiết ấm lên rất nhiều, không ít bạn học đã thay đồng phục mùa hạ, sơ mi trắng đơn giản cùng với quần đồng phục, vẫn là mà xanh lục, chẳng qua nhạt hơn mùa xuân rất nhiều, thoạt nhìn càng giống ly kem matcha.

Mới ra cửa, đã có người oa một tiếng, không biết khi nào bên ngoài thế nhưng có bông liễu bay bay, giống như kẹo bông gòn bay bay ở trên trời.

“Hắt xì! Hắt xì!” Trần Lệ Nhân đánh hai cái hắt xì.

Lục Nhiễm Nhiễm hỏi: “Cậu dị ứng?”

Trần Lệ Nhân: “Không có, chỉ là tớ thấy bông liễu liền cảm thấy ngứa mũi, mỗi năm lúc này đều như vậy.”

“Ha ha ha.” Lục Nhiễm Nhiễm cười to: “Tớ thấy bông liễu liền chảy nước miếng, chúng nó lớn lên giống như kẹo bông gòn.”

“Nhiễm tỷ, cậu thích ăn kẹo bông gòn à?”

Nương theo giọng nói chít chít từ phía sau, Lục Nhiễm Nhiễm quay đầu lại, Hoàng Viêm Khôn và Quý Trạch Dương song song đi ở phía sau.

Quý Trạch Dương nhìn phía trước, không biết suy nghĩ cái gì.

Vẻ mặt Hoàng Viêm Khôn tò mò: “Kẹo bông gòn không phải là từng khối từng khối sao?”

Lục Nhiễm Nhiễm: “…… Có di động không?”

Hoàng Viêm Khôn lấy ra di động: “Có, làm sao vậy?”

Lục Nhiễm Nhiễm: “Biết dùng Baidu không?”

Hoàng Viêm Khôn: “……”

Lục Nhiễm Nhiễm: “Tự đi mà tìm.”

Những kẻ có tiền ngay cả kẹo bông gòn cũng chưa từng nhìn thấy còn chưa tính, thế nhưng ngay cả Baidu cũng không biết dùng.

Trần Lệ Nhân: “Ha ha ha ha, Khôn nương cậu quá thiểu năng trí tuệ ha ha ha ha.”

Hoàng Viêm Khôn anh một tiếng, lấy di động ra tìm kiếm kẹo bông gòn, thật là có điểm giống bông liễu này.

Hai nữ sinh phía trước hi hi ha ha nói chuyện:

“Nhiễm Nhiễm, cậu thích ăn kẹo bông gòn thật sao?”

“A, khi còn nhỏ thích, đáng tiếc mua không nổi, nhặt lon một tuần mới đổi được một cái, thực ngọt.”

Tiếng cười ngừng hẳn, giọng Trần Lệ Nhân mang theo đau lòng: “Khi cậu còn nhỏ nhất định ăn rất nhiều khổ.”

“Không có đâu, tớ chính là thôn bá ở chỗ chúng tớ đó ……”

Giọng cô không có một chút hối hận, thế nhưng còn mang theo tự hào che dấu không được.

Hoàng Viêm Khôn nghe được sững sờ tại chỗ.

Hắn vẫn luôn biết Lục Nhiễm Nhiễm lớn lên ở Viện phúc lợi, nhưng căn bản không có ý thức được việc này có ý nghĩa gì.

Một cây kẹo bông gòn, trên di động nói chỉ bán mấy đồng tiền một cái, số tiền này rớt trên mặt đất cậu ta cũng lười nhặt.

Lại có người vì một cây kẹo bông gòn, nhặt lon một tuần.

Quý Trạch Dương: “Đi thôi.”

Hoàng Viêm Khôn: “A? A! Được.”

Ăn xong cơm trưa trở về, gặp được một nam sinh.

Lục Nhiễm Nhiễm cũng biết, cùng một lớp, ở bên cạnh Trần Lệ Nhân, chỉ cách một lối đi, hình như tên Nghiêm Nhất Minh.

Cậu ta đứng ở cửa phòng học, ngước mắt nhìn qua, nhưng không phải nhìn Lục Nhiễm Nhiễm, là người bên cạnh cô.

Trần Lệ Nhân tựa hồ có chút sợ cậu ta, cánh tay ôm Lục Nhiễm Nhiễm, nắm có chút chặt hơn.

Lục Nhiễm Nhiễm lấy tư thái bảo vệ người vòng lấy bả vai cô bạn, lướt qua bên người cậu ta đi vào phòng học.

Cách thật sự gần, quần áo cơ hồ ma sát quần áo.

Còn chưa đi xa, Trần Lệ Nhân đột nhiên kinh hô một tiếng.

Lục Nhiễm Nhiễm đứng lại, ngoái đầu nhìn lại.

Nghiêm Nhất Minh không nhìn cô, giữ chặt tay Trần Lệ Nhân, nhấp môi, nói từng chữ một: “Tôi có lời muốn nói với cậu.”

Lục Nhiễm Nhiễm nhìn Trần Lệ Nhân: “Cậu muốn nói chuyện với cậu ta sao?”

Chỉ cần cậu lắc đầu, tớ sẽ đánh tên đó. Lục Nhiễm Nhiễm dùng ánh mắt nói với bạn.

Trần Lệ Nhân nhỏ giọng nói: “Tớ nói chuyện với cậu ấy.”

Lục Nhiễm Nhiễm buông tay ra.

Hai người đi ra ngoài, cô trở lại trên chỗ ngồi, Quý Trạch Dương và Hoàng Viêm Khôn cũng không ở đây.

Ngày thường lúc này bọn họ đã trở lại.

Hình như hôm nay mọi người đều kỳ quái.

Lục Nhiễm Nhiễm nhún nhún vai, lấy vở ra bắt đầu làm bài tập.

Buồn ngủ quá, viết nhanh cho xong còn có thể ngủ trưa.

Trần Lệ Nhân và Nghiêm Nhất Minh cùng nhau trở về, Lục Nhiễm Nhiễm ẩn ẩn nghe thấy người ngồi cùng bàn đang sột sột soạt soạt tìm đồ, mở mắt ra, thấy cô bạn đưa toàn bộ đồ ăn vặt sang cách vách, cô mơ hồ hỏi một câu: “Nói chuyện xong?”

Trần Lệ Nhân gật đầu, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi Nhiễm Nhiễm, ngày mai tớ không thể ăn cơm cùng với cậu rồi.”

Lục Nhiễm Nhiễm đã đoán được, cô gật gật đầu, đổi tư thế lại ngủ tiếp.

Trần Lệ Nhân nhìn bạn ngồi cùng bàn, trong lòng áy náy không thôi, nhưng tên heo kia quả thực là tên bệnh tâm thần, mấy ngày nay cô ăn cơm với Nhiễm Nhiễm, thế mà cậu ta vẫn luôn để bị đói.

Thật là đồ heo.

Không chỉ có ăn nhiều giống heo, đầu óc cũng giống heo.

Lục Nhiễm Nhiễm đang ngủ ngon lành, đột nhiên bị tiếng gõ bàn bừng tỉnh.

Cô ngẩng đầu, Triệu Văn Âm đại biểu khoa ngữ văn tức giận nói: “Bài tập của cậu đâu? Có giao hay không?”

Lục Nhiễm Nhiễm tùy tay rút từ bàn học ra ném cho cô ta.

Có cái gì theo sách bài tập rớt ra tới.

Triệu Văn Âm để vở bài tập của Lục Nhiễm Nhiễm ở trên cùng, tức giận nói: “Thái độ gì vậy.”

Lục Nhiễm Nhiễm mặc kệ cô ta, nhìn chằm chằm đồ vật trên mặt đất phát ngốc.

Là một gói kẹo bông gòn trắng trẻo mập mạp.

Được người dùng plastic trong suốt bao lên, bởi vì rớt đến trên mặt đất, có chút biến hình.

Triệu Văn Âm bên cạnh nói: “Hoàng Viêm Khôn, vở bài tập của cậu đâu?…… Được, không viết. Quý Trạch Dương, hình như cậu cũng chưa giao vở bài tập…… Cái gì, cậu không viết? Sao cậu có thể không viết?!”

Lúc này, chủ nhiệm lớp cô giáo Vương đi vào phòng học, gõ gõ bảng đen: “Cả lớp dậy đi, tuyên bố một việc. Mấy ngày nữa sẽ triệu khai đại hội thể thao mùa xuân, lớp chúng ta cần mười tiết mục. Lâm Tĩnh Xu định độc tấu dương cầm rồi, còn thiếu chín, cả nhà tích cực một chút.”

Nói xong, đột nhiên nói: “Lục Nhiễm Nhiễm, tôi nhớ rõ khi em giới thiệu có nói qua sở trường đặc biệt là ca hát, nhạc cụ cổ điển đúng không? Chọn một tiết mục đi.”

Đập vỡ tảng đá lớn trên ngực trực tiếp bị xem nhẹ: Tôi cũng muốn có tên họ!

Lại lần nữa bị gọi tên không hề dự triệu, Lục Nhiễm Nhiễm vừa định đứng lên cự tuyệt, liền nghe thấy:

【 leng keng! Nhiệm vụ tùy cơ kích hoạt …… Tham gia biểu diễn tiết mục xuân vận, nghiền áp Lâm Tĩnh Xu! Nếu nhiệm vụ thất bại, phạt ba mươi phút “Ngứa không muốn sống”. 】

Lục Nhiễm Nhiễm: “…… Khen thưởng đâu?”

001: “Hắc hắc hắc, tôi xin riêng, nếu thắng, vì cô mà sáng tạo cơ hội WC play với Quý Trạch Dương. Lục Nhiễm Nhiễm cố lên, ấn Lâm Tĩnh Xu ở trên mặt đất mà chà đạp!”

Lời cự tuyệt đã tới rồi bên miệng Lục Nhiễm Nhiễm đành nuốt trở vào, nói: “Vậy em báo ca hát đi.”

Cô giáo Vương cực kỳ vui mừng, tuy rằng thành tích đứa nhỏ này chẳng ra gì, tính tình cũng có chút cổ quái, nhưng còn tính tích cực.

Cô hiền lành hỏi: “Hát bài gì?”

Lục Nhiễm Nhiễm trầm ngâm một chút, dõng dạc phun ra sáu chữ:

“Nhất huyễn dân tộc phong đi.”

“Phốc ha ha ha ha ha!”

Trong phòng học tuôn ra một tràng đập bàn cười to.

Nhiễm tỷ thật sự là từ trên núi xuống mà.