Không Rõ Tương Tư (Bất Giải Tương Tư)

Chương 7: Hình chiếu bên trong, một người một xà khó rời khó bỏ




Muốn chết rồi…

Ôn Ngọc Chương có ảo giác rằng chính mình bị dương v*t đại xà đâm chết liền kịch liệt giãy dụa. Y mờ mịt nhìn lên trời, hai tay vô lực khước từ quấn lấy thân xà của hắn.

dương v*t thô to mang theo móc câu từng tấc từng tấc mà thẳng tiến vào trong mông nhỏ của y, đâm đến mông thịt trơn mềm cũng biến hình. Y càng giãy dụa, cái mông ăn càng sâu, khe mông bị ép cắn côn th*t đại xà thật chặt, vảy trên côn th*t cọ xát mị thịt mềm mại. Ôn Ngọc Chương bắt đầu lãng gọi, bên trong huyệt vừa đau vừa ngứa, vừa khó chịu vừa đói khát, y như thú cái đến mùa động dục, điên cuồng uốn éo người, không kịp chờ đợi muốn thoải mái dưới khố nam nhân.

Da thịt Ôn Ngọc Chương quá trắng mịn, dưới ánh trăng tựa như phát ra ánh sáng. Y quấn lấy hắc đại xà, dùng hoa huy*t và hậu huyệt đồng thời ăn dương v*t đại xà, bị một súc sinh làm cả người co giật, miệng còn không ngừng kêu tướng công. Thâm sơn trong đầm nước, lúc này Ôn đại nhân ôn nhã cao quý cũng chỉ là xà cái dâm đãng. Y thoải mái kêu dâm, hạ lưu mà đẩy ra bắp đùi của chính mình, đưa dương v*t đại xà cắm vào sâu trong hoa huy*t của y, một bên còn kiên trì ép ngực cho súc sinh kia hút sữa chính mình.

Thân xà to dài quấn lấy thân thể Ôn Ngọc Chương, đại xà nhấc người lên trên lộ ra một đôi tao huyệt đang bị hắn thao đến đỏ bừng. Mông thịt trắng như tuyết phấn nộn, hai chân Ôn Ngọc Chương mở ra mà nằm trên tảng đá, miệng huyệt đã mở đến hết cỡ, vẫn chỉ ăn được một nửa xà hành như cũ.

Đặc biệt là hoa huy*t y, vốn là nhỏ hơn rất nhiều so với nữ nhân, dương v*t đại xà lại quá lớn, hai mảnh hoa môi đầy đặn gần như chống đỡ không nổi. Bên trong mép âm đ*o, tiểu âm thần ngậm lấy côn th*t hút vào bên trong, thịt vòng khẩn trương bó chặt dương v*t, một chút không khí cũng không có. Mà càng sâu lại càng ẩm ướt và nóng, phía dưới vảy màu đen có thật nhiều xước măng rô, xước măng rô không ngừng mà cọ quét huyệt tâm mẫn cảm, d*m thủy bị nghẹn không có cách nào chảy ra đã rót đầy tử cung. Ôn Ngọc Chương mạnh mẽ kiềm bụng của mình, muốn xuất d*m thủy ra ngoài.

Đại xà ở trên hay dưới đều bị kẹt lại, rốt cục không nhịn được gầm nhẹ nặng nề đẩy đẩy bên trong. Ôn Ngọc Chương vội vàng dùng cánh tay chống đỡ ngồi dậy, duỗi tay xoa xoa dương v*t đại xà, giọng nói run rẩy dỗ dành hắn: “Đừng nóng vội, tướng công chờ một chút… A quá trướng, a a… đừng nhúc nhích…”

Ôn Ngọc Chương cũng ngứa đến khó chịu, bây giờ trực tiếp đi vào huyệt thịt sợ là dương v*t đại xà sẽ kẹt ở nơi đó. Không chờ y nói xong, đại xà tức giận đập mặt nước, thân xà linh hoạt giãy dụa thẳng tiến. Ôn Ngọc Chương đau đến khóc lên, thân thể run rẩy ôm đại xà, mềm giọng cầu hắn: “Tướng công ngoan… Chương Nhi đau quá…”

Đại xà chậm rãi yên tĩnh lại, đầu xà buông xuống nhìn Ôn Ngọc Chương.

Toàn thân Ôn Ngọc Chương đều là mồ hôi, ngã oặt trên tảng đá, hai viên núm vú trước ngực theo y thở dốc mà rung nhè nhẹ. Đuôi đại xà quấn lấy vòng eo của y, y nghỉ ngơi trong nháy mắt, chen một ngón tay dọc theo một chút khe hở ở huyệt thịt chuẩn bị đâm huyệt tâm của chính mình.

Bên trong mông ăn hai cái dương v*t, Ôn Ngọc Chương không có cách nào ngồi ở trên tảng đá, không thể làm gì khác hơn là bán cưỡi đại xà, nhấc lên cái mông tự an ủi, một tay nhào nặn hai mép thịt môi, một tay khác bao lấy ngọc hành chính mình tuốt động.

Đuôi xà trơn trợt theo biên độ nhỏ mà làm động tác nâng hạ tại vòng eo của y. Kiều huyệt càng ngày càng ướt mềm, Ôn Ngọc Chương cắn môi ngân nga rên rỉ, cổ thon dài hạ thấp. Từ trên nhìn xuống, hoa môi đỏ tươi hơi mở ra, cặp vú giống như đứng trước gió mà lay động như ẩn như hiện, vòng eo ngọc ngà bị đại xà cuốn vào đuôi, cái mông trắng mịn đang cố gắng nuốt vào dương v*t của hắn, hai chân chặt chẽ quấn ở thân xà, hai mắt cá chân câu lên khó nhịn mà trượt lên vảy.

Tư thái dịu ngoan hầu hạ như vậy của Ôn Ngọc Chương rất chọc người yêu thương, mặt mày tuấn lãng tiêu sái toàn bộ hóa thành một luồng mị hoặc, khiến đại xà không nhịn được nghĩ đến sau mị thái kia là bộ dạng tiêu hồn thực cốt như thế nào.

Ôn Ngọc Chương bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn con ngươi đại xà, trong lòng căng thẳng, nhanh chóng lấy ra ngón tay của chính mình nói: “Được rồi, tướng công mau tới thao Chương Nhi.”

“Hừ.”

Đại xà có chút bất mãn Ôn Ngọc Chương quá chậm, cùng lắm là cúi đầu cắn vào bờ vai y. Đuôi xà cố định hông của y, hạ thân dùng sức, âm thanh phá tan huyệt đạo rất lớn. Một đôi xà hành đồng thời cắm toàn bộ vào bên trong hai cái dâm huyệt của Ôn Ngọc Chương.

“A a a!”

Ôn Ngọc Chương ngửa đầu rít gào, thân thể không tự chủ được giãy dụa. Đại xà vững vàng cắn bờ vai y, răng đâm vào máu thịt, nọc độc tiến vào thân thể Ôn Ngọc Chương, chậm rãi tê dại. Ôn Ngọc Chương mới miễn cưỡng thở hổn hển bình tĩnh lại.

Đại xà cũng không quản y nữa, chỉ thao làm sâu trong huyệt đạo. Quy đầu đụng phải miệng tử cung lập tức tàn nhẫn thao mấy lần, mở ra miệng thịt mềm kia chen vào.

Hai cái dương v*t đồng thời ra vào, cái mông Ôn Ngọc Chương đã giống như sắp hỏng. dương v*t vừa rời đi, cỗ d*m thủy liền tiết ra, qua một cái nháy mắt lại bị dương v*t đại xà lấp kín. Hoa môi bị thao sưng lớn, vô lực theo dương v*t chuyển động ra vào, thường xuyên bị côn th*t đè ép thịt động. Mà hậu huyệt Ôn Ngọc Chương càng thêm dẻo dai so với hoa huy*t, vững vàng mút dương v*t đại xà, bên trong trơn trợt mà ngọ nguậy lấy lòng đại xà.

Eo Ôn Ngọc Chương bị đuôi xà quấn lấy không thể động đậy. Nửa người trên của y nằm trên tảng đá khó nhịn mà vặn vẹo, nọc độc tê dại đau đớn, thật giống như đồng thời tăng thêm khoái cảm. Một đôi dương v*t dưới hạ thân mang đến gấp đôi khoái cảm vốn đã làm cho y chịu không nổi, lúc này bị thao càng hoảng hốt, miệng chảy nước miếng lãng gọi không ngừng.

Eo thân đại xà cực kỳ linh hoạt, chờ Ôn Ngọc Chương thích ứng sau mới bắt đầu rút ra cắm vào thao làm. Mỗi một lần đều tàn nhẫn mà tiến vào sâu trong tử cung mới rút ra, d*m thủy đâu đâu cũng có, ma sát tiểu âm thần đau rát.

“Tướng công… A a chậm một chút… Chương Nhi muốn hỏng rồi…”

Cổ họng Ôn Ngọc Chương cũng đã gọi khàn, cái mông của y giống như không còn tự chủ, một đôi tao huyệt bị thao nhuyễn thao đại, làm cho y gần như nổi lên ảo giác.

Nhưng mà dương v*t đại xà mang theo xước măng rô, chưa bắn tinh là không có cách nào rời đi. Ôn Ngọc Chương không thể làm gì khác hơn là cảm nhận loại khoái cảm đối với nhân loại mà nói quá mức hung mãnh thô bạo, tại nơi này nằm dưới thân súc sinh trằn trọc cầu hoan, sau đó chờ trong tử cung chính mình bị dội một cỗ tinh dịch của đại xà.

Tử cung bị thao mở miệng càng ngày càng mềm, bắt đầu cắn côn th*t đại xà không tha. Hai mắt Ôn Ngọc Chương trắng dã mà theo đại xà gian dâm lay động thân thể, gọi hay kêu đã không được, cổ họng khàn khàn a a mà đạt triều thổi. d*m thủy bị chặn ở trong nhục đạo, chỉ có ngọc hành bắn ra vài đạo tinh thủy, rơi vào trên bụng của hắn.

Thời điểm triều thổi tiểu huyệt thu càng chặt, động thịt bị thao mở dường như khôi phục co dãn. Đại xà cao hứng tăng nhanh thao làm, Ôn Ngọc Chương uốn éo người tránh thoát không được, không thể làm gì khác hơn là theo hắn đi nỗ lực thả lỏng thân thể, bủn rủn vô lực mở ra thịt huyệt tùy ý đại xà gian dâm.

Thân thể trắng như tuyết luôn luôn kịch liệt run rẩy, hai cái núm vú trước ngực lại bắt đầu bắn ra sữa tươi, dọc theo rãnh vú chảy xuống xung quanh rốn Ôn Ngọc Chương.

Tịch Chi cúi đầu muốn liếm rốn nhỏ của Ôn Ngọc Chương, bỗng nhiên nghe thấy “keng” một tiếng. Ôn Ngọc Chương giãy dụa quá lợi hại, cây trâm trên đầu rơi xuống tảng đá lập tức trượt vào trong nước.

Ngoại sam khoác trên người đã sớm rơi vào trong nước, lúc này Ôn Ngọc Chương cả người trần trụi, cây trâm rơi xuống, mái tóc dài màu đen xõa tung ở hai vai y, giống như thác nước che đi hơn nửa da thịt.

Tóc đen dưới ánh trăng sáng long lanh, một đường uốn lượn trên mặt nước. Ôn Ngọc Chương mềm nhũn ôm cổ đại xà, mờ mịt nhìn hắn. Trong ánh mắt của y mang theo hơi nước, trong hơi nước chiếu trăng tròn cùng đại xà, hồ đồ lẫn mê hoặc —— giống như mỹ nhân ngư trong truyền thuyết.

Sữa tươi thơm ngọt phun càng nhiều, đại xà giống như là không nhìn thấy, chậm rãi đến gần môi Ôn Ngọc Chương. Môi đỏ khẽ nhếch, đại xà duỗi lưỡi ra, Ôn Ngọc Chương khéo léo ngậm mút vào. Lưỡi xà càng ngày càng dài, Ôn Ngọc Chương ngậm không được, liền mở miệng lè lưỡi ra liếm môi đại xà, cho lưỡi đại xà vào trong miệng y quấy làm.

Tiếng nước xì xì vang lên không ngừng, đại xà giống như đã nghiện răng môi quấn quýt cùng Ôn Ngọc Chương. Đầu xà lớn hơn rất nhiều so với thời điểm ở hình người, lại có chút hung tợn, Ôn Ngọc Chương ngược lại là không sợ chút nào, vui vẻ quấn lấy lưỡi xà dây dưa.

Hồ nước chiếu ảnh bên trong, một người một xà hôn nhau khó rời khó bỏ.

Chờ đại xà rốt cục tận hứng buông ra môi lưỡi Ôn Ngọc Chương, y đã triệt để không còn khí lực. Trên thân xà toàn là vảy, vốn là không dễ bám. Nếu không phải đại xà quấn eo y, y đã sớm rơi vào trong nước.

Nửa người trên của Tịch Chi hóa thành hình người ôm Ôn Ngọc Chương, nửa người dưới vẫn là hình xà, còn đang không ngừng mà thao dâm huyệt. Một đôi dâm huyệt của Ôn Ngọc Chương đã không còn cảm thấy đau đớn, chỉ còn lại khoái cảm. Y chôn ở trong ngực Tịch Chi, nhỏ giọng rầm rì, thân thể co giật một chút.

Cũng không biết triều thổi qua bao nhiêu lần, thời điểm Ôn Ngọc Chương lần thứ hai triều thổi, không chỉ có ngọc hành bán cứng cái gì cũng đã phun ra ngoài, bên trong hoa huy*t cũng đã cao trào đến phun đầy nước, thế nhưng một chút nước cũng không chảy ra.

Thân thể càng ngày càng khô khốc, động tác đại xà cũng biến thành chậm chạp khiến Ôn Ngọc Chương khó chịu nhỏ giọng khóc lên, đầu đầy mồ hôi thút thít nói: “Không muốn, Chương Nhi bị tướng công thao hỏng.”

Tịch Chi cũng rất gian nan, xoa vú động viên Ôn Ngọc Chương nói: “Nhịn một chút, sẽ nhanh thôi.”

“Không muốn, chàng đi ra ngoài… Nha nha…”

Ôn Ngọc Chương cau mày vẫn luôn khóc, y luôn luôn là bộ dáng ông cụ non, đối mặt lão yêu quái ngàn năm luôn rất thận trọng đoan chính. Nhưng lúc này quá đau, bộ dạng lại có chút nổi nóng cùng làm nũng, hung hăng mà muốn Tịch Chi đi ra ngoài, nói cái gì cũng không nghe, khóc đến nước mắt mắt mơ hồ, bộ dạng như một tiểu hài tử.

Ngày Ôn Ngọc Chương thành niên, Tịch Chi dẫn y đi cũng không thấy y thất thố như vậy, dù là quỳ cũng rất là có khí khái nho nhã. Đại xà chưa bao giờ thấy dáng dấp Ôn Ngọc Chương quấn quýt si mê như vậy, thực cảm thấy có chút mới mẻ, liền không nhịn được nghĩ phải khi dễ y một chút, nói thế nào cũng không chịu rút dương v*t ra, chốc chốc lại làm càng hung ác.

Vì vậy Ôn Ngọc Chương khóc càng dữ dội, cầm lấy tay Tịch Chi khó chịu mà gọi hắn đi ra.

Đại xà rất thích khi dễ y, đằng nào chịu dừng lại.

Ôn Ngọc Chương mím môi không tiếng động mà rơi nước mắt, không muốn nói chuyện.

Lúc này Tịch Chi mới có chút hoảng loạn, sợ đã đùa hỏng người, vỗ bỏ đuôi muốn đi ra. Nhưng trên xà hành mang theo xước măng rô, trong thời gian ngắn không rút ra được.

Ai ngờ Ôn Ngọc Chương đột nhiên kẹp côn th*t của hắn, một bên rơi nước mắt vừa nói: “Em sinh tiểu xà cho chàng.”

Tịch Chi sững sờ, cúi đầu ngậm lấy môi của y, rốt cuộc sảng khoái bắn xà tinh tràn đầy một bụng y.