Không Quen

Chương 71: Cậu muốn nói sẽ tự nói, không muốn nói coi như không có chuyện này




Tháng tư, luận văn tốt nghiệp của Phương Hòe Ninh bước vào giữa giai đoạn xét duyệt, hắn chuyển phần lớn thời gian lên cái này, thí nghiệm cũng tạm thời bỏ qua một bên.

Trong lúc đang bận rộn chuyện này, Phương Hòe Ninh nhận được cuộc gọi của một người, vậy mà là anh Lý Duyệt mới gặp mặt một lần vào mấy tháng trước, lúc đó trao đổi phương thức liên lạc, nhìn dãy số cuộc gọi đến Phương Hòe Ninh hơi bất ngờ.

Phương Hòe Ninh tưởng rằng đối phương vì chuyện giáo viên hướng dẫn của trường hoặc lại muốn tìm thực tập sinh mới liên lạc với hắn, kết quả Lý Duyệt lại vì dự án ở thành phố U mà hắn đang làm.

Phương hướng nghiên cứu phát triển của mấy đại ngư và một vài dự án không tính là bí mật gì với bên ngoài, nhưng chi tiết bên trong chỉ có người trong nhóm biết, nhưng Lý Duyệt vừa lên tiếng đã chỉ ra điểm mấu chốt của dự án, có một số còn là tháng trước Phương Hòe Ninh mới viết vào tài liệu báo cáo cho phía đầu tư, cho nên, đây là tình huống gì?

Phương Hòe Ninh im lặng.

Cảm nhận được kinh ngạc và phòng bị của hắn, anh Lý vội vàng an ủi: “Cậu đừng khẩn trương, tin tức này không phải rò rỉ từ nhóm của cậu, là tôi biết được từ thành phố U, à, cũng không đúng…”

Lý Duyệt nghĩ ngợi, tổ chức ngôn ngữ lại một lần nữa.

“Đó là lúc các cậu gửi tư liệu đến công ty thành phố U, trừ người của công ty nhìn qua sau đó vô cùng hài lòng, còn có một người khác cũng rất hài lòng, hắn muốn tìm người cũng nghiên cứu phát minh một hệ thống như vậy, cho nên tìm tới tôi tốt nghiệp từ viện máy tính đại học A, mà vừa lúc tôi lại biết nhóm của cậu, cho nên đã tìm cậu.”

Phương Hòe Ninh bị anh lượn một vòng suy nghĩ vẫn tỉnh táo, hỏi: “Người kia là ai? Không nói đến công ty thành phố U kia tùy ý tiết lộ tư liệu nghiên cứu phát minh làm trái hợp đồng, cứ coi như chúng tôi không truy cứu, nếu như người kia muốn mời chúng tôi nghiên cứu hỗ trợ phát minh nên thử tìm giáo sư Nghê hoặc là đại học A.” Sao lại chạy đến tìm một người không có quyền quyết định gì như mình?

“Cậu cảm thấy tôi sẽ không hiểu pháp luật hoặc là không biết những quá trình cơ bản nên đi này sao?” Lý Duyệt cười, “Vì sao nhảy qua những điều đó tìm tới cậu luôn có cái lý của tôi, Hòe Ninh, tôi sẽ không hại cậu, nếu cậu cảm thấy không yên tâm, cùng lắm thì bây giờ tôi gọi điện cho giáo viên của cậu, thật sự xảy ra chuyện, tôi là người đầu tiên đứng ra bảo đảm cho cậu, mà nếu việc này hoàn thành, thủ tục nên có sẽ không thiếu cái nào.”

Lần trước ấn tượng của Phương Hòe Ninh về Lý Duyệt rất tốt đẹp, một sinh viên vinh dự và một người thành đạt cũng không cần phải làm vài cạm bẫy để lừa gạt mình không có gì cả, Phương Hòe Ninh suy nghĩ một phen sau đó hỏi: “Cho nên bây giờ có ý gì?”

“Không có ý gì, chỉ là trước tiên muốn tâm sự với cậu trước, cậu sẵn lòng không? Không phải tôi lắm miệng, đây là cơ hội tốt.”

Phương Hòe Ninh nghe Lý Duyệt ở đó thuyết phục lặp đi lặp lại cũng nổi lên chút tò mò, cuối cùng cân nhắc đồng ý.

...

Ngày hôm sau hắn theo địa chỉ Lý Duyệt cho đi đến công ty của đối phương. Lý Duyệt cũng ở đó, rất chu đáo một đường dẫn Phương Hòe Ninh vào cửa sau đó lại đưa lên lầu.

Đây là một studio làm trò chơi trực tuyến, chiếm diện tích khoảng hai tầng, quy mô không lớn, nhưng trạch nam như Phương Hòe Ninh cũng thật sự đã từng nghe tên, lại thành lập được vài năm rồi, Vương Phục Lương và Triệu Bàng đã từng chơi mấy game của công ty này, đánh giá rất cao, lòng ngờ vực của Phương Hòe Ninh hơi buông xuống.

Thư ký dẫn hai người tới bên ngoài phòng của tổng giám đốc, bảo họ đợi một lát, Lý Duyệt vội vàng lịch sự gật đầu, tỏ ý giám đốc bận nhiều việc họ đợi một lát cũng nên, thái độ kia thay vì nói là khiêm tốn ngược lại giống lấy lòng hơn, điều Phương Hòe Ninh không hiểu lại sâu hơn.

Ngồi trên ghế sofa tiếp khách, một bên hắn quan sát tư thế ngồi của Lý Duyệt bên cạnh rõ ràng hơi hồi hộp, một bên giống như sinh ra ảo giác khó giải thích được, hắn cứ cảm thấy một âm thanh quen thuộc truyền tới từ văn phòng cách đó không xa, cực kỳ giống tiếng động hồi bé hắn từng nghe trong phòng khách nhà dì vào nghỉ đông và nghỉ hè, hơi ồn ào, cũng hơi nhiệt tình...

Lốp bốp... chạm!

Lúc này, thư ký rót một tách cà phê đưa vào văn phòng, thừa dịp khe cửa chưa kịp khép, Phương Hòe Ninh giương mắt nhìn, đối mặt với cảnh tượng bên trong bỗng dưng khẽ giật mình.

Chỉ thấy một người đàn ông có mái tóc rất ngắn mặt mũi hơi hung dữ vạt áo sơ mi mở rộng, vắt chéo chân ngồi trên ghế, một tay cầm điếu thuốc, một tay sờ một lá bài, đang...

Chơi mạt chược?!

“Ê, đã nói hắn làm cớm mẹ kiếp mày còn nã pháo… mù à.”

Theo một tiếng kêu thảm thiết bên cạnh, người đàn ông cong môi cười một tiếng, thuốc lá rơi ra ngoài, ngón tay quơ nhẹ đẩy ngã bài.

“Ù rồi.” Hắn ta nói.

“Úi giời đậu má...”

“Ván thứ mấy rồi mày nói xem…”

Trong sự than ngắn thở dài thư ký đưa cà phê xong vội vàng rời khỏi, khép cửa phòng làm việc lại, cũng ngăn cách ầm ĩ ở bên trong.

Phương Hòe Ninh thoáng nghiêng đầu nhìn Lý Duyệt bên cạnh, lại phát hiện mắt anh nhìn thẳng, như thể không nghe thấy gì cả.

Phương Hòe Ninh: “…”

Nhưng không bao lâu chuyện đã xảy ra chút thay đổi, điện thoại trước bàn thư ký bỗng nhiên vang lên, cô vừa nghe, vội vàng thả xuống đi tới bên cạnh văn phòng gõ cửa một cái.

“Liêu tiên sinh, Vương tiên sinh đi thang máy lên.”

Nói xong cô lại điềm nhiên như không có việc gì lùi về.

Ngay khi Phương Hòe Ninh đang hơi mờ mịt, Lý Duyệt bên cạnh vẫn đang suy nghĩ viển vông đã cấp tốc đứng lên đi đến thang máy cùng thư ký.

Một phút sau, cửa thang máy mở, một người đàn ông tuấn tú vô cùng nhã nhặn đi ra, thư ký và Lý Duyệt thấy y lập tức gật đầu chào hỏi.

“Vương tiên sinh…”

Không giống với đãi ngộ lạnh nhạt trước đó của Phương Hòe Ninh, vị “Vương tiên sinh” này sau khi biết thân phận của Phương Hòe Ninh rất lịch sự bắt tay với hắn.

“Cậu chính là cậu Phương à? Vô cùng cảm ơn cậu có thể tới đây một chuyến, tôi rất thích thiết kế của cậu, chúng ta ngồi xuống nói đi.”

Vương tiên sinh nói xong, dẫn hai người đi về phòng làm việc.

Lúc tay Vương tiên sinh cầm lấy chốt cửa, Phương Hòe Ninh không khỏi hơi nín thở, cũng không phải hắn sợ hãi thay người bên trong, mà là hắn cảm thấy xấu hổ thay, tuyệt đối không phải chuyện vẻ vang khi để người ngoài đụng phải cảnh người lãnh đạo không làm việc đàng hoàng của công ty.

Nhưng mà… khi cửa mở ra, Vương tiên sinh đi vào nhìn thấy lại là bốn người đàn ông chăm chỉ làm việc, nhất là giám đốc ghế đầu tiên, quần áo hơi xộc xệch, vẻ mặt nghiêm túc, trước mặt còn chồng các loại văn kiện, rất là tập trung.

Nhìn thấy người tới hắn ta hơi kinh ngạc, dụi tắt thuốc đứng dậy nói: “Sao cậu lại tới đây, không phải nói có vấn đề nói cho tôi là được rồi sao.”

Vương tiên sinh cười cười, quay người tỏ ý cho bọn Phương Hòe Ninh ngồi xuống mới nói: “Sợ cậu vất vả quá.”

Giám đốc Liêu: “Vẫn ổn, có thể chịu đựng.”

Phương Hòe Ninh: “…”

Vương tiên sinh đi tới, ba người cộng sự khác đều lấy cớ còn có việc cần giải quyết tạm rời đi trước, để lại Vương tiên sinh và Phương Hòe Ninh cẩn thận thảo luận mục đích đến của hắn.

Ban đầu Phương Hòe Ninh đã không ôm hy vọng, có điều Vương tiên sinh này tuy là người ngoài nghề, nhưng lòng thành ngược lại rất đủ, tỏ ý thường thức Phương Hòe Ninh, đồng thời nói ra điều kiện đãi ngộ đến độ Phương Hòe Ninh có phần không dám tin.

Mà vị Liêu tiên sinh kia từ đầu đến cuối cũng không hề nói chuyện, tự nói muốn trở về cân nhắc sau đó vê điếu thuốc không châm lửa trong tay ý tứ sâu xa liếc nhìn Lý Duyệt, khóe miệng mỉm cười, lại suýt nữa làm Lý Duyệt thấy đến sợ tè ra quần.

Vương tiên sinh vẫn cười, sau đó cúi người nhặt cái gì đó trên mặt đất lên.

Phương Hòe Ninh tinh mắt phát hiện, đó là một quân mạt chược.

Liêu tiên sinh cũng nhìn thấy, lập tức rũ mắt xem văn kiện, nỗ lực giảm cảm giác tồn tại đến không độ.

Vương tiên sinh nắm quân mạt chược kia trong lòng bàn tay, nói: “Cậu Phương có thể nghĩ cho kỹ, không cần vội.”

Phương Hòe Ninh nhìn gương mặt không đổi sắc của đối phương, bỗng nhiên hơi khâm phục: “Tôi hiểu rồi.”

Vương tiên sinh hài lòng, tự mình tiễn họ ra ngoài, trước khi đi Phương Hòe Ninh để ý thấy y ném quân mạt chược kia vào trong tách cà phê chưa kịp uống của Liêu tiên sinh.

Liêu tiên sinh: “…”

Rời khỏi công ty trò chơi trực tuyến, Lý Duyệt không nói chuyện, tựa như vẫn có phần đắm chìm trong sự sợ hãi bị hù dọa lúc nãy, cho đến khi hai người tách ra, Phương Hòe Ninh mới nói: “Anh Lý…”

Lý Duyệt ngắt lời cậu: “Hòe Ninh này, tôi nói thẳng với cậu vậy, tổng bộ của công ty này ở thành phố U, Liêu tiên sinh không phải ông chủ, chỉ là đối tác, mặc dù hắn hơi chơi phiếu, nhưng những người khác vẫn rất nghiêm túc, vả lại bọn họ… có bối cảnh không tầm thường, tương lai phát triển của công ty này chắc chắn rất tốt, hợp tác với bọn họ tuyệt đối không lỗ, có lẽ có trợ giúp rất lớn với triển vọng tương lai của cậu. Có điều nếu cậu thật sự không muốn đồng ý, thật ra… bọn họ cũng sẽ không làm khó cậu.” Nói cho cùng nhân tài nhiều như thế cũng không phải nhất định là hắn, tiếc là Vương tiên sinh còn có vị kia ở thành phố U ưu ái Phương Hòe Ninh, điều họ muốn đó là nhân tài vườn trường vẫn chưa bị khai quật này, cực kỳ thông minh nhưng lại tràn đầy sáng tạo và linh cảm mới mẻ, tiền đồ không giới hạn.

chơi phiếu: nghĩa rộng chỉ hành vi liên quan đến tính chất phi chuyên nghiệp

Phương Hòe Ninh nói: “Anh Lý anh không cần lo lắng, việc này tôi sẽ nghĩ kỹ, tôi muốn hỏi anh chuyện khác.”

Lý Duyệt: “?”

Phương Hòe Ninh nói: “Lần trước tôi đến chỗ đó của anh từng thấy công ty cho vay trực tuyến, dạo này thế nào?”

Thấy Lý Duyệt không hiểu, Phương Hòe Ninh giải thích: “Tôi có người quen hình như đầu tư vào đó…”

“Trùng hợp vậy?” Lý Duyệt kinh ngạc, tiếp đó lại cảm thán, “Nếu cậu nói sớm chút có lẽ còn có thể nhắc nhở, nhưng bây giờ đã chậm.”

“Hả?”

Lý Duyệt: “Trước đó có quản lý của công ty này còn chạy đến chỗ tôi mời chào làm ăn, cho nên nhân viên dưới tay tôi biết một chút về họ, tháng trước công ty cho vay trực tuyến kia đã bị niêm phong rồi, một người phụ trách bên trong đã chạy trốn, người còn lại và cổ đông lớn đều có vấn đề tiền bạc to lớn, hình như bị cảnh sát giam. Người cậu quen là bạn bè hay là thân thích gì nếu như đã đầu tư tiền thì nhanh đi lập án, tuy là rất khó lấy về, nhưng nếu như là cổ đông…”

Lý Duyệt chưa nói xong, Phương Hòe Ninh cũng hiểu được, nếu như là cổ đông, rất có thể cũng sẽ dính phải vấn đề kiện cáo.

Chào tạm biệt anh Lý xong, Phương Hòe Ninh ngồi xe đến quán Món riêng tháng chín, tối hôm nay bọn hắn còn có Điền Điển và vị đầu bếp họ Hứa kia hẹn ăn cơm, nhà của đầu bếp Hứa ở gần đây.

Dọc đường Phương Hòe Ninh đều đang nghĩ có nên nói cho Lật Đình không, mặc dù tâm tư hắn hy vọng mèo con và đối phương sẽ không dính líu đến cuộc sống của nhau nữa, đỡ phải bực mình, có điều nếu đôi vợ chồng kia thật sự xảy ra chuyện lớn, Phương Hòe Ninh cảm thấy Lật Đình vẫn phải có quyền biết được, về phần mèo con có muốn để ý tới hay không, đó là lựa chọn của chính cậu.

Lúc Phương Hòe Ninh bước vào xách theo túi hoa quả và thức ăn mua bên đường, Lật Đình cũng đã đến, đang ngồi trước bàn nhặt rau giúp đầu bếp trong phòng bếp.

Phương Hòe Ninh vừa định nói chuyện lại bị Điền Điển kéo sang một bên.

Điền Điển lấy điện thoại ra cho nhà khoa học nhìn: “Tin tức ngày hôm qua.”

Phương Hòe Ninh thấy mà giật mình.

—— Giáo sư đại học nào đó tham ô dự án tài chính đầu tư cho vay trực tuyến phá sản bị bắt, người nhà cũng tham gia...

Không nghĩ tới không đợi mình mở miệng, hiện thực đã đưa ra lựa chọn, Phương Hòe Ninh nhìn về bóng lưng Lật Đình xa xa.

Điền Điển dùng khẩu hình miệng nói: Chắc chắn nó biết rồi.

Phương Hòe Ninh ngẫm nghĩ giây lát: Chúng ta cũng đừng nhắc, cậu ấy muốn nói sẽ tự nói, không muốn nói coi như không có chuyện này.

Điền Điển bất ngờ, tiếp đó cảm động nhìn nhà khoa học: Được.

Lúc ăn cơm mọi người cũng giống như ngày thường, biểu hiện của Lật Đình cũng rất bình thường, Điền Điển gắp tôm cho cậu, cậu rất ghét bỏ ném vào trong bát của người ta, cho đến khi Phương Hòe Ninh lại lột từng con, Lật Đình mới ăn mà không có gánh nặng trong lòng chút nào.

Tay nghề của Hứa Hạo rất tốt, mà anh ta đối xử với Điền Điển cũng rất tốt, đối mặt với Lật Đình – người bạn duy nhất này, đầu bếp Hứa gần như lấy ra tất cả nhiệt tình để chiêu đãi, mặc dù nguyên liệu nấu ăn không tính là đắt đỏ, nhưng tràn đầy tâm tư việc nhỏ không đáng kể đều là yêu và tôn trọng của anh ta với Điền Điển. Mặc dù ngôi nhà nhỏ này chỉ có một phòng bên ngoài thêm một nhà vệ sinh và phòng bếp, ngay cả phòng khách cũng không có, nhưng từ biểu cảm ngọt ngào thỉnh thoảng nhìn nhau của hai người đã có thể nhìn ra, bọn họ sống rất hạnh phúc.

Ăn một bữa cơm ngược chó lẫn nhau, Lật Đình và Phương Hòe Ninh cuối cùng xin từ biệt.