Không Quen

Chương 66: Cậu không biết




Năm 200X tháng 7 ngày 9 trời trong

Đúng vậy, trường học được nghỉ hè tôi đã đến thăm ba mẹ tôi, sau này chúng ta dùng hòm thư này liên lạc nhé, mấy thư tôi gửi lần trước cậu lại đều không nhận được, thật là khó hiểu.

Thái Bình Dương thật sự rất lớn! Nhưng thú thật tôi cũng chưa nhìn thấy bao giờ, máy bay của tôi từ rìa lục địa bay vọt Trái Đất, ba tôi nói như vậy là vì ngộ nhỡ chúng tôi rơi xuống sẽ không chết ngay lập tức, tôi không hiểu mấy, tôi phải xem lại sách.

« Thế giới thần bí » tuần trước cũng đã nói về Thái Bình Dương, cậu mua chưa?

By Phương Hòe Ninh

—— —— —— —— ——

Năm 200X tháng 7 ngày 12 có mưa

Tôi biết tại sao máy bay nhất định phải bay trên không gần lục địa, tôi đã từng nghiên cứu! Đó là vì sợ đụng phải phi thuyền vũ trụ trong biển! Cậu có từng nghĩ tại sao phi thuyền gọi là phi thuyền không? Sự thật là vì nó có thể bay lên trời, cũng có thể bay trong biển, cho nên trong tiếng nước ngoài cũng gọi là ship. Nếu như không gặp phải tình huống đặc biệt, máy bay và phi thuyền không thể gặp nhau, tựa như người Trái Đất và người ngoài hành tinh cũng rất khó gặp được.

Tôi mua mọi số tạp chí, gần đây còn có hoạt động tặng người máy nhỏ, tôi đã đặt trước rồi.

By Người Xám Nhỏ

—— —— —— —— ——

Năm 200X tháng 7 ngày 20 trời trong

Tình huống của máy bay là nguyên nhân này sao? Nhưng tôi đọc sách lại là giải thích khác, nhưng cảm giác cậu nói cũng rất có đạo lý…tôi lại đi hỏi ba tôi vậy.

Tôi thích người máy nhất, cho nên tuần trước tôi đã lấy được người máy, những cái khác đều rất ngầu, lúc giao tới hình như hỏng một con, tôi dùng keo dán nhưng cũng không dính được, tiếc quá.

Đúng rồi, trước đó cậu hỏi tôi tôi quên trả lời, thần tượng của tôi tất nhiên là Turing rồi! Gần đây tôi làm mấy tờ đề trò chơi số học, bên trong có nói đến máy Turing, cậu biết máy Turing không, có máy Turing có thể giải ra hết các phép tính, quá thần kỳ! con người tạo ra máy tính, cho nên con người tài giỏi nhất, mà ước mơ của tôi đó là học tập Turing, trở thành một kỹ sư phần mềm, sau đó tạo ra máy tính hình người lợi hại nhất!

By Phương Hòe Ninh

—— —— —— —— ——

Năm 200X tháng tám ngày 4 có mưa nhỏ

Tôi đã đặt hai bộ tạp chí kỷ niệm, người máy tôi cũng có hai bộ, tôi vốn định tặng cho cậu một bộ, nhưng cậu thảo luận toán học với tôi, tôi quyết định tạm thời không tặng cho cậu.

Tôi ghét toán nhất!!!

Sau này nhất định tôi phải đến một ngôi trường không có môn toán học môn không có môn toán.

Tạm biệt.

By Người Xám Nhỏ

— — — — —

Năm 200X tháng 8 ngày 12 trời trong

Xin lỗi, tôi không biết cậu không thích toán, toán học thú vị thế kia… vậy lần sau tôi không nói nữa.

Vì để xin lỗi, buổi sáng lúc thím làm bánh táo tôi đã làm cùng với thím, cũng làm cho cậu một phần.

【 ảnh chụp 】

Nhìn thấy không? Bên trên viết tên của cậu.

TO Người Xám Nhỏ

Tôi sắp khai giảng rồi cho nên cuối tuần tôi sẽ về, tôi hơi lưu luyến chỗ này, nhưng tôi lại hơi nhớ ông bà ngoại, thật sự là mâu thuẫn.

Phong cảnh ở đây rất đẹp, nếu như cậu cũng có thể đến chơi thì tốt.

【 ảnh chụp 】 【 ảnh chụp 】

By Phương Hòe Ninh

—— —— —— —— ——

Năm 200X tháng 8 ngày 17 mưa rất to

Cái bánh này trông rất giống cái đệm nhà tôi, nhưng mà vẫn cảm ơn cậu.

Nhưng sao trong bát của cậu còn thừa nhiều đồ ăn vậy? Đó là củ cải à? Cậu không thích ăn củ cải? Có phải cậu kén ăn không?

Tôi đã hết giận rồi, tôi sẽ không để môn toán chiến thắng tôi. Đợi cậu trở về tôi sẽ đưa người máy cho cậu, cậu phải chăm sóc nó thật tốt.

Chỗ cậu cũng khá đẹp, đẹp gần bằng chỗ tôi. Có điều tôi vẫn không thể đến chỗ cậu, tôi có thể đọc hiểu sách nguyên văn, nhưng khẩu ngữ của tôi vẫn không tốt lắm.

By Người Xám Nhỏ

—— —— —— —— ——

Năm 200X tháng 8 ngày 20 trời trong

Củ cải đó là mẹ tôi làm, không biết mẹ tôi làm kỳ lạ, hay củ cải ở đây kỳ lạ.

Cho nên tôi không kén ăn, phần lớn rau củ tôi đều ăn, tôi rất thích ăn cải bó xôi, ớt xanh, rau cần, cá rốt tôi đều thích ăn.

Cảm ơn cậu tặng người máy cho tôi, tôi sẽ trân trọng.

Vậy đợi cậu có thể hoàn toàn nói được khẩu ngữ tôi lại mời cậu nha.

Sáng sớm ngày mai tôi bay rồi, phải ngủ sớm một chút, đợi tôi về lại nói chuyện tiếp.

Bye bye.

By Phương Hòe Ninh

Thư đã đọc của năm xưa dừng lại giữa chừng ở đây, đợi Phương Hòe Ninh về nước lại dùng hòm thư cũ, chẳng qua Người Xám Nhỏ không trao đổi được mấy bức đã triệt để cắt đứt liên lạc, cho nên Phương Hòe Ninh làm thế nào cũng không nghĩ tới Người Xám Nhỏ lại tiếp tục gửi thư vào địa chỉ này.

Sau đó hắn lại phát hiện trong email còn lại mấy thư chưa đọc, có một số là được đối phương gửi trước khi gửi thư từ biệt vào một hòm thư khác.

Con chuột được di chuyển đến bức đầu tiên, Phương Hòe Ninh cố gắng ổn định tâm trí, mới mở ra.

Không giống với chữ nghĩa đáng yêu nhún nhảy trong từng đoạn dài trước đó, nội dung của những bức thư tiếp theo sau bỗng trở nên đặc biệt ngắn gọn, cơ bản chỉ có hai ba câu nói.

Năm 200X tháng 4 ngày 1

Trên thế giới này có thiên đường không?

Bên ngoài trái đất là vũ trụ, bên ngoài vũ trụ có phải là thiên đường?

Phi thuyền có thể đến vũ trụ, phi thuyền có thể đến thiên đường không nhỉ?

Phương Hòe Ninh sững sờ, ngón tay dừng giây lát mới mở bức tiếp theo.

Năm 200X tháng 5 ngày 3

Xin lỗi, không thể tặng người máy nhỏ cho cậu.

Tôi đã chuyển nhà, lúc đi đã làm mất rất nhiều thứ, người máy cũng mất rồi, chỉ nhặt về được một cái.

Xin lỗi.

Năm 200X tháng 7 ngày 21

Tôi không thích nhà mới của tôi, tôi nhớ đường Thì Di.

Tôi lén lút quay về một chuyến, nhưng tôi không tìm được nó.

Đường Thì Di đâu rồi?

Năm 200X tháng 8 ngày 29

Quả nhiên cậu không nhìn thấy thư ở đây, cũng được.

Tôi sắp phải đến trường học mới, sẽ tạm biệt với cậu ở chỗ cũ.

Phương Hòe Ninh đã nhìn ra, ngữ điệu và dùng từ bình tĩnh kia đã không còn là Người Xám Nhỏ, mà là Lật Đình bây giờ.

Một thời gian dài sau bức thư này Lật Đình không tiếp tục gửi thư nữa, đại khái là Người Xám Nhỏ nói trường cấp hai cậu học rất khép kín, không có internet.

Cho đến ba năm sau, thư lại lần lượt xuất hiện, có điều cách nhau cũng rất rất lâu, gần như một hai năm mới có một bức mà thôi, mà theo Phương Hòe Ninh, mỗi một lần gần như đều là một nút trong cuộc đời của Lật Đình. Cậu cảm thấy Phương Hòe Ninh không nhìn thấy những bức thư này, cho nên dường như cậu đang nói với Phương Hòe Ninh, nhưng thật ra cũng đang nói với chính mình.

Năm 200X tháng 6 ngày 21

Tôi tốt nghiệp, về thành phố A rồi.

Phải lên cấp ba, trường cấp ba này cũng không tệ lắm.

Năm 201X tháng 4 ngày 8

Bắt đầu làm việc, hơi mệt, nhưng cũng không phải quá khó.

Hôm nay đã kiếm được năm mươi tệ.

Năm 201X tháng 7 ngày 1

« Thế giới thần bí » sửa đổi rồi.

Không đẹp chút nào, nhưng tôi vẫn mua.

Cậu có mua không?

Năm 201X tháng 1 ngày 2

Tôi vốn đã nghĩ xong muốn đến trường nào, một khoa không có toán học.

Nhưng có lẽ không đi được

Năm 201X tháng 5 ngày 7

Tôi lại chuyển nhà

Bạn cùng phòng mới là một tên ngốc

Nhìn đến đây, đầu ngón tay Phương Hòe Ninh đã không có sức, còn lại ba bức, hắn lại kề cà cũng không có can đảm tiếp tục, xoay người máy nhỏ qua lại trong lòng bàn tay thật lâu, sau khi lại làm vô số xây dựng tâm lý cho mình, cuối cùng Phương Hòe Ninh mới cắn răng.

Năm 201X tháng 6 ngày 7

Hôm nay thi đại học.

Tạm biệt đại học A.

Năm 201X tháng 11 ngày 5

Học nửa năm đại học

Cuối cùng cũng luyện được khẩu ngữ rồi.

Năm 201X tháng 12 ngày 30

Hôm nay tôi nhìn thấy cậu.

Cậu không hề thay đổi chút nào.

Mấy chữ cuối cùng rơi xuống, Phương Hòe Ninh nhìn ngày của ba năm trước đây, che mặt nặng nề mới không để nước mắt trong mắt chảy xuống.

Hắn chợt nhớ ra lúc mình vạch trần Lật Đình sử dùng thẻ thư viện của Lưu Lỗi mượn sách cho mình cực kỳ phấn khởi chạy đi tìm đối phương nói cho cậu biết chuyện này, hắn nói tôi biết cậu nghĩ gì.

Khi đó Lật Đình trả lời thế nào?

Lật Đình cười nhạt một tiếng, lại nói: Cậu không biết.

Lúc đó Phương Hòe Ninh không hiểu, nhưng bây giờ hình như cuối cùng hắn đã hiểu.

Đúng vậy, so với Lật Đình, mình thật sự không biết gì hết…

** ** ** **

Hai ngày nay khi mặt trời lên Lật Đình đều sẽ thức dậy, nhưng hôm nay cậu mở mắt ở trên giường nhìn trần nhà một lúc lâu vẫn không có ánh nắng chiếu vào, đi đến bên cửa sổ mới phát hiện hôm qua thành phố A còn ánh nắng chói lọi hôm nay vậy mà tuyết rơi.

Bông tuyết màu trắng giống như sợi bông bay lơ lửng trong không trung, Lật Đình bình tĩnh ngắm một lát, vào phòng thay quần áo, sau đó mở ra một cây dù rời khỏi cửa ngôi nhà đã mấy ngày chưa từng ra, đi ra ngoài.

So với ngày thường, người đi trên đường rất ít, phần lớn cửa hàng bên đường cũng đóng cửa tạm ngừng kinh doanh, chỉ có vài cửa hàng mở, đều giăng đèn kết hoa vui mừng hớn hở.

Lật Đình đi đến trạm xe tốn nhiều gấp đôi thời gian so với trước đây mới không dễ dàng chờ xe đến, tròng trành ngồi một đường rồi xuống trạm quen thuộc.

Từ rất xa đã nhìn thấy một bóng người đứng trong ruộng, bông tuyết làm mờ tầm nhìn, trong lòng Lật Đình không khỏi giật mình một cái.

Nhưng đi tới gần mới phát hiện trước mặt hóa ra là A Xương.

“Anh biết tôi sẽ đến?” Lật Đình hỏi anh ta.

A Xương thở dài, thầm nghĩ ăn tết năm nào cậu không đến, lần trước thấy Lật Đình vui vẻ hơn ngày trước nhiều, còn tưởng rằng lần này sẽ khác…

A Xương không nhiều lời, chỉ nói: “Trong nhà cũng không có việc gì làm, đi ra nhìn xem thì gặp cậu.”

Lật Đình gật gù, thu dù lại.

A Xưng thấy cậu bắt đầu xắn ống tay áo và ống quần, hơi lo lắng nói: “Hôm nay còn muốn làm việc à, thời tiết không tốt, đi về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Lật Đình nói: “Thời tiết không tốt mới phải làm việc, nếu không thì một đợt tuyết qua đi, rau đều sẽ chết rét.”

A Xương thấy thế, bèn giúp một tay.

Lật Đình tùy theo anh ta đã giúp đỡ không ít, chẳng qua mắt thấy thời gian không còn sớm, vẫn đuổi người về.

A Xương chần chừ, cho đến khi nghe Lật Đình lạnh lùng nói “Nếu anh không đi, tôi lại phải đưa rau cho anh, chút này cho anh lấy về nhà hết”, lúc này A Xương mới đành phải vội vàng rời đi.

Lại bận rộn nửa ngày, thu hoạch một chút rau lạnh héo, Lật Đình hậu tri hậu giác đói bụng.

Cậu ngồi xuống một tảng đá tìm được ở ven đường, lấy ra màn thầu luôn nhét trong ngực.

Nông trường nhỏ đã hai ngày không vang lên, cũng không ai quan tâm cậu ăn cái gì, Lật Đình nhìn màn thầu đã lạnh cứng từ lâu trong lòng bàn tay một lát, nở một nụ cười có phần mỉa mai của người thắng, chậm rãi nhét vào miệng.

“Không phải đã nói, phải ăn cơm đầy đủ sao?”

Tay Lật Đình dừng lại, duy trì động tác giơ màn thầu bất động thật lâu, cho đến khi sau lưng vang lên tiếng xào xạc lần nữa, cậu mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao quay đầu lại.

Tuyết rơi lớn hơn, sắp lát bạc trắng toàn bộ con đường Thì Di, mà cái người vốn nên ở bên kia bờ đại dương lại lẳng lặng đứng cách đó không xa, quần áo hơi xộc xệch, vẻ mặt cũng mệt mỏi, bên cạnh còn đặt vali, nhìn thẳng vào mình.

“Sao anh…”

Đối mặt với sự mờ mịt của Lật Đình, Phương Hòe Ninh chậm rãi tiến lên, mỉm cười nói: “Anh đã nói, nếu như không được, anh sẽ ngồi tàu chiến trở về.”

— — —

Máy Turing là một mô hình về thiết bị xử lý các ký tự, tuy đơn giản, nhưng có thể thực hiện được tất cả các thuật toán máy tính. Các máy Turing đã được Alan Turing trình bày vào năm 1936. đọc thêm ở Đây