Không Phụ

Chương 9: ‘Ban đầu tôi định dùng cái chết để trừng phạt Chung Trần’




Dì Ngô kinh dị nói: “Không có lưỡi?!”

Trụy Nhi giật thót mình, bộ dáng nom không chịu nổi: “Nương nương người cũng nhìn thấy ư? Thật là khủng khiếp quá! Miệng cô ta trống trơn, không có gì cả! Cô ta… cô ta…”

“Mai Phi điểm nào cũng giống như nàng, cái gì không giống nàng, nàng ấy cũng cố sức bắt chước nàng.”

Nếu Khúc Mị trước kia thật sự là một thích khách, mà nàng ta vì muốn giống tôi, dùng thuật đổi da, thậm chí thay đổi dung mạo, thay đổi tính cách?

Mà giọng nói không cách nào thay đổi, nên nàng ta… Cắt lưỡi của mình?

Ý nghĩ này để khiến tôi toàn thân rét run, tôi nói: “Bất kể nói thế nào, giờ Khúc Mị là hiềm nghi vô cùng lớn… Được rồi, chuyện này để sau lại truy cứu, chúng ta tế bái sư phụ trước đi hẵng.”

Trụy Nhi có lẽ cũng cảm thấy Khúc Mị hơi doạ người, liên tục gật đầu, bắt đầu bày đồ cúng trước. Tôi và sư huynh cung cung kính kính dập đầu ba cái với sư phụ, lại kính ba nén hương lửa, thở dài, đứng lên nhìn mộ sư phụ.

Tôi nói: “Sư phụ, chuyện hung thủ đã có manh mối, tin rằng rất nhanh thôi là có thể báo thù cho người… sau đó, chính là báo thù cho Giáng Mục.”

Sau khi hồi cung trong, tôi i thẳng đến thư phòng của Chung Trần.

Lúc này, chàng nhất định ở thư phòng.

Quả nhiên, cửa chiến trường ngoài thư phòng nói tôi đúng. Chung Trần đang nghị sự cùng người khác trong thư phòng. Tôi đứng ngoài cửa thư phòng, Trụy Nhi vừa mới chuẩn bị hô “Hoàng hậu nương nương giá lâm”, một tên thái giám bên cạnh liền bỗng nhiên nhíu mày, giơ tay làm tư thế “Xuỵt”, nói: “Hoàng hậu nương nương thiên tuế, nhưng Hoàng Thượng giờ đang cùng Cố Hàn Lâm thảo luận chuyện quan trọng, cúi xin người chờ một lát.”

Thái độ hắn nói chuyện không tốt lắm, tôi cũng lười so đo, nói: “Ta mới từ ngoài cung trở về, dọc đường xe ngựa xóc nảy, bây giờ lưng hơi đau, có thể thông báo giúp ta trước một chút được không?”

Thái giám kia cười cười, nói: “Vẫn xin Hoàng hậu nương nương chờ một lát.”

Mấy thái giám cung nữ khác cũng dường như ra vẻ nhìn như không thấy.

Trụy Nhi cả giận nói: “Này! Các người đang làm gì vậy? Thế mà không đặt Hoàng hậu nương nương ở trong mắt một chút nào!”

Thái giám kia cười một tiếng, nói: “Ôi, chị cung nữ này nói chuyện chớ nghiêm trọng thế chứ, chúng tôi cũng chỉ là làm việc theo sai bảo mà thôi!”

Lời còn chưa nói hết, hắn liền cung cung kính kính nói ra với sau lưng tôi: “Tổng quản đại nhân.”

Tôi quay đầu, thấy là thái giám thiếp thân Đồ Hải của Chung Trần. Tay y bưng một ly trà, có lẽ là mang cho Chung Trần hoặc Cố Hàn Lâm, thấy tôi, đầu tiên y sững sờ, sau đó mau chóng hành lễ: “Hoàng hậu nương nương thiên tuế!”

“Hoàng hậu nương nương sao lại đứng bên ngoài vậy? ” y nghi hoặc nói, lập tức hiểu rõ mà nhìn người chung quanh, sau đó tay trái bưng trà, tay phải cho tay thái giám vừa nói kia một bạt tai thật mạnh, nói, “Bay gọi ta là đại nhân, lại dám coi thường hoàng hậu nương nương? Ta thấy bay đúng là ăn gan báo rồi!”

Tên thái giám kia có lẽ cũng bị đánh đến không biết gì, hốt hoảng bụm mặt, nói: “Không… Không phải…”

Đồ Hải không ngó ngàng gì đến hắn, đạp hắn một cước, cười nói với tôi: “Hoàng hậu nương nương thật sự xin lỗi ạ, đám này đều mới tới, không hiểu quy củ.”

Thực ra lời này thật sự là không đúng, trong cung tất cả mọi người cho rằng tôi thất sủng, thái độ như vậy mặc kệ là mới là cũ thì cũng chẳng có gì lạ. Đồ Hải đối với tôi cung kính như thế, cũng chẳng qua là y gần Chung Trần, biết nhiều chuyện hơn thôi.

Tôi gật gật đầu: “Vậy làm phiền công công báo một tiếng cho.”

Đồ Hải nói: “Nói gì vậy ạ!” bưng trà tiến vào.

Chẳng bao lâu cửa liền mở ra, Đồ Hải cung kính nói: “Hoàng Thượng mời Hoàng hậu nương nương người vào ạ.”

Tôi khẽ gật đầu, đi vào, trong thư phòng quả nhiên có Chung Trần và một người đàn ông trẻ tuổi, tôi nhìn một thoáng, có hơi quen mắt, lại nhớ là Văn Trạng Nguyên Cố Tần Lập cùng đỗ với Long Thần, giống Long Thần, có tài có mạo, nhưng nom phong nhã nhã nhặn hơn Long Thần nhiều, không ngờ thời gian rất ngắn ngắn, đã lên làm Hàn Lâm?

Cố Tần Lập thấy tôi, đứng dậy hành lễ.

Tôi gật gật đầu, hành lễ với Chung Trần nói: “Hoàng thượng.”

Chung Trần nói: “Hoàng hậu tảo mộ xong rồi? Hôm nay nom tinh thần tốt hơn hôm qua nhiều.”

Tôi ngó Cố Tần Lập đứng bên cạnh một, nói: “Được hoàng thượng quan tâm, quả là tốt hơn nhiều.”

Chung Trần nói: “Có chuyện gì cứ nói đi, Cố Hàn Lâm không phải người ngoài.”

“Nếu như Hoàng Thượng cảm thấy chuyện này người ngoài có thể qua, thần thiếp cũng cảm thấy không quan trọng —— hôm nay trước mộ sư phụ, ta lại gặp được một người ngoài ý muốn…” Tôi còn chưa nói xong, Chung Trần liền nhíu chặt lông mày, nói: “Cố Hàn Lâm, làm phiền khanh đi ra ngoài trước, việc này là chuyện nhà của trẫm, không thể để khanh chê cười được.”

Cố Tần Lập tuyệt không quan tâm cười một tiếng, hành lễ nói: “Vâng.”

Cố Tần Lập rời đi, trong phòng chỉ còn tôi và Chung Trần, tôi nói: “Xem ra hoàng thượng rất rõ người ta nói là ai.”

Chung Trần nói: “Mai Phi?”

“Đúng vậy. Còn có thị vệ trưởng Phương Cốc chịu trách nhiệm bảo vệ Mai Phi an toàn, lúc trước y phụng mệnh bảo vệ ta, lại bởi vì không chịu bảo vệ ta đàng hoàng khiến ta bị thương bị chàng điều đi, đúng không? Ta thấy Mai Phi vô cùng áy náy dâng hương cho sư phụ ta, lại sợ người khác phát hiện mà vứt hương đi. Mà đáng sợ nhất là, ta đã biết vì sao Mai phi không thể nói chuyện.” Tôi vừa nói, vừa nhìn chằm chằm nét mặt của chàng.

Nhưng Chung Trần hoàn toàn không có chút rung động nào như trước, nói: “Ừm.”

Tôi ra vẻ thăm dò: “Lưỡi của Mai phi, là hoàng thượng xuống tay?”

Chung Trần giống như cười mà không phải cười liếc tôi một cái: “Trong lòng hoàng hậu, trẫm chính là người như vậy sao?”

Tôi nói: “Nhưng vô luận thế nào, ta cũng nghĩ không ra, là ai, lại có thể cắt mất lưỡi Mai Phi.”

Chung Trần không nói, tôi chỉ có thể tiếp tục nói: “Trừ phi, Mai Phi ngại giọng mình không giống ta, cho nên tự cắt mất?”

Chung Trần nhìn tôi, chậm rãi nói: “Hoàng hậu thật sự rất thông minh.”

“Nhờ có Hoàng Thượng cho ta manh mối mới phải. ‘Cái gì không giống ta, cũng hết sưc bắt chước ta’ … vậy nên, dung mạo của nàng ta, rất có thể là nàng ta đổi da, và cũng đều là vì nguyên nhân này, đúng không? ” tôi nhìn chằm chằm Chung Trần, “Mà thân phận trước đó của nàng ta, là một thích khách!”

Chung Trần nói: “Hoàng sau sao lại nghĩ như vậy?”

Tôi nói: “Bởi vì sư phụ ta, là nàng ta giết, phải không?”

Chung Trần nói: “Không phải.”

“Chàng còn gạt ta?” Tôi đứng lên, cả giận nói, “Chính là nàng ta! Chàng càng nói không phải, càng đáng ngờ! Chàng hoàn toàn có thể giao trách nhiệm cho nàng ta, nhưng chàng lại nói không phải, đây không phải chột dạ gạt ta, thì là gì?”

Chung Trần nghiêm túc nói: “Bất luận như thế nào, Mai Phi chính là Mai Phi, là một cô gái câm trẫm mang về từ Giang Nam, dịu dàng hiền thục, chỉ vậy mà thôi.”

Tôi nói: “A, vậy ý của hoàng thượng người là, nếu như ta muốn tìm người sát hại sư phụ để báo thù… Hoàng thượng sẽ không ngăn cản? Bởi vì theo ý của hoàng thượng người—— kẻ giết người, không phải Mai Phi.”

Chung Trần thản nhiên nói: “Ta đương nhiên sẽ không ngăn cản. Chỉ là võ công của Phương Cốc. Chắc hẳn nàng cũng biết.”

Phương Cốc!

Võ công của Phương Cốc gần như là một truyền kỳ, nếu như y che chở Khúc Mị như vậy, quả thực, tôi muốn báo thù cũng không có cách nào, căn bản không ai có thể làm tổn thương đến Khúc Mị được Phương Cốc bảo vệ.

Tôi nói: “Hoàng Thượng, người chính là quyết tâm muốn bảo vệ Mai Phi sao? Cũng đúng thôi, Mai Phi vì phối hợp với kế hoạch của người, khiến sức khỏe ta xấu đi, thậm chí tình nguyện uống độc dược thống khổ như vậy, có thể thấy được lòng trung. Quân cờ như vậy, sao có thể nói bỏ là bỏ? Nhưng đừng tưởng rằng như vậy thì ta sẽ từ bỏ, thù sư phụ… Ta nhất định sẽ nghĩ cách báo!”

Tôi đứng lên, muốn đi ra ngoài, giọng Chung Trần lại nhàn nhạt vang lên sau lưng: “Hoàng hậu, nàng có nghĩ tới không, đôi khi, nàng thật sự bị thù hận che mắt.”

“Thì sao?” Tôi lạnh lùng nói, tiếp sau đẩy cửa đi ra ngoài.

Thấy tôi ra rồi, Cố Hàn Lâm mang theo nụ cười chắp tay với tôi: “Hoàng hậu nương nương.”

Lòng tôi thực sự phiền muộn nên không để ý tới hắn, mang theo Trụy Nhi về thẳng cung, Trụy Nhi có lẽ đã nhìn ra sắc mặt tôi không tốt, cũng ngoan ngoãn không có mở miệng nữa, sau khi về đến cung, mới nhỏ giọng hỏi: “Hoàng hậu nương nương, vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mai phi cô ta…”

“Tám chín phần mười, tên thích khách chính là Mai phi.” Tôi lạnh mặt nói.

“Vậy… vậy hoàng thượng thừa nhận rồi? Hoàng thượng là có ý gì?”

“Chàng ta không chịu thừa nhận, càng không cho phép ta động vào Mai Phi.”

“Thế này...”

“Được rồi, kỳ thật cũng vậy thôi. Hành vi của Mai phi cũng là chàng ta chỉ thị, nếu như vì việc mà khiến ta tổn thương Mai phi, sau này Chung Trần bảo người khác làm việc, người khác nào dám yên tâm chứ. Huống chi… Mai phi là một quân cờ tốt, không còn thì thật là đáng tiếc.” Tôi thở dài.

Trụy Nhi nói: “Vậy… Vậy cứ để vậy thôi ạ?”

“Đương nhiên không.” Tôi nghĩ ngợm, nói, “Trụy Nhi, hôm nay em lại đến chỗ sư huynh ta một chuyến, bảo anh ấy tìm cơ hội đi tìm Phúc vương và dì Ngô, điều tra thử Mai Phi. Lúc trước nàng ta mới xuất hiện, chúng ta từng điều tra, nhưng không chút để bụng, không điều tra ra gì cả, vậy cũng thôi đi. Nhưng lần này, phải tra thật kĩ—- lật lại. Một con người không thể nào không có quá khứ, luôn để lại dấu vết.”

Trụy Nhi gật gật đầu, nói: “Vâng.”

“Ừm, Mai phi nhất định phải cẩn thận đối phó… Chúng ta sát hại Long Tướng quân và Giang Tể tướng, Chung Trần đều không nói gì, cùng lắm là hành hạ ta một chút thôi. Nhưng Khúc Mị, lại ngay cả động cơ nàng ta đều không có, thực sự khả nghi.”

Trụy Nhi tán đồng khẽ gật đầu: “Dạ, em cũng sẽ nói với Đình Kha đại nhân chuyện này.”

Khúc Mị ơi Khúc Mị, cô rốt cuộc là ai, vì sao, lai yêu Chung Trần như vậy, vì chàng ta mà làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn vì chàng ta mà từ bỏ bản thân?

Yêu đến vậy, thật sự đáng giá sao?

Ban đêm tôi mang theo tràn ngập phẫn nộ và hoài nghi đối với Khúc Mị mà chìm vào giấc ngủ, ngày hôm sau, tôi tỉnh lại trong sự đau đớn.

Sư huynh hoàn toàn không có nói quá. Tay tôi trượt qua bên chăn, chỉ cần hơi ma sát với chăn một cái, là giống như là giống như nỗi đau bị lửa thiêu. Tôi muốn cắn môi, nhưng răng mới đụng phải môi, lại đau giống như kim đâm vậy.

Tôi nhắm chặt hai mắt, ngay cả nước mắt đều cố gắng nhịn để không rơi, nước mắt nóng bỏng như thế. Chảy qua mặt tôi cũng dường như rất đau.

Trụy Nhi đến hầu tôi rửa mặt, thấy tôi như vậy, bị dọa đến hít vào một hơi, nói: “Hoàng hậu nương nương, người sao vậy?”

Tôi nhíu mày lắc đầu, mặc dù rất muốn mở miệng nói mình không có sao, nhưng ngay cả sức mở miệng đều không có.

Trụy Nhi cuống tưởng chết, muốn đưa tay đỡ tôi, lại mau chóng rụt về.

Tôi cũng không dám động đậy, nằm thoi thóp trên giường, Trụy Nhi bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, có thể đi tìm Đình Kha đại nhân! Ngài ấy nhất định có cách!”

Dứt lời xoay người bèn định đi tìm sư huynh, tôi dùng hết sức, mới nói một câu”Đừng”, Trụy Nhi vội vàng dừng bước, có chút không hiểu nhìn tôi.

Sư huynh nếu có cách, hôm qua đã nói với tôi rồi, bây giờ gọi sư huynh đến cũng không có tác dụng gì, chỉ khiến anh càng thêm lo lắng thôi.

Làm sao đây tôi thực sự không còn hơi sức đâu, không thể nói Trụy Nhi vẻ mặt vô cùng nghi hoặc rốt cuộc là vì sao. Trụy Nhi cũng nghe lời, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Tôi nhắm mắt lại, gắng để mình ngủ, nhưng mà dưới tình trạng như vậy, thực sự không có cách mà buồn ngủ.

Được rồi… Sống qua hôm nay là ổn.

Khúc Mị vì Chung Trần, có thể sống qua thuật đổi da. Nghĩ rằng thuật đổi da không thể thoải mái hơn thế này được, mà tôi vì sư phụ, chẳng lẽ không nhịn qua một ngày này thôi được sao?

Nhưng mà chẳng được bao lâu, bên ngoài liền truyền đến tiếng thông báo, nói là Vương thái y nghe lời truyền triệu đến xem bệnh cho tôi.

Trụy Nhi nghi ngờ nói: “Em không có gọi thái y đến mà… A! Nhất định là Đình Kha đại nhân! “

Trụy Nhi vội vàng chạy ra mở cửa, người tới từng bước gấp gáp đi tới, vừa đi vừa nói: “Vốn nên tới sớm, nhưng là bị chuyện ngăn trở nên trễ chút thời gian.”

Chính là giọng sư huynh.

Tôi hơi thoáng an tâm, sư huynh đã đi đến trước mặt tôi. Mặt anh còn mang mặt nạ da người, nhìn có chút lạ lẫm, chỉ có cặp mắt sáng kia nhìn một cái liền biết là người sư huynh quan tâm đến tôi.

Có lẽ bộ dáng tôi thực sự rất chật vật, anh nhíu chặt chân mày, sau đó lấy ra một loạt ngân châm run run, nói: “A Chiêu, ta phong bế mấy huyệt đạo giúp em, làm vậy mặc dù em sẽ không thể động đậy, nhưng cũng sẽ không cảm nhận được đau đớn… Đến đêm lại để Trụy Nhi gỡ từng cái châm xuống cho em—— ta sẽ nói với con bé trình tự và thứ tự.”

Tôi khẽ khàng ừ một tiếng, giọng rất nhẹ, cũng không biết anh nghe thấy không. Sư huynh hít vào một hơi, nghiêm túc đâm từng cây châm vào thân thể tôi.

Ngay cả đụng phải chăn tôi đều rất đau, huống chi là châm thế này, lúc này nước mắt tôi bèn đau đến sắp rơi xuống, cảm nhận nỗi đau đến cốt tủy thực sự không dễ chịu, mười tám tầng Địa Ngục trong truyền thuyết có một nơi tên Luyện Ngục, Nghiệp Hỏa hừng hực thiêu đốt không ngừng, kẻ vào đó đều nhận hết lửa cháy trí mạng, không biết so với thống khổ bây giờ thì giống nhau đến mấy phần?

Cũng may đâm xong, nỗi đau đớn bèn ổn hơn, chờ khi sư huynh làm xong, mặc dù tôi đã khóc đến lặng cả mặt, song tốt xấu gì trên người quả thực không còn tri giác nữa, không thể động đậy. Mặc dù vẫn còn đau, nhưng ổn hơn rất nhiều lúc trước.

Sư huynh đón khăn mặt Trụy Nhi đưa tới, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt và nước mắt cho tôi, nói: “A Chiêu, thật sự là khổ cho em quá…”

Tôi yếu ớt phát ra tiếng: “Không sao mà.”

Thật sự… Không sao mà.

Sư huynh nói: “A Chiêu, em nghỉ ngơi cho thật tốt. Hôm qua Trụy Nhi đã truyền lời cho ta, lát nữa ta sẽ xuất cung đi tìm dì Ngô. Khúc Mị quả thực khả nghi, lần này chúng ta sẽ dùng toàn lực điều tra cô ta.”

“Ừm.”

“Ta không thể ở trong phòng em lâu.” Sư huynh đứng dậy, sờ lên mặt nạ da người trên mặt, giống như để chắc chắn không có sơ hở, mới cầm hòm thuốc lên, phân phó Trụy Nhi một số việc, sau đó có chút lo âu nhìn tôi một thoáng. Tôi cố gắng kéo khóe miệng lên, muốn tỏ ra mình không sao, nhưng cũng không biết có phải nụ cười quá dọa người hay không, anh nom càng thêm lo lắng, cuối cùng than thở một tiếng “A Chiêu” mới rời đi.

Trụy Nhi tiễn sư huynh, chạy về nói: “Nương nương, người khá hơn chút nào không?”

“Ừ.”

“Phù, vậy là tốt rồi… Người không biết, ban đầu nhìn người quá dọa người, mặt y như cái màn thầu, trước kia em vô tình thấy đứa bé mới sinh nhà bên, nom đã rất thảm, người nhìn còn thảm hại hơn!”

“…”

“Ôi. Em không có ý đó… Tóm lại, may mà Đình Kha đại nhân tới, nếu không, dù nương nương không có sao, có lẽ em cũng bị hù chết mất thôi… Ôi, lại nói, Đình Kha đại nhân thật tốt với người. Chỉ cần người có chút chuyện, ngài ấy nhất định lập tức xuất hiện. Mà lại luôn có thể giúp người.”

“Ừ.”

Có lẽ phát hiện tôi không sức mà nói chuyện, Trụy Nhi bịt miệng lại, nói: “Em không nói nữa, nương nương người nghỉ ngơi thật tốt đi ạ.”

Tôi nhắm mắt lại, trong lòng suy nghĩ lời Trụy Nhi vừa mới nói, quả thực đúng. Từ khi tôi và Chung Trần xa lánh nhau, sư huynh xuất hiện, luôn luôn thay tôi dọn dẹp cục diện rối rắm. Anh lo lắng cho tôi, tôi lại chưa từng quý trọng sức khỏe của mình, có khi anh nhìn dáng vẻ tôi, nom còn khó chịu hơn cả tôi.

Tôi bỗng nhiên có chút hối hận.

Ban đầu, tôi muốn dùng cái chết của mình đến làm lá chắn, trừng phạt Chung Trần.

Thế mà… Sư huynh thì sao?

Nếu tôi thật sự chết rồi, sư huynh sẽ có phản ứng gì? Dù rằng giờ anh đã biết tôi có lẽ chẳng mấy nữa sẽ chết đi, có một chút chuẩn bị tâm lý, nhưng… khi chuyện này đã qua thật lâu, có phải sư huynh vẫn không cách nào tiếp nhận?

Tôi càng nghĩ càng khó chịu, đành phải cố gắng đẩy những ý niệm này ra khỏi đầu.

Cứ mê man trên giường như vậy cả ngày, đêm đến Trụy Nhi cẩn thận từng chút từng chút giúp tôi rút châm ra. Lại là một lần cực hình, nhưng so với lúc đâm thì tốt hơn nhiều, sau khi lấy châm ra, vẫn là toàn thân đau nhức, nhưng châm không thể đâm quá lâu, cũng chỉ có thể nhịn. Buổi chiều thỉnh thoảng tôi lại ngủ một lúc, buổi chiều liền ngủ không được nữa, Trụy Nhi thấy tôi ngủ không được, bèn khăng khăng muốn cạnh tôi, ngồi bên cạnh tôi nói liên miên lải nhải mấy câu chuyện kì quái trước kia cô bé được nghe.

Nói đến đoạn sau, chính cô bé nhịn không được, dựa vào bên giường ngủ thiếp đi, bộ dáng mười phần hồn nhiên. Tôi có chút buồn cười, lại sợ cô bé cảm lạnh, chỉ có thể đánh thức cô bé, giả bộ như mình buồn ngủ, bảo cô bé đi ngủ trước.

Ngày hôm sau có chút ổn hơn, tôi cũng hơi hơi có thể đi lại, muốn để Trụy Nhi dìu tôi đi trong viện ngồi một chút, mới phát hiện hôm qua cả ngày im lặng rơi tuyết, hôm nay tuyết đã đọng đầy viện, có hạ nhân đang cố gắng dọn tuyết. Tôi nói: “Năm nay vậy mà lại rơi trận tuyết lớn như thế, đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.”

Trụy Nhi nói: “Đúng ạ, hai trận cũng đều nhìn rất đẹp.”

“Ừ.”

Có lẽ đúng như Trụy Nhi nói vậy, nhưng đời này tôi đã nhìn qua trận tuyết đẹp nhất, lại là vào năm đó tôi mười sáu… Tuyết rơi im lặng, lại rơi ở trong lòng.

Được rồi. sao cứ nghĩ đi nghĩ lại những chuyện cũ này.

Tôi lắc đầu, để Trụy Nhi dìu tôi vào nhà, sau đó suốt mùa đông, Vũ quốc không còn tuyết rơi, ngẫu nhiên có chút mưa đông, còn lại phần lớn là trời nắng ấm áp không tệ, mùa xuân rốt cục sắp đến.

Tôi nghĩ thứ tôi mong đợi nhất, chính là Kinh Trập, vạn vật bắt đầu sinh sôi… Đúng, toàn bộ những thứ chôn ở trong lòng đất vào mùa đông trước đó, cũng đều ngo ngoe muốn động, ào ào muốn lộ ra.

Đáng tiếc —- tin về, lại cũng không khiến người ta vui vẻ như thời tiết. Sư huynh nói với tôi, họ bỏ ra hơn nửa mùa đông điều tra Khúc Mị, thậm chí đi nơi lúc trước Chung Trần cải trang vi hành qua ở Giang Nam hỏi thăm khắp chốn xem có một cô gái bị câm hay không, đều không thu hoạch được gì. Phái người theo dõi Khúc Mị, cũng bởi vì võ công Phương Cốc quá tốt mà thất bại, mãi mới chờ đến khi Khúc Mị ra ngoài, đi tra đồ của Khúc Mị, cũng không có cái gì, giống như bình thường.

Thậm chí ngay cả những mạng lưới liên lạc trong phố xá mà dì Ngô kiêu ngạo, đều không dùng được, không ai biết Khúc Mị từ đâu mà đến, thân phận thật ra sao.

Nàng ta tựa như không có quá khứ, đột ngột xuất hiện, sau đó trở thành Mai phi. Dấu vết duy nhất để lại, chính là nàng ta có lẽ là thích khách sát hại sư phụ.

Sư huynh và thương lượng, chúng tôi nhất trí cho rằng, vậy thì, khả năng lớn nhất, chính là Khúc Mị quả thực là ám vệ Chung Trần bồi dưỡng từ nhỏ, cùng giống Phương Cốc. Rất nhiều ám vệ có lẽ cũng tồn tại đã lâu, nhưng đến nay tôi cũng không biết sự tồn tại của bọn họ, sau này cũng sẽ không biết.

Trụy Nhi cũng nghe được, thập phần lo lắng nói: “Vậy… Vậy bây giờ trong phòng này của chúng ta, cũng có ám vệ?”

Tôi nói: “Không có gì cả, nơi này của chúng ta tương đối hở, xà ngang thấp không thể giấu người, ta cũng có thói quen tra xét khắp nơi nếu rảnh rỗi, mỗi lần sư huynh tới, càng là sẽ kiểm tra một lần. Em không có phát hiện sao?”

Trụy Nhi nói: “Không có… sau  này em cũng sẽ cẩn thận!”

Một lần duy nhất tôi cảm giác được có người trong phòng, chính là lần Long Thần muốn ám sát tôi, mà Phương Cốc bảo vệ tôi, có thể thấy rằng Chung Trần biết tôi có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, nên phái Phương Cốc đến, ai biết Phương Cốc yêu Khúc Mị như vậy, lấy việc công làm việc tư, cố ý chậm một bước mới ra ngoài, vẫn khiến tôi thụ thương.

Tóm lại, ám vệ bình thường đều là bồi dưỡng từ nhỏ, ngoại trừ người bồi dưỡng bọn họ là Chung Trần, sẽ không ai biết sự tồn tại của họ. Thậm chí có đôi khi, bọn hắn cũng không biết nhau.

Nếu như Khúc Mị là người như vậy, sau đó đổi da đổi mặt cắt lưỡi, lắc mình biến thành Mai Phi, ngược lại thật sự là không phải không có khả năng.

Tôi nói: “Có thể thấy hiềm nghi về Khúc Mị càng lúc càng lớn, thậm chí có thể khẳng định là nàng ta.”

Sư huynh nói: “Ừ. Nhưng bên người Khúc Mị có Phương Cốc, không cách nào tiếp cận.”

“Sẽ luôn có cách thôi.” Tôi chân thành nói.

Tôi nghĩ ngợm, nói: “Sắp tới là đại điển tế tổ, đây là một cơ hội rất tốt, dù là đối phó Chung Trần, hay là đối phó Khúc Mị.”

Sư huynh cười cười, nói: “Ta cũng vừa hay muốn nói chuyện này với em.”

“Ừm, anh hùng góc nhìn giống nhau?” Tôi cười một tiếng, nói, “Nhưng, không thể nóng vội. Đầu tiên, chúng ta phải theo kế hoạch, tạo ra một vài ‘Thiên tượng’, cho thấy trời cao bất mãn với Chung Trần, lại lan xa tin đồn này, đồng thời tuyên truyền Phúc vương trước kia yêu dân bao nhiêu. Chuyện này dì Ngô tự có nhân lực và biện pháp. Tiếp đó… Long Thần không thể ở bên cạnh chàng ta, người này mà quấn lấy, có hơi phiền phức, để sau lại nói. Sau đó, sư huynh anh cùng dì Ngô dẫn một số người chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng khởi xướng bạo loạn quy mô nhỏ. Mặc dù Vũ quốc xem thì như mưa thuận gió hoà, nhưng mùa đông luôn có nạn dân, chỉ cần có một nơi phát động khởi nghĩa, lại chạy đến một nơi khác, tạo thành mấy hiện tượng giả khởi nghĩa không dứt, đương nhiên sẽ có người không biết chuyện muốn đầu nhập cho chúng ta. Lại thêm ‘Thiên tượng’ trước đó, không gì tốt hơn.” Tôi nói một hơi, có chút mong đợi nhìn sư huynh.

Sư huynh khẽ gật đầu: “Ừ, ngoài ra còn có một điểm, chính là xảy ra nhiều chuyện như vậy, dù là các các em ở trên núi Ngọc, Chung Trần cũng không thể không có phản ứng gì, cho nên cách tốt nhất, là ra chuyện ngoài ý muốn, núi Vũ địa thế dốc đứng, nếu như Chung Trần ngã xuống, cũng là bình thường.”

Tôi sững sờ, nói: “Nhưng nếu vậy…”

Sư huynh nói: “Em không cần lo lắng, chúng ta đã thăm dò qua địa thế, có một nơi nhìn rất hiểm trở, dễ dàng tạo thành nguy hiểm, nhưng thực tế, phía dưới cùng lắm là có một cái hồ nước, bên cạnh còn có sơn cốc, muốn tìm được cũng không dễ. Nhưng nếu Chung Trần ngã xuống đó, cùng là vất vả chút, chịu ít tổn thương, không có nguy hiểm đến tính mạng.”

Sư huynh nhìn một cái là biết sự lo lắng của tôi, tôi lại có chút xấu hổ, hậm hực nói: “Vâng. Sư huynh cân nhắc chu toàn, những chuyện này sư huynh làm chủ là được.”

Trụy Nhi ở bên bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Hoàng hậu nương nương…”

“Hả?” Tôi nhìn về phía cô bé, không biết cô bé có gì muốn nói.

Trụy Nhi nói: ” Long Thần mà người nói có hơi phiền toái, em cảm thấy em có thể nghĩ cách!”

Sư huynh mỉm cười nhìn thoáng qua Trụy Nhi, nói: “Ra là Trụy Nhi cũng có bản lĩnh như thế, được, ta đi trước, chuyện Long Thần sư muội em làm chủ là được. Một Long Thần thôi, em vẫn có thể dễ dàng xử lý.”

Anh đeo hòm thuốc lên lưng rời đi, tôi gật gật đầu, đưa mắt nhìn anh đi, Trụy Nhi có lẽ vì vừa được khen, hưng phấn đến đỏ mặt, hô hào “Tạm biệt Đình Kha đại nhân ạ!”

Tôi cười cười, nhìn về phía Trụy Nhi nói: “Rồi, mau nói đi, cách gì?”

“Nương nương người có còn nhớ không, lần trước gã tới đây, em đưa cho gã một cây ô đó! Ầy, mặc dù chiếc ô kia, thật ra là người… Nhưng, sau đó gã một mực không trả. Có lẽ theo tính cách của gã, chắc không nhận đâu! Chờ đến trước mấy ngày tế tổ, tốt nhất là khi Hoàng Thượng còn chưa chính thức tuyên bố muốn gã cùng đi, em sẽ đi tìm gã! Nói láo là người cho em nghỉ, bảo em về quê thăm người thân, nhưng mà, chiếc ô kia, thật ra khi cha em qua đời để lại cho em, hoa văn bên trên, đều là ông tự tay vẽ! Vậy là em bảo gã trả cho em, có lẽ gã sẽ không trả—— dù gã trả, em cũng sẽ nói ô bị làm ô uế, bảo gã đền!” Trụy Nhi mặt mày hớn hở, nom rất là hưng phấn.

Tôi nghe đến say sưa ngon lành, nói: “Ừ, sau đó thì sao?”

“Sau đó, em sẽ nói với gã, người sử dụng chiếc ô kia cuối cùng, là gã, vậy nên, gã nhất định phải theo em về quê! Oa ha ha, đến lúc đó bèn có thể lừa gã rồi… Đúng rồi đúng rồi, làm không tốt còn có thể thừa cơ diệt trừ gã!” Trụy Nhi vỗ tay một cái, cao hứng nói.

Tôi sững sờ, nhìn dáng vẻ ngây thơ y nguyên của Trụy Nhi, trong lòng khó tránh khỏi có chút tiếc nuối, mưa dầm thấm đất, Trụy Nhi vô thức cũng sẽ nghĩ chuyện có lợi nhất với bên mình, đây tuyệt đối là chuyện tốt với chúng tôi, nhưng tôi…

Tôi gật gật đầu: “Ừm, vậy lần sau em đi cùng sư huynh nói đại khái một chút, bảo anh nói với dì Ngô, giúp em an bài mấy ‘người thân ở quê’ ở mấy làng gần đây cho em.”

“Dạ!” Trụy Nhi cao hứng gật đầu, “Không ngờ nương nương người thế mà lại đồng ý kế hoạch này! “

“Kế hoạch này rất khá, chí ít giờ ta không nghĩ được cách khác… trước đó ta nghĩ, dứt khoát phái người đi đâm gã bị thương để gã không đi được, nhưng một là gã võ công cao, không biết có thể thành công hay không, hai là sợ hắn dù bị thương cũng muốn đi cùng, vậy thì phiền toái… Ừm, kế hoạch của em em làm chủ, nếu như em không thành công, gã không theo em về quê, vậy không dùng kế hoạch này nữa.”

“Vâng, thế này thì tương đối không sợ có chuyện ngoài ý muốn!” Trụy Nhi tán đồng gật đầu.

Tôi gật gật đầu, trong lòng tính toán thời gian một chút, giờ hết thảy kế hoạch đều tốt, chỉ chờ… chính thức hành động.