Nghiêm Thanh Dữ chỉ nhìn vào huy hiệu cảnh sát trên tường, im lặng không nói.
Ba ngày sau, Lâm Lâm vô tội được trả tự do.
Khoảnh khắc bước ra khỏi Cục cảnh sát Hải Thành, Lâm Lâm còn cảm thấy ánh mặt trời mùa đông thật chói mắt.
Thẩm Chấp Châu đợi đã lâu, thấy cô hốc hác gầy gò như vậy, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng: “Em không sao chứ? Bọn họ có làm gì em không?”
Lâm Lâm không nói gì, chỉ lắc đầu.
Biết mấy ngày nay tâm trạng cô không được tốt, Thẩm Chấp Châu cũng không hỏi thêm gì nữa, dẫn cô đến một nhà hàng nhỏ gần đó ăn cơm.
Hai người đều có mối bận tâm riêng nên chỉ vội vàng ăn vài miếng rồi đi thanh toán.
Ông chủ mỉm cười nói với hắn: “Đơn của anh đã được đội phó Nghiêm trả tiền rồi. Sau này thường xuyên đến ăn nha!”
Lâm Lâm sững người, ngước mắt lên thấy Nghiêm Thanh Dữ đang ngồi trong góc.
Cô không hiểu tại sao Nghiêm Thanh Dữ lại làm như vậy. Sau khi lợi dụng xong lại đưa ra lời hẹn ngọt ngào khác, để lần sau có thể dùng tiếp sao?
Bốn mắt nhìn nhau, những cảm xúc bị kìm nén kể từ khi cha xảy ra chuyện lại trào dâng.
Lâm Lâm đỏ mắt lấy tiền từ tay Thẩm Chấp Châu, ném đến trước mặt Nghiêm Thanh Dữ.
“Nghiêm Thanh Dữ, tôi không cần anh thương hại!”
6.
Nghiêm Thanh Dữ lặng lẽ nhìn Lâm Lâm trong vài giây, cất số tiền vương vãi và lấy ra một tấm danh thiếp của công ty luật từ bên trong bộ cảnh phục.
“Hãy đến công ty luật này, sẽ có người sẵn sàng nhận vụ của cha cô.”
Giờ khắc này, Lâm Lâm thật sự không hiểu anh.
“Nghiêm Thanh Dữ, rốt cuộc anh muốn cái gì?”
“Tùy cô quyết định.” Nghiêm Thanh Dữ đặt danh thiếp lên bàn, đứng dậy rời đi.
Lâm Lâm nhìn xuống tấm danh thiếp kia.
Cô không muốn nhận sự bố thí này, nhưng cô biết rõ rằng không có luật sư nào ở Hải Thành sẽ nhận vụ kiện này.
Tấm danh thiếp Nghiêm Thanh Dữ đưa là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô, cũng là hy vọng duy nhất của cha cô.
Tay Lâm Lâm run run cầm lấy tấm danh thiếp, cảm thấy tim mình như bị đốt cháy bởi dòng chữ mạ vàng trên đó.
Đau đến xé lòng.
Thẩm Chấp Châu đứng cạnh thấy hết: “Em thật sự muốn dùng sao? Em còn tin anh ta ư?”
Lâm Lâm siết chặt danh thiếp, lắc đầu: “Chúng ta hãy đến công ty luật.”
“Được.” Thẩm Chấp Châu đáp.
Hai người bước ra khỏi nhà hàng, đi dọc theo bờ sông đến công ty luật.
Đây là lần đầu tiên họ có khoảng thời gian yên bình như vậy kể từ sau chuyện của Lâm gia.
Thẩm Chấp Châu nhìn dáng người gầy gò của Lâm Lâm, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ em còn thích Nghiêm Thanh Dữ không?”
Lâm Lâm hơi dừng lại, nụ cười tự giễu của cô tràn đầy cay đắng: “Anh ấy và em đến từ hai thế giới.”
“Giờ em chỉ mong giữ được mạng sống của cha. Mặc kệ phải đi tù bao nhiêu năm, dù là chung thân, em cũng chấp nhận.”
Thẩm Chấp Châu nhìn cô cố gắng chống đỡ, xót xa muốn ôm cô vào lòng.
Cuối cùng, hắn chỉ đưa tay xoa đầu cô: “Được, mặc kệ là bao lâu, anh cũng sẽ cùng em chờ.”
Hốc mắt Lâm Lâm có chút nóng lên, suy nghĩ lại bay về quá khứ.
Thẩm Chấp Châu là một học sinh được Lâm gia giúp đỡ, lớn lên trong Lâm gia, là bạn bạn từ thuở nhỏ của cô.
Cha cô luôn coi anh như con rể mà quan tâm. Mỗi khi Lâm Lâm mắc lỗi sợ bị cha khiển trách, Thẩm Chấp Châu đều giúp cô giấu giếm.
Nếu Nghiêm Thanh Dữ không xuất hiện, có lẽ cô đã kết hôn với hắn như cha cô hy vọng.
Nhưng bây giờ... điều đó là không thể.
Nửa giờ sau, công ty luật Tần Hoài.
Tần Hoài lấy tấm danh thiếp Lâm Lâm đưa, đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Đây là lần đầu tiên Nghiêm Thanh Dữ nhờ tôi giúp đỡ. Địa vị của cô trong lòng anh ta không thấp đâu!”
Lâm Lâm sửng sốt một chút, sau đó phủ nhận: “Anh hiểu lầm rồi.”
Tần Hoài không tin, muốn thăm dò thêm một chút.
Thẩm Chấp Châu chắn trước người Lâm Lâm, chuyển chủ đề: “Luật sư Tần, anh chắc bao nhiêu phần trăm về bản án của Lâm thị?”
Tần Hoài cũng nghiêm túc ngay lập tức: “Chuyện của Lâm Xương phức tạp, ngày mai tôi sẽ đến Cục cảnh sát Hải Thành làm đơn xin thăm gặp, gặp Lâm Xương rồi sẽ nói.”
Lâm Lâm vội vàng hỏi: “Vậy tôi có thể đi với anh …”
Lời còn chưa dứt, Tần Hoài đã cắt ngang: “Không thể.”
Lâm Lâm như bị nghẹt thở, đôi mắt cô đầy thất vọng và chán nản.