Hy vọng trong lòng Lâm Lâm vụt tắt, cô sững người một lúc, rồi mới hỏi: "Vậy anh có thể nói cho tôi biết, khi nào anh ấy quay lại không?"
Vương Tắc Dân: "Xin lỗi, việc của đội phó Nghiêm, cấp trên đã ra lệnh."
"Chúng tôi không được phép tiết lộ với bất kỳ ai."
43.
Vương Tắc Dân nói xong, vội vàng tìm một cái cớ: “Tôi có chút việc phải đi trước, tạm biệt cô Lâm.”
Lâm Lâm nhìn cậu chàng hấp tấp chạy đi, trong lòng lại cảm thấy bất an vô cùng, nhưng lại chẳng thể nói rõ là có chuyện gì.
Không gặp được người muốn gặp, cô đành trở về nhà trong buồn bã.
Mỗi ngày Thẩm Chấp Châu đều thấy cô ngẩn ngơ chờ đợi nên hắn đã giúp cô có thể làm giáo viên tại một trường tư thục quốc tế, để cô không phải suốt ngày nghĩ về chuyện buồn nữa.
Lâm Lâm nhanh chóng đồng ý rồi đi làm như bao người.
Một ngày nọ, nhà trường bố trí lịch cho giáo viên chủ nhiệm đưa học sinh đi viếng nghĩa trang liệt sĩ.
Giáo viên chủ nhiệm lớp Lâm Lâm đang dạy xin nghỉ phép và nhờ Lâm Lâm trông giúp đám trẻ.
Lâm Lâm nhận lời, nhanh chóng lên xe cùng học sinh xuất phát.
Hằng năm, nghĩa trang liệt sĩ đều được tu bổ và dọn dẹp nên trông vẫn còn rất mới. Đối diện cổng vào còn được xây dựng một tường đá dùng để giới thiệu về nghĩa trang.
Lâm Lâm dẫn học sinh đi vào, không biết cô nhìn thấy điều gì mà bỗng đứng khựng lại.
Cô không thể tin được, chậm rãi đi về phía trước, cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt quen thuộc trên tường đá.
Tên của anh được khắc ở góc khuất——Nghiêm Thanh Dữ!
Tim cô chợt thắt lại, đau đến đứt gan đứt ruột.
Lâm Lâm như bị rút cạn sức lực, cô mền nhũn ngã khuỵu xuống đất.
Lúc này, một đôi tay chai sạn đỡ lấy cô: “Cô Lâm.”
Lâm Lâm ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt Nghiêm Niệm Niệm: “Cảnh sát Tiểu Nghiêm... họ nói với tôi rằng anh trai cô đang thực hiện nhiệm vụ, tất cả đều là giả, phải không?”
Đôi mắt Nghiêm Niệm Niệm dần đỏ lên: “Đưa học sinh của cô về trước đã.”
Lâm Lâm chậm chạp gọi cho Thẩm Chấp Châu.
Mười phút sau, Thẩm Chấp Châu đã sắp xếp được người tới thay cô.
Nghiêm Niệm Niệm kéo cô rời khỏi nghĩa trang.
“Ngày đó, sau khi anh đẩy cô ra, chúng tôi đã hợp lực khống chế Tần Hoài. Bản thân anh ấy mang nhiều thương tích chí mạng, chờ đến lúc cha dẫn cứu viện tới thì anh ấy đã…”
Nghiêm Niệm Niệm mím môi, đưa tay lau nước mắt trên mặt.
“Cũng may, vụ án đã được giải quyết xong xuôi. Chính người dân thôn Triệu gia đã gi/ết Triệu Thành. Những người gây án đã bị chúng tôi bắt giữ.”
“Tần Hoài đã ch/ết. Trước khi chết, anh ấy đưa cho tôi một danh sách. Cho đến nay, tất cả những doanh nhân và quan chức có tên trong danh sách đều đã bị bắt. Vương Tắc Dân là đặc vụ ngầm của chúng tôi. Việc đình chỉ và thẩm vấn đều là lừa cô cả…”
“Mong cô đừng trách chúng tôi… Điều ích kỉ duy nhất của anh ấy là muốn giữ cô ở lại.”
Lâm Lâm khóc nấc, lắc đầu, nghẹn ngào trả lời: “Không, sao tôi có thể trách anh ấy chứ…?”
Nghe được câu trả lời, Nghiêm Niệm Niệm trông có vẻ thoải mái hơn nhiều: “Cô nghĩ cái ch/ết của anh trai tôi có ý nghĩa không?”
Lâm Lâm chẳng thể ngừng khóc, những giọt nước mắt cứ vậy mà rơi xuống.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một người mạnh mẽ như vậy sẽ gục ngã, cũng chưa từng nghĩ rằng họ sẽ chia tay theo cách này.
Cô vẫn nhớ cái ôm ngắn ngủi nhưng ấm áp ngày hôm đó, nhớ rõ nhiệt độ trong vòng tay anh, nhớ cả khi anh nói mong họ có thể bắt đầu lại…
Nghiêm Niệm Niệm cười trong nước mắt: “Cô đừng buồn, anh ấy nói kiếp này anh ấy đã trung thành với quốc gia và nhân dân. Nếu có kiếp sau, anh ấy nhất định sẽ lựa chọn một lòng hướng về cô.”
“Hy sinh trong niềm tự hào vô hạn, đó là vinh quang của anh trai tôi.”
Nghiêm Niệm Niệm vỗ vai cô rồi đứng dậy: "Trước đây tôi đã đưa cho cô một chiếc hộp, bên trong là những thứ anh trai tôi để lại cho cô, đừng quên."
Nói xong, cô từ từ bước ra khỏi nghĩa trang.
Lâm Lâm khóc rất lâu, thực sự cô chưa bao giờ nhớ ra, trong ba năm mà Nghiêm Thanh Dữ nói đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng dù vậy, cô vẫn không thể không yêu anh thêm lần nữa.
Như thể tất cả đã được định trước từ lâu, điều duy nhất đáng tiếc là, khi họ chia tay lần đó, cô thậm chí còn chưa kịp nói ra "Không trách anh và...rất yêu anh".
Lâm Lâm cố gắng đứng dậy, về nhà tìm chiếc hộp mà Nghiêm Thanh Dữ để lại trước đó.
Cô mở ra, bên trong là một hộp đầy những trái tim được gấp bằng giấy.
Ở góc có một lá thư.
Lâm Lâm mở ra, đập vào mắt là những nét chữ mạnh mẽ của Nghiêm Thanh Dữ:
“Tinh Tinh, hy vọng em khỏe khi nhận được thư này.
Khi em mở lá thư này, có thể em đã ở nước ngoài hoặc có thể đang ở ngay bên cạnh anh. Nhưng dù em ở đâu, anh cũng muốn em biết, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, mặc dù là sự sắp đặt của cảnh sát Hải Thành, nhưng khi ôm em, anh đã nghe thấy nhịp đập của trái tim mình.
Nếu có cơ hội quay lại lần nữa, anh hy vọng lần tới gặp lại, chúng ta đều là những con người mới. Mong rằng anh có thể một lần nữa nói lời yêu em.”
Khuôn mặt Lâm Lâm giàn giụa nước mắt, đặt lá thư lên ngực.
Quãng đời còn lại, có lẽ chỉ còn những lá thư này thay thế Nghiêm Thanh Dữ ở bên cô...
- Hết-