“Chuyến đi này cực kỳ nguy hiểm, có thể sẽ phải trả một cái giá rất lớn, không cẩn thận là mất mạng như chơi. Dù là vậy, cô vẫn đồng ý sao?”
Lâm Lâm mân mê ngón tay của mình: “Ngài có thể nói cho tôi biết tại sao ngài lại chọn tôi không?”
Nghiêm Vệ Quốc: “Xét theo góc độ chuyên nghiệp mà nói, chúng tôi có thể chọn những nữ cảnh sát có năng lực bảo vệ bản thân. Nhưng, nữ cảnh sát cũng là cảnh sát. Họ đều là những người đã qua đào tạo bài bản, có rất nhiều hành động trong vô thức sẽ tiết lộ nghề nghiệp của họ. Còn cô thì không.”
“Cô lo lắng cho Thanh Dữ và Niệm Niệm nhiều hơn tôi nghĩ, cũng thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.”
Lâm Lâm gật đầu, tỏ ý đã hiểu: “Vậy… khi nào chúng ta xuất phát?”
Nghiêm Vệ Quốc: “Bây giờ.”
Lâm Lâm không ngờ chuyến đi này lại gấp gáp như thế: “Vậy tôi có thể gọi điện thoại cho người nhà không? Tôi sợ nếu tôi đột nhiên biến mất, anh ấy sẽ lo lắng.”
Nghiêm Vệ Quốc giữ chặt bàn tay đang cầm điện thoại của cô: “Bên phía Thẩm Chấp Châu, tôi sẽ thông báo cho hắn giúp cô.”
“Thời điểm hiện tại, chúng ta chậm một phút, tình huống của Thanh Dữ và Niệm Niệm sẽ nguy hiểm hơn một phần.”
Lâm Lâm đành phải đặt điện thoại xuống: “Được.”
Hai người đạt thành thỏa thuận, Nghiêm Vệ Quốc đưa Lâm Lâm đến một khách sạn nhỏ cực kỳ bí mật.
Lâm Lâm rất ngạc nhiên. Sau khi vào cửa, cô mới phát hiện ra khách sạn chỉ là vỏ bọc bên ngoài của nơi đây.
Có đủ các loại thiết bị ở khắp mọi nơi, và cả các nam cảnh sát để đầu đinh, nữ cảnh sát cắt tóc ngắn ngang tai nữa.
Còn chưa kịp định thần lại, cô đã bị một nữ cảnh sát đè xuống ghế và tiêm một mũi——
36.
Lâm Lâm mở to hai mắt, nhìn thuốc trong ống tiêm dần dần được tiêm vào cơ thể.
Nghiêm Vệ Quốc giải thích: “Đây là một loại thuốc đặc biệt được dùng để tăng cường sức đề kháng.”
Nói rồi ông đưa một con chip cho Lâm Lâm: “Còn đây là chip định vị. Cô có thể chọn nơi giấu nó.”
Lâm Lâm hỏi lại: “Giấu ở đâu cơ?”
“Dưới da.” Nữ cảnh sát bên cạnh đáp.
Con ngươi của Lâm Lâm giãn ra, bất ngờ nói: “Dưới da? Nó có thể giấu được dưới da nữa cơ á!?”
“Vậy ngoài việc định vị thì nó còn có tác dụng gì không?”
Nghiêm Vệ Quốc nhẹ nhàng trả lời: “Không còn tác dụng nào khác. Chỉ cần cô có thể cố gắng sống sót đến ngày bọn họ giao dịch thì cảnh sát có thể quét sạch đường dây của chúng.”
“Nhưng nó lại có một nhược điểm rất lớn.” Nữ cảnh sát hạ giọng nói thêm
Lâm Lâm: “Nhược điểm đó…là gì?”
“Đây là lần đầu tiên con chip này được đưa vào sử dụng, chúng tôi cũng không biết rõ nó có thể hoạt động hay không. Và, điều quan trọng nhất là con chip không được phép bị hỏng. Nếu nó bị hỏng, mọi chuyện sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.”
Nghiêm Vệ Quốc thở dài đầy bất lực: “Chính vì lẽ đó nên chúng tôi tới giờ vẫn không thể xác định chính xác nên cấy chip ở vị trí nào để nó không bị tổn hại.”
Nghe vậy, Lâm Lâm suy nghĩ một vài giây rồi đáp: “Vậy giấu chip ở sau tai đi. Tôi sẽ cố gắng bảo vệ nó hết mức có thể.”
Nghiêm Vệ Quốc và nữ cảnh sát quay sang nhìn nhau rồi liền đồng ý.
Không lâu sau, con chip định vị đã được nữ cảnh sát cấy vào sau tai cô.
Nghiêm Vệ Quốc nói khái quát cho Lâm Lâm về kế hoạch của bọn họ rồi để nữ cảnh sát hóa trang cho cô thành một người làm công ở thành phố.
Nhiệm vụ chính thức bắt đầu.
Lâm Lâm làm theo lời Nghiêm Vệ Quốc, xách theo chiếc vali cũ kỹ, đến một khu đô thị cũ ở ngoại ô và thuê một căn homestay có phong cách nổi bật trên mạng.
Quả nhiên, không lâu sau khi vào ở, bà chủ homestay liền lấy cớ dọn dẹp để tiếp cận Lâm Lâm và bắt đầu dò hỏi.
Cô nhớ lời nữ cảnh sát dặn: "Những phụ nữ sống một mình và không có người liên lạc thường xuyên là mục tiêu tấn công hàng đầu."
Lâm Lâm tươi cười trả lời câu hỏi của bà chủ: "Ba mẹ cháu đã mất vài năm trước, anh trai cưới chị dâu, không hợp nhau nên cháu chuyển ra ngoài ở được nửa năm rồi."
Bà chủ nghe xong liền nở nụ cười, nhưng dường như nhận ra điều gì không ổn, liền nắm lấy tay Lâm Lâm với vẻ mặt đồng cảm: "Số cháu khổ quá, lát nữa cô sẽ nấu thêm vài món cho cháu."