Không Phụ Tổ Quốc, Chẳng Phụ Em

Chương 32




Mơ màng hồi lâu cô mới chợt nhận ra suy nghĩ của mình quá kì lạ. Cô với Nghiêm Thanh Dữ chỉ là bèo nước gặp nhau, không thân không quen gì, cớ sao cô lại phải lo sợ như đi ăn cắp sổ gạo nhà người ta nhỉ?

Cô không dám nghĩ tiếp. Sau khi ổn định lại cảm xúc, cô quỳ gối trước mặt Triệu Mai, nhẹ nhàng an ủi cô bé.

“Cô đã tìm được người chăm sóc em gái của em, cũng để các em ấy được đi học. Em và em gái của em có thể đi cùng cô và cảnh sát Nghiêm không?”

Đôi mắt Triệu Mai lập tức đỏ lên, cô nhóc vội vàng gật đầu: “Cảm ơn cô… Em cảm ơn cô Lâm, cảm ơn chú cảnh sát.”

Vậy là Lâm Lâm, Nghiêm Thanh Dữ và ba chị em nhà họ Triệu ngồi xe ô tô lên thị trấn.

Suốt chặng đường đi, bọn họ không nói với nhau câu nào. Mãi cho đến trước cửa bệnh viện, xe mới dừng lại.

Nghiêm Thanh Dữ chợt nói: “Lâm Lâm, nếu không có anh, em sẽ yêu đương rồi kết hôn với Thẩm Chấp Châu ư?”

30.

Động tác mở cửa xe của Lâm Lâm bỗng khựng lại khi nghe những lời đó.

Nhưng cô cũng chỉ sững sờ trong giây lát rồi xuống xe mà không trả lời.

Thẩm Chấp Châu và thư ký của hắn đang đứng đợi ở cửa bệnh viện, thấy Lâm Lâm đi xuống thì lập tức đưa tay đỡ cô: “Vết thương thế nào rồi? Có đau không?”

Lâm Lâm lắc đầu nhưng sắc mặt lại không tốt lắm.

Hai người họ đứng cạnh nhau quả xứng với câu “trai tài gái sắc”, dường như ông trời cũng muốn tác hợp cho họ vậy.

Nghiêm Thanh Dữ nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, bức tường thành được xây dựng đã nhiều năm trong trái tim anh nhanh chóng sụp đổ thành đống đổ nát.

Anh thực sự muốn lao ra khỏi xe, mạnh mẽ tách hai người họ ra.

Nhưng trên thực tế, anh không có tư cách để làm điều đó nên chỉ đành ngồi trong xe, im lặng siết chặt vô lăng.

Bên ngoài xe.

Thẩm Chấp Châu liếc nhìn mấy đứa nhỏ mà Lâm Lâm mang về, nói với thư ký: “Cô cứ sắp xếp cho mấy đứa trẻ này theo kế hoạch đã bàn. Mấu chốt là phải tìm được người đáng tin để chăm sóc chúng.”

Thư ký trả lời: “Vâng.”

Lâm Lâm hoàn hồn, quỳ xuống xoa đầu Triệu Mai: “Em gái của em sẽ đi theo chú đẹp trai này trước. Còn em thì chờ cảnh sát Nghiêm sắp xếp thời gian hỏi thăm rồi trở về đoàn tụ với em gái sau, được không?”

Triệu Mai ngoan ngoãn gật đầu, quay sang an ủi hai cô em gái.

Nhưng trước khi rời đi với Nghiêm Thanh Dữ, cô bé vẫn túm lấy góc áo của Lâm Lâm mà rằng: “Cô Lâm ơi, em còn một chuyện muốn xin cô giúp…. Cô có thể đặt cho em một cái tên mới được không?”

“Em không muốn có bất cứ mối liên quan nào đến ông ta nữa.”

“Ông ta” mà Triệu Mai nhắc tới, không cần hỏi lại, mọi người cũng hiểu là ai.

Lâm Lâm nhìn Triệu Mai, đôi mắt của đứa trẻ trong veo khiến trái tim cô trở nên mềm mại.

“Triệu Hi, nó có nghĩa là bình minh và hy vọng. Em thấy thế nào?”

Triệu Mai nghẹn ngào gật đầu: “Cảm ơn cô Lâm…”

Lâm Lâm xoa đầu cô bé: “Đừng sợ, hãy cứ bước tiếp và đừng quay đầu lại. Cuộc đời của em còn rất dài và con đường tương lai của em sẽ trải đầy hoa.”

Triệu Mai mỉm cười, mang tâm trạng thoải mái mà đi cùng Nghiêm Thanh Dữ.

Lâm Lâm nhìn theo bóng lưng dần khuất của cô bé, đáy lòng bỗng nổi lên niềm xúc động vô hạn.

Thẩm Chấp Châu cởi áo khoác khoác cho Lâm Lâm: “Em cảm thấy cứu người là một việc rất có ý nghĩa sao?”

Lâm Lâm: “Vâng. Em thấy đây là việc ý nghĩa nhất mà em đã làm kể từ khi dạy học.”

Thẩm Chấp Châu cười: “Càng ngày em càng giống Nghiêm Thanh Dữ rồi đấy.”

Lâm Lâm quay đầu nhìn hắn: “Điều đó không tốt sao?”

Thẩm Chấp Châu xoa đầu cô như khi nãy cô xoa đầu Triệu Mai: “Không, chỉ cần em cảm thấy vui vẻ hạnh phúc thì sống thế nào cũng tốt.”

“Cả anh và giám đốc Lâm đều chỉ có một nguyện vọng rằng em chỉ cần là chính mình, mọi chuyện còn lại đã có anh đây rồi.”

Đột nhiên, Lâm Lâm thấy đôi mắt mình cay xè. Cô lặng lẽ nắm chặt tay Thẩm Chấp Châu.

Thẩm Chấp Châu chỉnh lại một ít tóc bị gió thổi bay của cô: “Đi thôi, vào bác sĩ xem tay của em có bị nhiễm trùng không.”

Hai người chậm rãi bước vào cửa bệnh viện.

Lâm Lâm nhìn cô y tá thay thuốc cho vết thương của mình, nằm trên giường ra chiều suy nghĩ.