Trong mắt Nghiêm Thanh Dữ lóe lên một tia sáng: “Cô có ấn tượng gì về học sinh tên Triệu Mai ấy không?”
Lâm Lâm nhắm hờ mắt, lộ ra vẻ suy tư.
“Một cô bé rất ngoan và ít nói, ngồi trong góc lớp, bình thường rất khó được người khác chú ý tới.”
Nghiêm Thanh Dữ ghi chép lại rồi hỏi tiếp: “Còn hoàn cảnh gia đình thì sao?”
“Đợi một chút.” Lâm Lâm nói, lấy tập hồ sơ thông tin học sinh từ ngăn kéo ra, cẩn thận tìm kiếm thông tin của Triệu Mai.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, trong lòng Nghiêm Thanh Dữ tràn ngập cảm xúc.
Vừa định nói, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Vài giây sau, một chàng trai mặc sơ mi trắng sạch sẽ xuất hiện trước cửa, tay cầm bó hoa hồng đỏ tươi.
“Cô Lâm, lễ tình nhân vui vẻ.”
12.
Lễ tình nhân và hoa hồng – ý tứ rất rõ ràng.
Nghiêm Thanh Dữ vô thức siết chặt cây bút, quay qua nhìn vẻ mặt của Lâm Lâm.
Sau khi xác định đi xác định lại không nhìn thấy sự kinh ngạc hay cảm xúc nào khác trong mắt cô, anh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trái tim căng thẳng cũng thả lỏng.
Ngày 14 tháng 2, mùa đông ở Hải Thành vẫn chưa qua.
Chàng trai chỉ mặc áo sơ mi trắng, để tóc kiểu cách.
Nhìn là biết vị này đã chải chuốt tỉ mỉ trước khi tới, nhưng đôi môi lại trắng bệch vì lạnh.
Gã ta dường như không ngờ rằng ngoài Lâm Lâm thì vẫn còn có một người khác trong văn phòng, ánh mắt lóe lên một tia cảm xúc không biết tên.
Sau đó, như không có chuyện gì xảy ra, gã ôm đóa hồng đi đến trước mặt Lâm Lâm: “Cô Lâm, tặng cô.”
Đôi mắt trong veo liếc nhìn gã một cái rồi nhanh chóng quay đi: “Anh Triệu, tôi không thể nhận.”
Triệu Hải Thâm cầm bó hoa, gượng cười: “Cô Lâm, ở đây còn có người ngoài, cho tôi chút thể diện đi.”
Lâm Lâm cau mày.
Bàn tay cầm bút của Nghiêm Thanh Dữ siết chặt đến trắng bệch, hai chữ “không vui” viết hết lên mặt.
Triệu Hải Thâm như không nhận ra điều đó: “Tôi nghe nói rằng cô thích con trai mặc sơ mi trắng. Hôm nay lạnh như vậy mà tôi vẫn đặc biệt thay một chiếc áo sơ mi trắng đến đây đó.”
“Lúc nãy, có rất nhiều người nhìn thấy tôi cầm hoa, chuyện cô từ chối mà bị truyền ra ngoài sẽ không dễ nghe đâu.”
Dứt lời, chỉ còn sự im lặng chế/t chóc trong văn phòng.
Nghiêm Thanh Dữ hít một hơi thật sâu, khóe môi mím thẳng tắp.
Anh rũ mắt, chờ đợi phản ứng của Lâm Lâm; đồng thời cũng nhớ lại một vài chuyện cũ.
Lần đầu tiên gặp Lâm Lâm, anh mặc áo sơ mi trắng.
Thời điểm đó, trong Cục cảnh sát Hải Thành có trên dưới mấy chục người cho ra ý kiến. Cuối cùng kế hoạch được thông qua là một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và cảnh anh hùng cứu mỹ nhân được thiết kế vô cùng tỉ mỉ.
Quả thực Lâm Lâm đã động lòng. Thậm chí cô đã không để ý đến sự phản đối của Lâm Xương, nhất định phải yêu đương với anh…
“Tôi không nhận. Hoặc là anh mang về, hoặc là tôi vứt nó ngay đây.”
Thái độ cứng rắn của Lâm Lâm khiến Nghiêm Thanh Dữ phải thay đổi suy nghĩ.
Anh cau mày nhìn Lâm Lâm, nhưng từ khuôn mặt của cô, anh không tìm được một chút nhớ nhung đối với mình.
Nghiêm Thanh Dữ không còn cách nào khác ngoài việc nhìn Triệu Hải Thâm.
Khuôn mặt Triệu Hải Thâm, người bị từ chối, trở nên xanh xao và nhợt nhạt.
Ngay khi Nghiêm Thanh Dữ nghĩ rằng gã ta sẽ gây rắc rối thì gã lại liếc nhìn anh một cách kín đáo rồi nhanh chóng lấy lại phong thái.
Triệu Hải Thâm nở một nụ cười kỳ lạ: “Cô Lâm, vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi, cô đừng để trong lòng.”
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Lâm dịu đi rất nhiều.
Cô đang định nói gì đó.
Nghiêm Thanh Dữ đã giành trước một bước, mở miệng: “Cô Lâm, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Lâm Lâm cũng muốn ra ngoài hít thở chút. Vậy là cô đứng dậy và đi ra ngoài với Nghiêm Thanh Dữ, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt âm u của Triệu Hải Thâm ở sau lưng.
Cả hai dạo quanh trong khuôn viên đổ nát.
Nhìn vẻ mặt trầm ngâm của cô, Nghiêm Thanh Dữ đoán rằng cô vẫn đang suy nghĩ về những gì vừa xảy ra.
Vì vậy anh cố ý chuyển đề tài: “Vì sao cô Lâm lại chọn dạy học ở đây?”
Lâm Lâm nghi ngờ nhìn anh: “Đây là chuyện mà cảnh sát Nghiêm muốn điều tra?”
Nghiêm Thanh Dữ cất sổ với bút đi: “Không phải, chỉ là tán gẫu thôi.”