1.
Năm thứ ba quen biết Nghiêm Thanh Dữ, chúng tôi quyết định đi đăng kí kết hôn.
Không ngờ, anh ta lại nói: “Xin lỗi, anh không thể cưới em.”
Sau ngày hôm đó, gia đình tôi nhà tan cửa nát.
Về phần Nghiêm Thanh Dữ, anh ta là một đặc vụ ngầm, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, được ghi danh vào sử sách!
…
Mùa đông lạnh lẽo, hoa tuyết trắng nhẹ như lông ngỗng nhảy múa khắp trời.
Trước cổng Cục dân chính Hải Thành.
Đối mặt với sự đổi ý đột ngột của Nghiêm Thanh Dữ, Lâm Lâm hoang mang hỏi lại: “Thanh Dữ, không phải chúng ta đã bàn bạc là hôm nay sẽ đăng kí kết hôn sao?”
Nghiêm Thanh Dữ tránh khỏi đôi bàn tay mười ngón đan chặt của hai người, lùi lại một bước: “Xin lỗi, đây chỉ là một vở kịch.”
“Chúng tôi điều tra cha cô suốt năm năm, cuối cùng đã thu thập đầy đủ bằng chứng phạm tội của ông ấy. Hiện tại, ông ấy đang được áp giải đến cục cảnh sát.”
Biểu hiện của anh nghiêm túc đến mức Lâm Lâm không cách nào nghĩ rằng đó chỉ là một trò đùa. Cô kìm nén nỗi lo lắng hoành hành trong lồng ngực, gắng gượng hỏi: “Em không hiểu anh đang nói gì.”
Tập đoàn Lâm thị do cha cô thành lập luôn đóng thuế đầy đủ, hàng năm đầu tư vào vô số quỹ từ thiện, hỗ hàng trăm trường học, làm sao có thể phạm tội!?
Biểu cảm trên mặt Nghiêm Thanh Dữ không đổi, thản nhiên đáp lời: “Chứng cứ phạm tội của cha cô do tôi nộp lên cục.”
“Nói cách khác, chính tay tôi đã bắt cha cô.”
Lời này như một thanh kiếm sắc bén, đâm mạnh vào tim Lâm Lâm. Cô siết chặt tay, rối ren, không nói nên lời.
Vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng, hoàn toàn khác với người luôn dịu dàng trong trí nhớ của cô.
Người đàn ông cô đã yêu ba năm, cao lớn hiên ngang đứng trong ánh sáng, toát lên vẻ chính trực và ấm áp.
Lâm Lâm cảm thấy lạnh cả người, cô không thể tự lừa dối mình: “Anh… Rốt cuộc anh là ai?”
Nghiêm Thanh Dữ nói: “Nhà họ Lâm đã sụp đổ, tôi cũng sẽ sớm trở lại đơn vị. Lâm Lâm, hãy quên tôi đi.”
Sau đó xoay người rời đi.
Bóng lưng anh mất hút trong dòng người đông đúc.
Xung quanh vô cùng huyên náo, nhưng Lâm Lâm chỉ thấy như đang ở trên một hòn đảo hoang, không có nơi nào để dựa vào.
Lúc này, chuông điện thoại chợt reo.
Lâm Lâm đè cảm xúc của mình xuống, giọng của Thẩm Chấp Châu vang lên: “Tinh Tinh, em đang ở đâu? Vẫn đang bên cạnh Nghiêm Thanh Dữ à?”
Lâm Lâm buộc mình phải bình tĩnh, hỏi lại: “Anh Chấp Châu, cha và anh đã sớm biết thân phận của anh ấy đúng không?”
Việc đã đến nước này, không cần phải che giấu nữa.
Thẩm Chấp Châu nhẹ nhàng trả lời: “Ngay từ đầu anh đã nghi ngờ, nhưng em có ý với anh ta nên chủ tịch cũng không điều tra thêm.”
Hô hấp của Lâm Lâm dần trở nên nặng nề hơn.
Mẹ cô mất sớm, cha cô không tái hôn.
Điều ông ấy hay nói nhất là: “Mọi chuyện đã có cha lo, Tinh Tinh chỉ cần sống vui vẻ và hạnh phúc là được.”
Cha là chiếc ô của Lâm Lâm, che chở cho cô khỏi gió khỏi mưa.
Không ngờ rằng người tự tay phá vỡ mối quan hệ cha con này lại là người cô yêu nhất…
“Anh đã đặt cho em chuyến bay sớm nhất đến Pháp. Bây giờ em cần phải nhanh chóng đến sân bay.”
Trong ống nghe, giọng nói của Thẩm Chấp Châu kéo suy nghĩ của cô lại.
Lâm Lâm từ chối: “Em chỉ muốn biết, cha em có thực sự làm điều gì sai trái không?”
Đầu bên kia trầm mặc một lúc lâu mới truyền đến giọng nói của Thẩm Chấp Châu: “Có hay không thì ông ấy cũng rất yêu em, là một người cha tốt.”
Như hiểu ra điều gì đó, đôi mắt Lâm Lâm lập tức đỏ lên: “Em muốn gặp ông ấy.”
Thẩm Chấp Châu biết điều này gần như là không thể: “Anh đã thử rồi, nhưng không gặp được.”
Lâm Lâm vẫn muốn thử.
Cục cảnh sát Hải Thành.
Vừa bước vào, Lâm Lâm đã nhìn thấy rất nhiều người quen đã từng đến nhà trước đây.
Họ đều bị còng tay, ngồi quanh bàn, không có ngoại lệ.
Thấy cô bước vào, người đàn ông hòa nhã năm xưa đột nhiên biến sắc, đứng dậy quát cô: “Mẹ mày, mày còn mặt mũi đến đây cơ à? Đồ sói mắt trắng! Hại chủ tịch Lâm còn chưa đủ, lại muốn tới đây hại bọn tao?”
Lâm Lâm giật mình, theo phản xạ lùi lại một bước, lưng cô đụng phải một lồng ngực rắn chắc quen thuộc.
Là Nghiêm Thanh Dữ.