Không Phụ Thê Duyên

Chương 96




*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Buổi tối ngày hôm đó, Hoắc Đình liền đi

Trước khi lâm chung, nàng vươn cánh tay khô gầy trắng bệch, dùng sức lực cuối cùng bắt lấy tay trượng phu, mở to đôi mắt vẫn đục nhìn hắn chằm chằm, khó khăn nói: "Chàng.... chuyện chàng đã đáp ứng ta, còn...còn tính không?

Chu Thâm nặng nề gật đầu, "Tất nhiên còn"

"Vậy... thì tốt rồi....bằng không.... ta...ta chết cũng không an... tâm"

Hoắc Đình nói đứt quãng, nói xong lại cười, cười cười lại ho ra một búng máu, cuối cùng nằm trong lòng ngực trượng phu mà đứt hơi

"Đình nhi, Đình nhi?"

Chu Thâm phát hiện nàng đã không còn hơi thở, rốt cuộc nhịn không được rống lên khóc thất thanh

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Hoắc Thù vào buổi sáng ngày hôm sau mới biết được tin tức đại tỷ không còn, nàng ngồi trên giường phát ngốc một hồi rất lâu


Nhiếp Ngật lo lắng nhìn nàng, sợ nàng sẽ suy nghĩ miên man, chỉ là loại chuyện này hắn lại không biết nên an ủi như thế nào, thậm chí không thể nói thật vì Hoắc lão phu nhân cho rằng nàng là người mang điềm xấu, nghĩ rằng nàng khắc chết Hoắc Đình nên mới có thể chán ghét nàng như vậy

Giống như Ngu lão phu nhân trong mấy năm nay, Nhiếp Ngật cũng không muốn để Hoắc Thù biết nguyên nhân Hoắc lão phu nhân chán ghét nàng. Tiểu cô nương của hắn chỉ nên vui vẻ cười thật tươi, mà không phải bị một thứ gì đó không có căn cứ làm tổn thương, cái gọi là mệnh cách gì đó, hoàn toàn là lời nói không có căn cứ

Hắn chưa bao giờ tin vào số mệnh, trừ bỏ chính mình, ai có thể làm chủ được số mệnh của hắn!

Sau một lúc lâu, Hoắc Thù mới mở miệng nói: "Ta muốn đi thắp nén nhang tiễn đại tỷ"


Tuy rằng nàng không có cảm tình gì với Hoắc Đình, nhưng rốt cuộc cũng là tỷ muội trong nhà, là huyết thống chí thân, người chết như đèn tắt, nàng đã chết rồi, tôn trọng người đã khuất là việc nên làm

Nhiếp Ngật duỗi tay ôm nàng vào trong lòng ngực, xoa xoa đầu nàng, nói: "Ngày mai hẵn đi"

Bởi vì tin tức Hoắc Đình qua đời nên Hoắc Thù có chút uể oải, không vực dậy nổi tinh thần

Lúc này, gió lạnh bên ngoài cửa sổ lùa vào, liền nghe được nha hoàn bên ngoài nhỏ giọng nói: "Trời mưa"

Hoắc Thù quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện không trung u ám nặng nề, hai ngày ấp ủ, rốt cuộc trời cũng đã mưa

Mưa xuân kéo dài, mưa rơi cũng không lớn, lại vô cùng lâu, thời tiết vốn đã có chút ấm lên nhưng vì mưa này mà lại trở nên thấm lạnh

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***


Khi tin tức Hoắc Đình chết đi truyền đến Tĩnh An Hầu phủ, cho dù mọi người đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn tránh không khỏi bi thống không dứt

Hoắc lão phu nhân càng là trực tiếp ngất đi, mọi người sợ tới mức nhanh chóng tiến cung mời thái y, sau khi thái y xem qua, chỉ nói là bi thương quá độ, yêu cầu phải tịnh dưỡng cho tốt, tiếp theo là mở vài phương thuốc

Tĩnh An Hầu nhẹ nhàng thở ra, mấy ngày nay hắn vì chuyện của đại nữ nhi mà bi thống không thôi, nếu mẫu thân cũng xảy ra chuyện gì tiếp theo thì hắn sao chịu nổi. Hiện giờ đại nữ nhi không còn, là chuyện không cách nào thay đổi, trăm triệu lần không thể để mẫu thân thương tâm mà làm hỏng thân thể

Hoắc lão phu nhân nằm trên giường, một đám con cháu vây quanh mép giường, thần sắc mỗi người ngưmg trọng, mặt lộ ra vẻ bi ai
Rốt cuộc Hoắc lão phu nhân cũng tỉnh lại, nhìn thấy trưởng tử trước giường, vội bắt lấy tay Tĩnh An Hầu nói: "Hậu sự Đình tỷ nhi..."

"Người yên tâm, Vĩnh Quận Vương phủ bên kia sẽ làm thật tốt" Tĩnh An Hầu trấn an nói.

Hoắc lão phu nhân nhịn không được cười lạnh một tiếng, lạnh giọng nói, "Bọn họ tất nhiên phải làm thật tốt" Dứt lời, lại chảy nước mắt nói, "Đáng thương cho Đình tỷ nhi, tuổi còn trẻ như vậy mà đã đi rồi, để lại mấy đứa Chân ca nhi phải làm sao đây?"

Toàn bộ người trong phòng nghe Hoắc lão phu nhân, nhịn không được có chút kỳ quái

Hoắc lão phu nhân đắm chìm trong cảm xúc của mình, không chú ý tới thần sắc của những người xung quanh, bất quá bọn họ cũng không dám mạnh miệng mở lời dò hỏi, trong lòng vì tồn tại nghi hoặc này nên người đứng trước giường đều có chút thất thần
Tĩnh An Hầu trấn an mẫu thân một lát, thấy trong phòng hiện có quá nhiều người, bọn họ đều đến giữ tại nơi này cũng không tốt, huống hồ lão phu nhân cũng đã tỉnh, bọn họ cũng không cần giữ tại chỗ này nữa, khiến cho bọn họ rời đi, chỉ để Hoắc ngũ lão gia cùng Hoắc Diệu

Nhị phu nhân trở lại phòng, vứt bỏ đi nét đau thương giả vờ trên mặt, hưng phấn nói: "Lão gia, Đình tỷ nhi đã không còn, vậy Quyên nhi của chúng ta..."

Hoắc nhị lão gia lại không vui vẻ như nàng, trải qua một trận bị lão phu nhân quở mắng trước kia, Nhị lão gia đã không còn ôm mộng làm nhạc phụ quận vương thế tử nữa, chần chờ nói: "Nàng thật có thể xác định lão phu nhân xem trọng Quyên nhi nhà chúng ta?"

Hắn biết rất rõ tâm tư vị mẹ cả này, tuy nhìn như đối với các phòng đều giống nhau, rốt cuộc càng thiên vị con mình hơn, cũng sẽ không cho phép con thiếp thất đoạt đi những thứ của con chính thê.
"Đương nhiên, cái nhà này, ngoài Quyên nhi ra, còn ai có thể thích hợp hơn?" Nhị phu nhân không để bụng nói, "Hơn nữa ta biết, Vĩnh Quận Vương thế tử này nếu tục huyền, nhất định sẽ là cô nương Hoắc gia chúng ta, lão phu nhân nhất định không cho phép người khác thay thế vị trí Đình tỷ nhi đâu"

"Còn có Nghiên tỷ nhi, Diệu tỷ nhi"

Nhị phu nhân nghe được lời này, nhịn không được cười nói: "Lão gia, chàng nghĩ thử xem, đại tẩu sẽ không để Nghiên tỷ nhi qua bên đó làm vợ kế người ta đâu, cho dù đó là quận vương thế tử cũng như vậy, đại tẩu đã mất một nữ nhi ở nơi đó, sao có thể lại đưa thêm một nữ nhi thứ hai qua đó. Còn Diệu tỷ nhi, lão phu nhân thương nàng như vậy, tất nhiên cũng sẽ không muốn đưa nàng qua, trừ bỏ Quyên nhi của chúng ta, còn ai có thể thích hợp hơn nữa không?"
Nhị lão gia nghe xong, không khỏi có chút động tâm, nhưng lại nghĩ đến lúc trước vì lão phu nhân mở miệng nên không thể không chọn người cho nữ nhi, trong lòng có chút do dự

Người được nhìn trúng lần này tên gọi Tôn Hãn, là do Tĩnh An Hầu hỗ trợ xem xét, sau mới đề cử lên. Tuy rằng Nhị lão gia trong lòng có chút khinh thường dòng dõi Tôn gia, cảm thấy thân phận con rể này có chút thấp, nhưng phía trên có lão phu nhân đang nhìn chằm chằm nên cũng không dám từ chối, đành phải không tình nguyện mà tiếp nhận

"Không phải đã nói tốt cùng Tôn gia người ta hay sao? Nếu là hối hôn..."

"Lão gia của ta ơi, này có là cái gì?" Nhị phu nhân buồn cười nói: "Chúng ta chỉ là mới xem qua thôi, cũng không có ước định bằng lời, tuy hối hôn thì có làm sao? Đừng quên, chúng ta là hầu phủ, sợ cái gì?"
Thực ra mà nói, căn bản là nhị phu nhân xem thường Tôn gia kia, tuy nói Tôn gia là dòng dõi thư hương, nhưng mấy thế hệ qua lại không có người nào ra làm quan, chỉ có thể xem là gia đình trong sạch bình thường, trong nhà chỉ có một ít sản nghiệp nhỏ bé, hơn nữa Tôn Hãn kia bất quá cũng chỉ là cử tử*, làm sao có thể so sánh được với thế tử phủ quận vương!

*cử tử: học trò được cử đi thi / người đậu kì thi hương

Nếu không phải do lão phu nhân quở mắng, trượng phu cũng không thể nào nhanh chóng lựa chọn Tôn Hãn

Nhị lão gia cuối cùng cũng nghe theo lời Nhị phu nhân nói, cho người lén lút đi xử lý việc này, xóa bỏ đi hôn ước cùng với Tôn gia

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Mưa xuân tí tách rơi, toàn bộ hoàng thành đều thấm vào bên trong màn mưa, trong không khí lộ ra hơi lạnh của mùa xuân
Vĩnh Quận Vương phủ sau khi Hoắc Đình đi, liền treo cờ trắng, bố trí linh đường, tiếp đãi người đến phúng viếng, hết thảy đều đâu vào đây

Khi Hoắc Thù cùng Nhiếp Ngật đến, Vĩnh Quận Vương thế tử Chu Thâm tự mình ra đón tiếp bọn họ

"Thế Cẩn, Thất muội muội, các ngươi tới rồi" Thần sắc Chu Thâm tiều tụy, nhìn thấy bọn họ đến cũng chỉ miễn cưỡng nhếch khóe miệng, thần sắc hoảng hốt dẫn bọn họ vào linh đường

Mọi người thông cảm hắn tang thê nên cũng không để ý

Hai người đi vào linh đường, sau khi phân biệt thắp nhang xong liền được dẫn đến ngồi chỗ phòng khách cách đó không xa

Người ngồi tại phòng khách đều là những thân thích tương đối thân cận với Vĩnh Quận Vương phủ cùng Hoắc gia, trong đó có Tĩnh An Hầu phu nhân cùng nữ quyến Hoắc gia, Tĩnh An Hầu phu nhân ngồi ở chỗ kia khóc đến sắp ngất, một đám người xung quanh còn đang khuyên giải, không khí nặng nề lại đau thương
Hoắc Thù nhìn nhìn, không tiện đi đến quấy rầy, tại hành lang bên ngoài cách phòng khách không xa, nhìn thấy Hoắc Nghiên đang thương tâm ngồi khóc thút thít, Hoắc Quyên cùng Hoắc Diệu ngồi bồi bên cạnh yên lặng rơi lệ

Hoắc Thù đi qua, nhìn thần sắc Hoắc Nghiên liền biết bệnh nàng còn chưa khỏi, lúc này lại thương tâm khóc nỉ non chỉ sợ thân thể chịu không nổi, đi qua ngồi bên cạnh nàng nói: "Bát muội, muội còn khỏe không?"

Thần sắc Hoắc Nghiên có chút hốt hoảng, qua một lát mới thấy rõ ràng người trước mặt là ai, nghẹn ngào nói: "Thất tỷ, tỷ tới rồi"

Hoắc Thù ừ một tiếng, loại thời điểm này cũng không biết nói lời gì cho tốt

Tỷ muội mấy người nhìn nhau không nói chuyện

Cuối cùng, cũng là Hoắc Thù mở miệng khuyên giải, rồi không nói gì thêm

Hoắc Thù là cô nương đã xuất giá, hơn nữa nàng cũng chưa ở chung  với vị đại tỷ Hoắc Đình ngày nào cả, đối với việc nàng qua đời, tuy rằng trong lòng cũng có khổ sở nhưng lại không thể thương tâm. Bất quá ngoài mặt nàng vẫn như cũ bồi bọn tỷ muội cùng nhau chảy vài giọt nước mắt, đi theo an ủi khuyên giải vài tiếng, ở Vĩnh Quận Vương phủ đến không còn sớm lắm, mới cùng Nhiếp Ngật rời đi
Tang lễ Hoắc Đình, Vĩnh Quận Vương phủ làm đến cực kỳ long trọng, có thể thấy được Vĩnh Quận Vương phủ rất coi trọng Hoắc Đình

Cho đến sau khi Hoắc Đình hạ táng không lâu, Hoắc Thù liền nghe nói Hoắc Nghiên bị bệnh, hơn nữa còn bệnh đến cực kỳ nghiêm trọng

Người đến truyền tin tức cho nàng là Trần ma ma bên cạnh Tĩnh An Hầu phu nhân, vẻ mặt trầm trọng nói: "Bát tiểu thư bệnh vô cùng nghiêm trọng, mấy ngày nay vẫn luôn không ăn không uống, phu nhân biết quan hệ Thất tiểu thư với Bát tiểu thư nhà chúng ta rất tốt, nên muốn nhờ ngài trở về khuyên nhủ nàng"

Hoắc Thù cho rằng Hoắc Nghiên vì đại tỷ qua đời mà thương tâm sinh  bệnh, thở dài nói: "Bát muội vẫn còn thương tâm sao?"

Trần ma ma nghe được lời này, thần sắc có chút khác thường, lại không phản bác gì, xem như cam chịu
Hoắc Thù nhìn nàng một cái, vẫn không cự tuyệt, để nàng chờ một lát, trở vào phòng thay y phục ra ngoài

Ổ ma ma lại đây hầu hạ nàng thay y phục, nhỏ giọng nói: "Phu nhân, ta thấy Trần ma ma kia hôm nay đến cửa vô cùng khả nghi"

Anh Đào tò mò hỏi: "Chẳng lẽ Trần ma ma này muốn dối gạt lừa phu nhân chúng ta về Tĩnh An Hầu phủ?"

"Chắc không tới mức đó" Ổ ma ma nghĩ đến cái gì, có chút lo lắng sốt ruột, mờ mịt nói: "Vĩnh Quận Vương thế tử phi không còn, Tĩnh An Hầu phu nhân cùng Bát tiểu thư thương tâm là tự nhiên, Bát tiểu thư tuổi còn nhỏ, thân thể xưa nay vẫn khỏe mạnh, tuy có thương tâm, cũng thật sự sẽ không vì ăn uống không được mà làm hỏng thân mình, chỉ sợ là còn có việc khác"

Hoắc Thù cau mày, nghĩ không ra rốt cuộc là chuyện gì, chỉ nói: "Thôi vậy, đi trước nhìn một cái đã"
Rốt cuộc nàng cùng Hoắc Nghiên cũng là một hồi tương giao, nếu nàng thật sự bệnh rất nghiêm trọng thì Hoắc Thù tự nhiên là phải nhanh chóng đến xem rồi

Trước khi xuất phát, Ổ ma ma tìm một cơ hội dặn dò hai nha hoàn đi theo là Ngải Thảo cùng Anh Thảo phải cảnh giác một ít, nếu thấy tình huống không đúng thì mau chóng tìm lấy cớ mang tiểu thư rời đi, trăm triệu lần không được để người Tĩnh An Hầu phủ đụng chạm nàng (nhamy111: ta thấy Ổ ma ma đúng là tâm mẹ hiền, nhìn sao cũng thấy con mình cần được bảo vệ mờ ko nghĩ lại, cỡ bà Thù ai bắt nạt được bả, hú hồn hà 🤣🤣)

Vẻ mặt Anh Đào tò mò: "Ma ma, Tĩnh An Hầu phủ là nhà mẹ đẻ tiểu thư, nghe nói mấy ngày nay Hoắc lão phu nhân vẫn luôn đau bệnh nằm trên giường, có thể có chuyện gì được?"

Ổ ma ma không thể nói với nha hoàn nàng đúng là lo lắng Hoắc lão phu nhân, liền sợ bà ta cho rằng tiểu thư nhà bọn họ là người mang điềm xấu, lần này Hoắc Đình qua đời, không chừng sẽ đem việc này đổ hết lên đầu tiểu thư, nói tiểu thư khắc người, đến lúc đó dưới cơn nóng giận lên, nói ra lời gì đó làm tiểu thư thương
Năm đó hai nhà Ngu gia và Hoắc gia thiếu chút nữa nháo thành chuyện lớn, Ổ ma ma cũng là người hiểu rõ

Nàng biết Hoắc lão phu nhân nhận định tiểu thư bọn họ là người sinh ra đã khắc mẫu, là người có điềm xấu, cũng chính vì như thế, năm đó mới cho phép Ngu lão phu nhân ôm tiểu thư về Ngu gia nuôi dưỡng. Mấy năm nay, Ngu lão phu nhân tận tâm tực lực giáo dưỡng nàng, vô cùng thương yêu nàng, hoàn toàn không nhắc đến sự việc năm đó, mục đích chính là không để tiểu thư biết được việc này rồi thương tâm.

Nếu tiểu thư biết được tổ mẫu ruột của nàng cho rằng nàng sinh ra đã khắc mẫu, coi nàng là điềm xấu rồi sẵn đà oán hận nàng, thậm chí còn không muốn nhìn thấy nàng, như vậy thì có bao nhiêu thương tâm đây?

Nàng cái gì cũng chưa có làm, vừa lúc được sinh ra mẫu thân khó sinh qua đời, liền phải gánh trên lưng tiếng khắc mẫu, cho dù tính tình tiểu thư rộng rãi cũng sẽ bởi vì vậy mà khó chịu
Lần này Vĩnh Quận Vương thế tử phi qua đời, Hoắc lão phu nhân kia đau lòng muốn chết, mà cũng là lần đầu tiên Ổ ma ma nghe được ý tứ kia, tựa hồ như muốn mang việc Hoắc Đình chết đổ lên đầu tiểu thư, đây là chỗ Ổ ma ma tức giận nhất

Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, Hoắc Đình kia không có phúc phận, sao có thể đổ lên đầu tiểu thư được?

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Bởi vì lo lắng cho Hoắc Nghiên, Hoắc Thù nói phu xe đi nhanh một chút

Tới Tĩnh An Hầu phủ, Hoắc Thù nghĩ nghĩ, đi đến Xuân Huy Đường trước thỉnh an tổ mẫu, nhưng lại không nhìn thấy Hoắc lão phu nhân. Hạ nhân Xuân Huy Đường nói Hoắc lão phu nhân đang nghỉ ngơi, Hoắc Thù tự nhiên cũng sẽ không biết điều mà quấy rầy, liền chuyển đi đến đại phòng

Khi nhìn thấy Tĩnh An Hầu phu nhân, Hoắc Thù thật không thể tin được đây là đương gia chủ mẫu Tĩnh An Hầu phu nhân
Bởi vì Hoắc Đình qua đời, Tĩnh An Hầu phu nhân đau lòng muốn chết, sau khi chống đỡ thân thể tham dự tang lễ Hoắc Đình xong liền ngã bệnh

Lúc này Tĩnh An Hầu phu nhân gầy ốm vô cùng, giống như đã mấy ngày mấy đêm không ngủ, hốc mắt hũn sâu, màu da nám đen, dung nhan tiều tụy. Nàng ngồi trên giường, thoạt nhìn vô cùng suy yếu, đôi mắt dày kín tơ máu, ánh mắt nhìn người vô cùng kinh hãi

Nhìn thấy Hoắc Thù, nàng miễn cưỡng mở miệng cười

"Đại bá mẫu...." Hoắc Thù gọi một tiếng, cuối cùng cũng không biết nói gì thêm

"Thù tỷ nhi tới rồi" Tĩnh An Hầu phu nhân suy yếu nói, "Làm phiền con đến đây một chuyến, chỉ là ta thật sự đã không còn cách nào nữa, nếu Nghiên nhi cứ lại tiếp tục như vậy, nàng sẽ chết mất. Ta đã mất đi một nữ nhi, ta không muốn lại mất thêm một đứa...." Nói đến chỗ kích động, nàng ho khan lên  lệ rơi đầy mặt
Hoắc Thù hoảng sợ, có chút không biết làm sao

Trước nay nàng chưa từng thấy qua bộ dạng này của đại bá mẫu, trong ấn tượng của nàng, vị đại bá mẫu này là người ổn trọng, rất có phong thái đương gia phu nhân, là người nổi bật nhất trong các phu nhân Tĩnh An Hầu phủ, hành sự công bằng lại có năng lực, là một vị tông phụ đủ tư cách, tuyệt đối sẽ không thất thố trước mặt tiểu bối

Nha hoàn bên cạnh nhanh chóng vuốt ngực cho Tĩnh An Hầu phu nhân, lấy khăn sửa sang lại dung nhan cho nàng

Tĩnh An Hầu phu nhân hoãn một lát, rốt cuộc khôi phục lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Hoắc Thù nói: "Thù tỷ nhi, làm con chê cười rồi". Tiếp theo kêu nha hoàn dẫn nàng đến viện nữ nhi

Tuy rằng Hoắc Thù vẫn còn chút hồ đồ, lại biết có thể làm vị đại bá mẫu xưa nay ổn trọng lại không màng hình tượng đến như vậy, nhất định là đã phát sinh chuyện gì rất nghiêm trọng
Tĩnh An Hầu phu nhân sau khi Hoắc Thù rời đi, hai hàng nước mắt nhịn không được rơi xuống, nhắm mắt lại, hư nhược dựa vào chỗ đó, cả người tựa hồ như không còn chút sức lực nào

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***