Hoắc Thù nằm trên giường hai ngày, rốt cuộc cũng cảm thấy mình khỏe hơn
Trong hai ngày đó Nhiếp Ngật đã riêng bắt mạch cho nàng, biết nàng lần này liên tục bôn ba trên ngựa suốt mấy ngày, xác thật là quá mệt mỏi nên "ngày nhỏ" vừa rồi mới phải chịu tội như vậy, uống dược cùng với tĩnh dưỡng mấy ngày là có thể khỏe lại, cũng không cần quá mức lo lắng. Đương nhiên, hắn cũng lo lắng y thuật mình không tinh, có khả năng phán đoán sai lầm, nên bảo Nguyên Võ đi mời đại phu nổi danh tại Ích Châu thành đến cửa, kết quả tự nhiên cũng không khác mấy so với hắn bắt mạch.
Biết thân thể nàng không quá đáng ngại, Nhiếp Ngật rốt cuộc yên lòng.
Có lần giáo huấn này, Nhiếp Ngật đồng thời cũng xem chừng nàng rất cẩn thận, đối với "ngày nhỏ" này của nàng cũng thập phần để ý, không thể để tiểu cô nương lại giở tính tình làm ra việc tốt gì
Hoắc Thù không biết hắn đi nơi nào, nhưng cũng không hỏi, vô cùng an tâm ở lại Ích Châu thành
Lần này tuy rằng bị chịu khổ chút ít, nhưng khi "ngày nhỏ" qua rồi, Hoắc thực nhanh đã lấy lại tinh lực dư thừa, hứng thú bừng bừng lên kế hoạch ra cửa du ngoạn.
Khó có khi đi vào Ích Châu thành, Ích Châu thành là một tòa thành lớn vùng duyên hải phía đông, cũng có phong tục văn hóa, nơi có thể chơi có rất nhiều, ngoài ra nó hải sản đặc sắc, làm Hoắc thất cô nương cao hứng đến muốn hỏng rồi, lên kế hoạch mấy ngày này sẽ chơi như thế nào
Sau khi "ngày nhỏ" kết thúc, Hoắc Thù trang điểm cẩn thận một phen, ra dáng một tiểu công tử phong lưu tuấn tiếu, mang theo một mình thị vệ Nguyên Võ ra cửa.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Nguyên Võ nhìn tiểu công tử phong lưu phóng khoáng sải bước đằng trước, có loại cảm tưởng muốn che mặt vì xúc động, không khỏi hoài nghi rốt cuộc Ngu gia dưỡng nàng như thế nào mà thành dáng vẻ này, người không hiểu rõ, còn tưởng rằng đây là một thiếu niên lang tuấn tiếu vừa mới lớn thôi, hoàn toàn không hề có hơi son phấn nữ nhi nào hết, cả người hiên ngang đại khí, cử chỉ sang sảng rộng mở.
Hoắc Thù đi dạo ở Ích Châu thành được mấy ngày, cơ hồ đã dạo qua các nơi lớn nhỏ ở toàn thành Ích Châu
Trong những ngày này, ban ngày nàng đều ra cửa, canh thời điểm chạng vạng lại trở về, buổi tối ngoan ngoãn rúc ở nhà chờ tướng công nhà nàng không biết đi làm nhiệm vụ bí mật gì, sau đó cùng hắn ngọt ngọt ngào ngào đi vào giấc ngủ.
Đối với việc này, Nhiếp Ngật vẫn không ngăn cản, thậm chí còn phân phó Nguyên Võ: “Ngươi hầu hạ nàng cẩn thận”
Sau khi Nguyên Võ nghe xong liền hiểu rõ ý thế tử, hắn tự giác cho thê tử thoải mái, cho nên để nàng tự mình chơi tận hứng
Tuy rằng Nguyên Võ vẫn luôn cảm thấy, làm một Vệ Quốc Công thế tử phu nhân, không nên làm lơ quy củ như thế, mỗi ngày đều mặc bộ nam trang chạy ra bên ngoài, xuất đầu lộ mặt, không có quý nữ nhà ai lại có cái dạng này. Bất quá đối với phân phó của thế tử, hắn sẽ luôn luôn không giống như tên không não mà đi phản đối, quyết định phải trông chừng thế tử phu nhân thật tốt, tuyệt đối không để người khác khi dễ nàng.
Bất quá thực nhanh Nguyên Võ liền hiểu rõ, suy nghĩ của mình đã sai đến mức thái quá.
Nàng không đi khi dễ người là tốt rồi, chỗ nào có người có thể khi dễ được nàng?
Có một hôm, bọn họ đi qua một ngõ nhỏ tương đối hẻo lánh, nghe nói nơi ngõ nhỏ này có một quán bán hào nướng vô cùng ngon, Hoắc thất cô nương mộ danh mà đến, nói gì mà nàng cũng muốn nếm thử.
Nào biết hào nướng còn chưa được ăn mà lại gặp được mấy tên du côn nổi danh nơi này, thấy bộ dáng nàng mỹ mạo, vậy mà lại lầm tưởng nàng là tiểu quan của quán nam phong nào đó, ra tay đùa giỡn, tự nhiên là bị nàng đánh cho chết khiếp, cuối cùng nàng còn vô cùng thuần thục làm tiền những tên du côn đó một hồi, đoạt được một lượng tài phủ không nhỏ, sau đó thực tự nhiên đem chúng chia cho mấy nhà nghèo khổ ở vùng phụ cận.
Nguyên Võ xem thế là đủ rồi, lại lần nữa phát hiện một mặt không giống người thường của thế tử phu nhân nhà bọn họ
Buổi tối, Hoắc Thù nói cùng Nhiếp Ngật việc này, vẻ mặt khó chịu, “Ta giống tiểu quan chỗ nào? Rõ ràng ta thoạt nhìn rất đàn ông!”
Không phải nàng khoe khoang, khi tự mình giả trang nam nhân, nàng tự nhận là vẫn thực lanh lẹ tự nhiên, không có chút kiều thái nào của cô nương gia mà càng thập phần có thêm khí chất nam nhân! Đáng giận những tên du côn đó vậy mà thế nhìn lầm nàng thành tiểu quan của quán nam phong, làm nàng vừa tức vừa bực, hận không thể lột một tầng da của bọn chúng xuống.
Còn vì sao nàng biết có loại tiểu quan này tồn tại, cũng là do ngẫu nhiên có một lần cơ hội mới biết được, lúc ấy phản ứng của nàng còn bị Thập tam lang cười nhạo một hồi.
Nhiếp Ngật nắm cằm nàng nhìn nhìn, khẳng định nói: “Quả thực ánh mắt bọn chúng có vấn đề, nàng không phải tiểu quan, nàng là mỹ kiều nương mới đúng.”
Hoắc Thù bị hắn khen đến đỏ mặt, bò đến bên tai hắn cả giận nói: “Chàng cũng là lang quân tuấn tú nhất!”
Nhìn đến thùy tai mum múp thịt nhanh chóng trở nên đỏ bừng, giống như nhiễm một tầng sắc màu mỹ lệ nhất, nàng cao hứng thò lại gần liếm một chút.
Thân thể Nhiếp Ngật hơi căng chặt, dùng sức ấn nàng vào trong lòng ngực, xoay người áp xuống, điên đảo gối chăn.
Lăn lộn qua đi, mồ hôi đầm đìa, Hoắc Thù có chút rã rời cuộn tròn ở trong lòng ngực hắn, cùng hắn nói chuyện hôm nay mình đi đâu chơi, ăn cái gì ngon, làm việc gì.
Mỗi ngày Hoắc Thù ra cửa, sau khi trở về đều sẽ nói cùng hắn hôm nay mình đi đâu, làm cái gì, bộ dạng vui mừng kia, rất là chọc người yêu thích, ít nhất Nhiếp Ngật thực thích nàng nói với mình những việc này, có một loại cảm giác chia sẻ hạnh phúc
Cùng chia sẻ với người mình yêu, đó là một việc vô cùng vui sướng
Cuối cùng vẻ mặt nàng đáng tiếc nói: “Đồ ăn ngon như vậy cần ăn tại chỗ, nếu đóng gói mang về, để một thời gian là không thể ăn được rồi”
Nhiếp Ngật sau khi nghe xong, trong lòng cũng có vài phần tiếc lúc ấy không thể đi cùng nàng, có thể tưởng tượng được khi đó nàng nhất định rất vui, hắn chống cái trán cười nói cùng nàng: “Chờ ta hết bận, chúng ta cùng nhau đi”
“Được a!” Hoắc Thù cao hứng nói, xoay người ghé vào trong lòng ngực hắn, đôi mắt sáng lấp lánh, “Mỹ thực phải có người chia sẻ ăn mới ngon, một người ăn không có vị gì hết”
Nhiếp Ngật nghe xong, trong lòng có một cảm giác quái dị
Mấy ngày này, hắn mặc kệ nàng chơi đùa khắp nơi bên ngoài, để cho Nguyên Võ đi theo nàng, kỳ thật cũng biết rõ nàng chơi thật sự cao hứng, tìm được món ăn ngon, cũng sẽ mua cho Nguyên Võ một phần, bộ dạng thập phần vui vẻ, một chút cũng không đáng thương như hiện tại nàng nói. Mấy ngày đầu, trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút hụt hẫng, cảm thấy nàng không có mình bên cạnh, tựa hồ cũng có thể trải qua rất vui vẻ.
Một lúc không lưu ý, hắn liền đem lời này hỏi ra
Nhiếp Ngật đối diện với đôi mắt to sáng ngời của nàng, trên mặt hơi nóng, khi đang lúc chuẩn bị vãn hồi một chút hình tượng của mình, lại nghe nàng đương nhiên nói: “Bọn họ đều không phải là chàng a!”
Nhiếp Ngật ngẩn ra.
Hoắc Thù đặt cằm lên ngực hắn, cười tủm tỉm nói: “Bọn họ không phải chàng, chàng không có ở đó, ta còn cảm thấy không hăng hái lắm”
Tâm tình Nhiếp Ngật tức khắc rất tốt, hận không thể khảm nàng vào trong lòng ngực, xoay người đè nàng ở dưới thân, ôn ôn nhu nhu hôn một hồi, rồi mới vuốt khuôn mặt hồng nhuận của nàng nói: “Thực xin lỗi, ta mang nàng tới đây nhưng lại không có thời gian ở cạnh”
“Không có việc gì, chàng cứ bận việc của chàng” Hoắc Thù không thèm để ý nói: “Ta biết chàng tới nơi này có việc, sao có thể tùy hứng để chàng cái gì cũng không làm mà ở cạnh ta? Chàng yên tâm, một mình ta cũng không sao, ta đi nhiều nơi một chút, biết được nơi nào có món ăn ngon, chờ đến khi chàng có ngày nghỉ, chúng ta lại cùng đi, có vài chỗ bán đồ ăn rất ngon, ta còn nhịn không được muốn trở lại ăn lần thứ hai, lần thứ ba……”
Nhiếp Ngật bị bộ dạng tham ăn của nàng làm cho tức cười, tiện đà lại có chút thở dài.
Quả nhiên, cho dù không có trượng phu bên cạnh, nàng cũng có thể tự đắc vui chơi. Tuy rằng tiếc nuối mình không thể cùng nàng du ngoạn, làm bạn với nàng, nhưng nhìn đến thần thái xán lạn của nàng, hắn cam tâm tình nguyện cho nàng càng nhiều tự do hơn
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Kế tiếp, sau khi Hoắc thất cô nương đánh xong lưu manh, lại lần nữa cứu một vị cô nương thiếu chút nữa bị ngựa kinh hoảng giẫm đạp.
Nhìn đến bộ dạng cô nương đỏ mặt cảm tạ nàng, Nguyên Võ không khỏi có chút đau răng, rất muốn nói cho vị tiểu cô nương phương tâm ám hứa* kia biết rõ vị này chính thế tử phu nhân nhà bọn họ, thật sự là nữ nhân, đừng có để tâm hứa sai chỗ
*Phương tâm ám hứa: tự mình hứa hẹn
Hoắc Thù sau khi cứu người liền tiêu sái rời đi.
Chờ đến khi Nhiếp Ngật biết được thân phận cô nương Hoắc Thù tùy tay cứu, rốt cuộc biết được vì sao vẻ mặt Nguyên Võ lại rối rắm.
“Không cần để ý tới” Hắn lạnh lùng nói.
Nguyên Võ cảm thấy chủ tử mình hình như đã sinh khí, cũng không biết hắn sinh khí với ai, yên lặng lui ra, đem sự việc cô nương kia áp xuống.
Vội hơn gần nửa tháng, Nhiếp Ngật rốt cuộc không có lại đi sớm về trễ, ban ngày thậm chí còn có thể ở nhà nhiều hơn một lát
Hôm nay, chưa tới chạng vạng Hoắc Thù đã trở về, không ngờ tới hắn cũng đã ở đây, vô cùng cao hứng hỏi: “Hôm nay chàng trở về sớm quá, chuyện của chàng giải quyết xong rồi?”
Nhiếp Ngật ừ một tiếng, nói: “Chỉ cần chờ tin tức là được.”
Hoắc Thù nga một tiếng, hỏi: “Vậy ngày mai chàng có rảnh không?”
“Có.”
Nghe được lời này, nàng càng cao hứng, duỗi tay ôm cổ hắn, thân mật dán vào mặt hắn nói: “Ngày mai chúng ta đi bờ biển chơi đi, đi xem mặt trời mọc.”
Bộ dạng này rõ ràng là lấy lòng, còn có chút nịnh nọt.
Nhiếp Ngật đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, nhẹ nhàng mà ừ một tiếng, nói: “Nếu nàng thích, có thể đến bờ biển chơi một ít ngày, nơi đó rất tiện nhìn mặt trời mọc, không cần sáng sớm phải chạy tới”
“Vậy không còn gì bằng!”
Nói là liền làm, Hoắc Thù lập tức nhảy khỏi vòng tay của hắn, vội không ngừng gọi Nguyên Võ, kêu Nguyên Võ đi an bài việc này.
Nguyên Võ nhìn thoáng qua thế tử từ phòng trong đi ra, thấy thần sắc hắn đạm liễm, cũng không phản đối, liền đi xuống phân phó người chuẩn bị.
Hôm sau sắc trời còn chưa sáng, bọn họ liền ra cửa.
Lần này Hoắc Xu không có giả nam trang cưỡi ngựa đi cùng bọn họ, mà là ngồi ở trong xe ngựa, chậm rì rì hướng bờ biển đi tới. Lấy tốc độ xe ngựa cần thời gian hai canh giờ mới có thể đến bờ biển.
Nhiếp Ngật ngồi trên lưng ngựa, phát hiện nàng ghé vào cạnh cửa sổ xe nhìn mình, hỏi: “Thật sự không cưỡi ngựa?”
Vẻ mặt Hoắc Thù đáng tiếc lắc đầu, “Ngày ở bờ biển quá nắng, không thể cưỡi, nếu là ta phơi đen hồi kinh, bà ngoại biết sẽ tức giận.”
Nhiếp Ngật không nghĩ tới còn có dạng lý do này, tức khắc có chút buồn cười, bất quá thấy bộ dạng hâm mộ lại bất đắc dĩ của nàng, nghĩ nghĩ, liền bỏ ngựa vào trong xe ngựa ngồi cùng nàng.
Chưa đến giờ Thìn, bọn họ đã đến một nơi phòng ở được xây giữa sườn núi ở bờ biển
Lúc này mặt trời đã lên ngay đỉnh đầu, nhiệt độ bắt đầu trở nên nóng bức, gió biển mát lạnh thổi tới có thể xua tan vài phần nóng bức, đồng thời cũng mang đến vị mặn đặc có của biển cả
Hoắc Thù từ nhỏ lớn lên tại Tây Bắc, bình sinh nơi có nước lớn nhất nàng thấy cũng là hồ, chưa từng thấy qua biển, khi đến bờ biển, đã bị biển cả mênh mông không bờ làm chấn động, thật lâu không cách nào lấy lại được tinh thần.
Nhiếp Ngật thấy nàng nhìn đến mê muội, liền cho hạ nhân đi trước chỉnh lý hành lý cùng phòng ở, mang tới một cái mũ che nắng có rèm, sau khi mang lên cho nàng, liền kéo tay Hoắc Thù du ngoạn trên bờ biển.
Nước biển từng đợt từng đợt vỗ về bờ cát, cọ rửa một vùng bờ cát mịn màng đến sạch sẽ, nơi xa có hải âu bay qua cùng với từng đợt tiếng sóng biển, phát ra từng trận âm thanh trong vắt
Bãi biển dưới ánh mặt trời giống như được rắc lên một tầng màu vàng, khắp nơi đều là cát vàng óng ánh
Nhiếp Ngật thấy nàng vui mừng, trong lòng mềm ra, nhìn nàng nói: “Nơi này không có người, không phải nàng muốn đi chơi sao, cứ cởi giày ra chơi đi”
Hoắc Thù vừa nghe, quay đầu nhìn nhìn, ngoại trừ những thị vệ đứng ở nơi xa, phụ cận nơi này xác thật không có người khác
Lập tức cũng không chối từ, rất vui sướng cởi giày, liền trực tiếp bổ nhào vào bãi biển đi đạp sóng, từ đạp sóng biến thành bơi lội, từ bơi lội biến thành lặn xuống nước……
Chờ đến buổi tối trở về, Hoắc thất cô nương vẫn không thể tránh được việc bị phơi đen.
Ăn mỹ vị hải sản, Hoắc Thù vừa hạnh phúc lại rối rắm, lại hỏi Nhiếp Ngật: “Thế Cẩn, ta có đen không?”
Nhiếp Ngật nhìn nhìn khuôn mặt non mềm nàng đưa qua, nghiêm trang nói: “Không có.”
“Thật chứ?”
Nhiếp thế tử vô cùng đứng đắn mà khẳng định, “Thật!”
Hoắc Thù quay đầu nhìn hình ảnh chiếu ngược của mình trong thau đồng, bởi vì là buổi tối nên không đủ sáng, cũng không nhìn rõ được cái gì, đành phải tạm thời tin tưởng lời hắn nói, tiếp tục hạnh phúc mà ăn mỹ vị khó có được
Vì có thể để nàng ăn đến tận hứng, Nguyên Võ mời riêng một vị đầu bếp địa phương chuyên làm hải sản lại đây, phụ trách nấu cơm cho nàng, còn hiểu cách điều hòa khẩu vị của hai vị chủ tử, bữa cơm này, Hoắc Thù ăn đến vô cùng tận hứng.
Buổi tối, hai vợ chồng son nghỉ ngơi sớm, vì chuẩn bị cho ngày mai xem mặt trời mọc
Rạng sáng, Nhiếp Ngật liền ôm tức phụ mắt buồn ngủ mông lung đi ra bờ biển, chọn một chỗ có tầm nhìn thập phần tốt, ôm nàng ngồi trên một khối cự thạch trên bờ biển, đón gió biển mát mẻ, chờ đợi mặt trời mọc.
Mặt trời mọc trên biển là một cảnh tượng thập phần đồ sộ, không tận mắt chứng kiến sẽ không hiểu được, trong một khoảnh khắc kia cảnh tượng đồ sộ đến chấn động là như thế nào
Ở khoảnh khắc mặt trời mọc, Hoắc Thù rúc trong lòng Nhiếp Ngật , đôi mắt không hề chớp mà nhìn cảnh mặt trời mọc, nín thở mà chống đỡ.
Cho đến khi mặt trời đã hoàn toàn ra khỏi đường chân trời nơi tiếp giáp mặt biển, nàng mới chậm rãi thở phào, sau đó quay đầu nhìn thanh niên ôm nàng từ phía sau, hôn khóe miệng hắn một cái
“Cảm ơn chàng, ta rất thích, đây là cảnh mặt trời mọc đẹp nhất ta từng xem qua"
Cả đời này, nàng xem qua mặt trời mọc ở rất nhiều nơi, cũng đã thấy qua rất nhiều phong cảnh mỹ lệ, nhưng lại không thể so bì kịp giờ khắc này, chỉ vì đây là do hắn tỉ mỉ an bài vì nàng, có hắn bên cạnh nàng, cùng nhau nghênh đón một buổi sáng mỹ lệ hoàn hảo
Trong ráng hồng sắc vàng xán lạn, hắn cúi đầu nhìn nàng hơi hơi mỉm cười, mặt mày nhu hòa, nụ cười ôn hòa thanh nhã.
Hắn không nói gì thêm, chỉ là hơi hơi cong thân ôm sát nàng, đặt cằm trên vai nàng, thỏa mãn thở dài một tiếng.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***