Không Phụ Năm Xưa

Chương 29: Chỉ là trùng hợp




Hai người đi tới Tụ Nhã lâu, tửu lâu này là nơi Vinh Cẩn Du và Kinh Nhược Ly đều nhất trí cho rằng hương vị và cảnh sắc ở đây đều hoàn hảo. Cho nên đôi khi hai người cũng chịu khó đi xa một chút để đến đây ăn cơm.

Hai người các nàng tìm một nơi cạnh cửa sổ sau đó mới ngồi xuống gọi món, Vinh Cẩn Du vừa ngồi xuống liền cảm thấy có một ánh mặt nào đó ở sau lưng đang nhìn chằm chằm mình. Nàng không xoay hẳn ra sau, chỉ hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy nữ tử vừa rồi.

Lại nói đám người Cố Tư Mẫn cũng đang ở Tụ Nhã lâu ăn cơm, từ lúc Vinh Cẩn Du hai người bọn họ vừa đi lên các nàng đã nhìn thấy. Chẳng qua chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi, cũng không có hành động gì.

Vinh Cẩn Du cũng xem như chưa có chuyện gì xảy ra, ngồi xuống ăn cơm nước xong liền cùng Kinh Nhược Ly đi về.


Ban đêm Vinh Cẩn Du lại lên đài đánh đàn ca hát, hôm nay nàng hát khúc 'Lưỡng Lưỡng Tương Vọng'. Đây là lần đầu tiên nàng hát ca khúc này, nàng cũng rất thích ca từ của bài này.

Một ca khúc, một điệu múa, dưới đài khách nhân vỗ tay như sấm, không ít người la hét ầm ĩ yêu cầu hai người hát thêm một ca khúc, múa thêm một vũ khúc nữa.

Nhưng Vinh Cẩn Du lại cùng Hoa Nhu bình thản xuống đài đi vào trong hậu viện, tựa như không nghe thấy những thanh âm kêu gọi ồn ào đó.

Vinh Cẩn Du cùng Hoa Nhu bình thường mỗi tối đều chỉ đàn và múa một khúc, có những hôm cao hứng hoặc có hứng trí mới có thể đàn thêm hai ba khúc nữa.

"Niêm đóa vi tiếu đích hoa

Tưởng nhất phiên nhân thế biến hoán

Đáo đầu lai thâu doanh hựu hà phương. 

Nhật dữ dạ hỗ tiêu trường

Phú dữ quý nan cửu trường 


Kim tảo đích dung nhan lão vu tạc vãn. 

Mi gian phóng nhất tự khoan 

Khán nhất đoạn nhân thế phong quang 

Thùy bất thị bả bi hỉ tại thường..."

Lúc này, có một người đang cúi đầu nhớ kỹ những ca từ trong ca khúc Vinh Cẩn Du vừa hát. Ca từ kia giống như đã nói lên tâm tư của hắn vậy, khiến cho hắn thật lâu cũng không thể quên được.

Một thiếu niên tố y cùng một bạch y thiếu niên khác bên cạnh hắn đang có chút ngẩn người, nói: "Thiếu gia, tướng mạo của thiếu niên vừa rồi đánh đàn trên đài trông rất quen mắt."

Ở một nơi cách vũ đài rất xa, có một nhóm người đang ngồi quanh bàn, đều đàm luận về thiếu niên vừa rồi đánh đàn trên đài.

Một người khác bên cạnh cũng xen vào, nói: "Đúng vậy, đây chính là người chiều nay đã cứu tiểu..., khụ, thiếu gia đúng không ?"

Thiếu niên áo trắng kia liếc nhìn cầu thang trên lầu, khẳng định nói: "Đúng vậy, chính là hắn."


Không thể tưởng tượng được người nọ cư nhiên lại xuất thân từ loại địa phương này, chẳng trách hắn lại có hành vi khinh bạc như thế. Bất quá, xem ra hắn cũng có chút tài hoa.

Hàng Châu này đúng thật là nhỏ, cư nhiên lại có thể trùng hợp đến như vậy.

Bất quá, ánh mắt người kia trông rất quen, tựa như đã gặp qua ở nơi nào, nhưng trong khoảng thời gian ngắn khó có thể nhớ ra được.

Bạch y thiếu niên thầm nhớ lại chuyện buổi chiều nay, liền đưa ra nhận xét cho Vinh Cẩn Du: Là kẻ khinh bạc, nhưng thật  cũng có chút tài hoa.

Ngay khi bọn họ đang suy đoán, đàm luận thì lại có người làm ầm ĩ lên.

"Nhìn cái gì, mau gọi bọn hắn ra đây, đại gia ta hôm nay chính là đặc biệt cùng những huynh đệ của ta đến Tây Tử Các của các ngươi xem biểu diễn đấy." Một hán tử với vẻ mặt dữ tợn kêu gào, thanh âm càng lúc càng lớn.
"Thực xin lỗi vị khách nhân này, hoa khôi của Tây Tử Các chúng ta mỗi ngày chỉ biểu diễn một thủ khúc cùng một vũ khúc mà thôi." Một tiểu nhị vội vàng tiến lên giải thích với hán tử vẻ mặt hung tợn kia.

"Cái gì? Chỉ xướng và múa một thủ khúc thôi? Đại gia chúng ta vẫn còn chưa nghe đủ, xem đủ đâu. Gọi bọn hắn đi ra biểu diễn lại đi, được , đại gia ta trả thêm nhiều thù lao hơn là được chứ gì." Hán tử kia lại lớn tiếng kêu lên, tỏ vẻ vô cùng bất mãn với số lần biểu diễn ít ỏi như vậy.

"Cái gì mà mỗi ngày chỉ xướng một khúc, múa một vũ khúc. Mấy hôm trước rõ ràng các ngươi xướng hai thủ ca, dàn ba thủ khúc, múa hai điệu vũ khúc." Một nam tử khác đi cùng với hán tử kia cũng đứng lên, nói số lần biểu diễn mấy ngày trước của Tây Tử Các khi hắn đến xem.
Tiểu nhị vẫn kiên nhẫn giải thích như trước, nói: "Thật ngại quá, đó là do mấy ngày trước lão bản chúng ta cao hứng. Muốn đàn muốn hát bao nhiêu thủ khúc, đều do lão bản chúng ta tự mình quyết định. Ngày thường mỗi đêm cũng chỉ xướng một thủ khúc mà thôi, nếu các vị còn muốn xem thì ngày mai hãy đến sớm."

"Hừ, có gì đặc biệt hơn người, không phải chỉ là một thanh lâu kỹ viện thôi sao, còn giả vờ thanh cao? Các ngươi thấy không, huynh đệ này của ta đường đường là công tử Chiết Giang tuần phủ, các ngươi hôm nay nếu không trở ra đây xướng khúc hiến vũ, gia gia ta đây sẽ cho Tây Tử Các của các ngươi không đứng nổi ở Hàng Châu nữa." Hán tử kia lập tức hung tợn đứng lên, vũ nhục Tây Tử Các là địa phương dơ bẩn. Còn bày ra vẻ xưng huynh gọi đệ với công tử Chiết Giang tuần phủ. Muốn dọa bọn họ, khiến cho bọn họ ngoan ngoãn nghe lời.
Những người xung quanh tuy rằng đều là quan to hiển quý, nhưng dù sao cũng đều là phú thương công tử đến. Dân thì không muốn cùng quan đấu, càng không thể nói đạo lý, bọn họ ai cũng đều biết điều đó.

Ở Chiết Giang thì đương nhiên Chiết Giang tuần phủ là lớn nhất, Chiết Giang phủ nha tri huyện vẫn phải chịu sự quản chế của tuần phủ. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn biết được người kia là công tử Chiết Giang tuần phủ, liền không khỏi cảm thấy sợ hãi, khiến cho toàn bộ Tây Tử Các một phen đổ mồ hôi lạnh.

Nhìn biểu tình sợ hãi của những người xung quanh, hán tử kia càng thêm vênh váo tự đắc.

Bất quá, một bàn người vừa rồi đàm luận về Vinh Cẩn Du lại vẫn thản nhiên như trước, nhìn hết thảy mọi chuyện đang phát sinh trước mắt, phảng phất như bọn họ chỉ là những người bình thường đi ngang qua mà thôi.
"Ai nói thanh lâu không cao nhã ?" Vinh Cẩn Du vừa vào bên trong thay xiêm y xong liền đi ra nói chuyện.

Vừa rồi Vinh Cẩn Du ở bên trong nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, nàng ngăn cản Tiêu Duẫn đang có ý  động thủ, muốn chờ bọn hắn tự bỏ về. Nhưng không ngờ rằng tên lưu manh này lại không chịu rời đi, cư nhiên lại còn trở nên càn rỡ thêm.

Nhất thời nhịn không được, liền đi ra. Thấy tiểu nhị lại đang chuẩn bị cùng tên hán tử kia giải thích, nàng vừa đi ra liền khoát tay áo, ý bảo nàng đều biết vừa rồi đã phát sinh chuyện gì.

Tiểu nhị thấy lão bản nhìn hắn một cái sau đó khoát tay áo, chắc hẳn vừa rồi lớn tiếng như vậy lão bản cũng đã nghe thấy, cho nên cũng không nhiều lời nữa, quy củ đứng ở một bên.

"Làm sao? Người là người đàn hát vừa nãy? Đúng lúc đấy, ngươi mau lên đài đàn hát tiếp tục, sẵn gọi thêm cô bé vừa rồi ra đây múa cho các đại gia ta đây xem đi." Hán tử kia vừa thấy Vinh Cẩn Dư từ phía sau đi ra, tưởng rằng nàng sợ hãi, liền đắc ý yêu cầu nàng đàn múa hát ca tiếp tục.
"À, vừa rồi tiểu nhị của chúng ta cũng đã nói, hoa khôi hôm nay đã biểu diễn xong. Các vị nếu còn muốn xem hoa khôi biểu diễn, vậy ngày mai lại đến."

Vinh Cẩn Du nhắc lại lời tiểu nhị kia vừa nói, sau đó liền đứng tại chỗ bất động thanh sắc nhìn chằm chằm đại hán kia.

Hán tử kia nhăn mặt lại, hỏi ngược: "Hừ, ngày mai? Vậy tức là đại gia ta hôm nay không được xem nữa ?" Hán tử kia vẫn như trước không thuận theo.

Vinh Cẩn Du khinh thường nhìn hán tử kia, nói: "Vậy ta muốn xem đại gia ngươi có thể trả được bao nhiêu tiền." Vinh Cẩn Du bình thản chuẩn bị bắt đầu làm khó xử bọn vô lại này.

"Các ngươi nhìn đi, ta đã nói rồi mà, có tiền còn không mua được tiệc vui sao? Trên đời này có ai mà không thương tiền? Có ai từ chối được tiều đâu? Muốn bao nhiêu ngươi cứ nói đi." Hán tử kia nhất thời có chút hưng phấn, nói với những người phía sau, cười nhạo thế nhân đều là những kẻ  tiền, sau đó liền quay đầu lại hỏi Vinh Cẩn Du muốn bao nhiêu tiền.
Mọi người xung quanh vây xem đều im lặng không bàn tán nữa, mọi ánh mắt đều tập trung vào hai người này.

"Hoàng kim mười vạn lượng........Một khúc." Vinh Cẩn Du nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của hắn, thản nhiên nói ra một cái giá trên trời.

Mọi người xung quanh nghe thấy cái giá như thế, nhất thời đều như thiếu dưỡng khí mà hít thật sâu. Trong lòng thầm nghĩ lão bản Tây Tử Các này thật sự là đang trêu đùa với tên vô lại kia.

"Hả, hoàng kim mười vạn lượng, một khúc? Ngươi đang gϊếŧ người cướp của đó sao ?" Bọn hán tử kia vừa nghe Vinh Cẩn Du ra giá xong, liền không khỏi cảm thấy bản thân bị người đùa bỡn, hổn hển bật dậy.

"Như thế nào, trả không nổi? Vậy đừng kiêu ngạo kêu người khác ra giá. Ngươi đã trả không được, vậy thì cút ra khỏi đây đi, mang theo mấy tên tặc tử này của ngươi nữa." Lúc này ánh mắt Vinh Cẩn Du lộ ra hung quang trừng mắt nhìn tên hán tử kia, gằn từng tiếng.
"Ngươi, hay cho tiểu tử ngươi, ngươi giỏi lắm, được lắm. Người đâu, phá hết cho ta." Hán tử kia nghe thấy Vinh Cẩn Du chửi hắn, sỉ nhục hắn như vậy, lại không thể cãi lại, liền trở nên giận dữ, kêu thủ hạ phá hết Tây Tử Các.

Ai u, quả nhiên nước trong quá thì không có cá, mà người hèn hạ thì vô địch.

Những người xung quanh muốn bỏ chạy nhưng lại không dám, sợ gặp phải phiền toái, cho nên một cử động nhỏ cũng không dám, đành ngồi yên theo dõi tình huống.

---------------Hết chương ---------------