Không Phụ Hàn Hạ

Chương 27: Chương 27






Hai tuần sau, Phong Thần đưa trang phục cuối đông mới ra thị trường.
Hôm nay là thứ bảy, trong cửa hàng chật kín người, khách kéo đến cửa hàng Phong Thần giống như mây.

Mộc Hàn Hạ hỗ trợ trong cửa hàng, giám sát theo dõi tình hình tiêu thụ.

Ai ngờ hơn mười một giờ sáng, đúng là lúc đông khách nhất, thấy hai nhân viên công tác mặc trang phục màu xanh của cục công thương đến.
"Gọi người phụ trách ra đây." Trong đó có một người vẻ mặt nghiêm khắc nói với nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng nhất thời ngây người, lập tức chạy đi gọi quản lí.

Nhóm khách hàng ở bên cạnh cũng túm tụm lại xem.
Mộc Hàn Hạ ở tầng một, nhìn biết tình hình không tốt, vừa ngẩng đầu nhìn lên tầng hai đã thấy Lâm Mạc Thần đi xuống, theo sau là quản lí cửa hàng.
"Để hai vị chờ lâu rồi." Anh ta mỉm cười đón khách:"Có phải nhận được mật báo nên đến đây? Tôi là người phụ trách công ty này, đã chờ hai người thật lâu."
Hai nhân viên công tác đều sửng sốt, nhìn thấy Lâm Mạc Thần khí độ bất phàm, lại còn hơi khiêm nhường, nghi hoặc hỏi:"Anh biết có người mật báo?"
"Đúng vậy.

Mời hai vị theo tôi, những đồ đó ở trong kho hàng phía sau."
Cửa hàng lại khôi phục sự náo nhiệt, không ai chú ý tới nốt nhạc đệm nhỏ này.


Trong lòng Mộc Hàn Hạ cũng buông lỏng, đi về phía sau cửa hàng.
Phía sau là một kho hàng nhỏ, lúc này bên trong đèn đóm sáng trưng, hai tay Lâm Mạc Thần đút trong túi quần, vẻ mặt bình tĩnh đứng ở bên cạnh.
Quản lí cửa hàng đứng cạnh hai nhân viên cục công thương, không ngừng một câu "lãnh đạo", hai câu "lãnh đạo", chỉ vào đống nguyên liệu chưa được tháo niêm phong, bộ dạng người bị hại:"Hai vị lãnh đạo, hai người đến thì tốt rồi.

Sau khi chúng tôi nhận được nguyên liệu này, đã cảm thấy có vấn đề, bằng lòng chịu tổn thất lớn, chứ không có sử dụng.

Tuy nhiên công ty của chúng tôi nhỏ, không có đầy đủ dụng cụ kiểm nghiệm, mới để cho nhân viên kiểm tra đo lường qua, phát hiện nguyên liệu này có vấn đề lớn, không chỉ chất lượng không đạt tiêu chuẩn, còn có vấn đề về ô nhiễm...!Vừa định báo cáo cho cục giám sát chất lượng, không nghĩ tới mọi người lại đến làm chủ cho chúng tôi..."
Sắc mặt hai nhân viên công tác cũng kinh ngạc, sau khi nhận được mật báo, không nghĩ tình huống lại là như vậy.
"Còn có rất nhiều nguyên liệu ở trong kho hàng của chúng tôi." Lâm Mạc Thần nói,"Hi vọng hai người có thể tra rõ chuyện này."
"Cục công thương chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng." Một người lớn tuổi hơn nói,"Chúng tôi sẽ lập tức niêm phong nguyên liệu này cất vào kho, ngoài ra ai cung cấp hàng hóa này cho mọi người, cung cấp khi nào cũng phải báo cáo lại để điều tra rõ ràng."
"Đương nhiên rồi." Lâm Mạc Thần đáp,"Chúng tôi nhất định dốc hết sức phối hợp.

Hơn nữa, chúng tôi còn có yêu cầu hơi quá đáng về phương thức xử lí cuối cùng cho đống nguyên liệu này."
Hơn mười giờ đêm nay, Mộc Hàn Hạ mới nghe thấy tiếng động từ phía cửa đối diện, Lâm Mạc Thần đã về.

Cô biết anh ta đi mời người ở cục công thương ăn cơm, có lẽ cũng uống không ít rượu.
Nếu anh ta đã về, cô có thể yên tâm ngủ rồi.

Ai ngờ lúc này lại nhận được tin nhắn của anh ta:"Sang đây."
Mộc Hàn Hạ chẳng hề muốn đi, nhưng vẫn gõ cửa phòng bọn họ, đi vào chỗ anh ta nằm.

Bóng đêm buông xuống ngoài rèm cửa, anh ta cởi âu phục, chỉ còn mặc áo sơ mi, tháo cà vạt xuống, ngồi trong sô pha nhắm mắt, vẻ mặt mệt mỏi khiến cho người ta mềm lòng, không chán ghét nổi.
Mộc Hàn Hạ ngồi xuống bên cạnh anh ta, anh ta cũng không nhúc nhích.
"Mọi chuyện đều thuận lợi chứ?" Cô hỏi.
"Đương nhiên." Anh ta mở mắt nhìn cô.
Cô cười nói:"Ha ha, không ăn trộm được gà lại còn mất nắm gạo, lần này bọn họ sẽ phải lãnh đủ." Khóe miệng Lâm Mạc Thần cũng hiện lên ý cười, biết cô cố ý nói nghịch ngợm để cho anh ta vui vẻ.
Thật ra vào đêm khuya như vậy, anh ta không nên gọi cô vào phòng ngủ, nhưng hôm nay Lâm Mạc Thần uống không ít rượu, tuy không say, nhưng chỉ là anh ta muốn nhìn thấy cô.

Lúc này nhìn thấy đôi mắt cười linh động của cô ngồi bên cạnh, anh ta vô cùng muốn ôm cô vào lòng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, nhưng lại khẽ đặt tay lên vai cô, thấp giọng hỏi:"Sau này còn có thể có rất nhiều chuyện như vậy, cô có sợ không?"
Động tác của anh ta thoạt nhìn thờ ơ, giống như một cái ôm tùy ý của ông chủ dành cho cấp dưới, nhưng trái tim Mộc Hàn Hạ lại như tiến vào hầm băng, vừa lạnh vừa nóng.


Cô cười nghĩ thầm đừng như vậy, không nên như vậy, cô khẽ thoát khỏi tay anh ta, mặt không đổi sắc đáp:"Sợ cái gì chứ? Không phải chúng ta phải tóm được lợi nhuận lớn nhất trong ngành sản xuất trang phục sao?"
Lâm Mạc Thần hơi mơ hồ, nhờ lời nói của cô hoàn toàn tỉnh táo, anh ta đột nhiên nở nụ cười, thả tay xuống:"Cô nói đúng."
Mộc Hàn hạ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh ta, dù sao cũng không nên nhìn nhiều thêm nữa, nên dời ánh mắt đi.
"Phía sau ngoài Tạ Lâm, còn có ai nữa?" Cô hỏi.
"Một người? Hay là hai người?" Lâm Mạc Thần lạnh nhạt đáp,"Chúng ta bước vào thành phố Lâm, bước vào khu vực Tây Nam rộng lớn, mang đi nhiều lợi nhuận như vậy, tự nhiên cũng tạo ra kẻ thù mới.

Trên con đường tiến về phía trước luôn có một số bàn đạp, phải giẫm lên, đẩy bọn họ xuống dưới đáy cốc."
Một tiếng gió rền vang trong đêm khuya, Tổng giám đốc Tạ Lâm công ty thương mại Khải Đạt ngồi trước bàn làm việc, vẻ mặt tồi tệ.

Hắn ta đang đọc báo, là báo chiều được phát hành số lượng lớn nhất thành phố Lâm, tin tức đầu đề chính là "Công ty Phong Thần trước mặt mọi người thiêu hủy 5 tấn nguyên liệu có vấn đề, tạo thành quy tắc mới cho chất lượng ngành sản xuất".

Vừa nhìn là đã biết phóng viên nhận được tiền, khuếch đại hết tình hình buổi chiều hôm nay, công ty Phong Thần mời dự họp báo long trọng thế nào, lên án mạnh mẽ nhà máy cung cấp chất lượng nguyên liệu có vấn đề, còn mời cả lãnh đạo cục công thương tới.

Cuối cùng Lâm Mạc Thần và lãnh đạo cùng đốt đống nguyên liệu này, cam kết chặt chẽ về chất lượng hàng hóa.

Nhờ vậy Phong Thần càng nhận được sự tin tưởng của toàn bộ người dân...
Còn trong tin tức nhắc đến "nhà máy có vấn đề", đương nhiên là chỉ ra mấy nhà máy của hắn ta.

sau khi Tạ Lâm xem xong, cảm thấy trong lòng tức ói máu, xé nát báo ném vào thùng rác.
Trợ thủ của hắn ta cũng ngồi bên cạnh, thấy thế trong lòng cũng thầm than nói:"Tạ tổng, không nghĩ tới mọi chuyện lại phát triển thành thế này.

Sau khi đưa nguyên liệu sang đó, bên Lâm Mạc Thần chưa dùng tí nào.


Tất cả mọi người đều nghĩ rằng hắn bị lừa.

Ai biết hắn lại chuẩn bị như vậy.

Công ty chúng ta dùng để cung cấp hàng hóa cho hắn chỉ là cái vỏ rỗng, sau khi gặp chuyện xấu sẽ xóa bỏ.

Ai ngờ hắn lại ngầm tra ra mối liên hệ của mấy công ty chúng ta, còn cung cấp chứng cớ cho cục công thương.

Hiện tại mấy nhà máy của chúng ta đều bị cục công thương niêm phong rồi, Lâm Mạc Thần ở giữa làm ngư ông đắc lợi, càng nhận được nhiều doanh thu.

Hắn trở thành thương nhân có lương tâm.

Nhưng Tạ tổng à, người bên kia chưa nói gì sao? Bọn họ không thể giúp chúng ta một phen sao?"
Tạ Lâm oán giận nói:"Giúp cái gì? Hiện tại nhà máy đều bị niêm phong, giúp cái rắm ấy? Hừ, thằng tiểu tử Lâm Mạc Thần quá độc ác, làm việc không để lại đường sống.

Coi Tạ Lâm tôi là bù nhìn ở thành phố Lâm sao? Hắn không để tôi sống dễ chịu, thì cũng đừng mong được như vậy..