Không Phụ Hàn Hạ

Chương 121: 121: Ngoại Truyện 1 Xin Em Nghe Anh Hát






Đó là năm 2011, năm thứ ba Mộc Hàn Hạ rời đi, Phong Thần thành công lên sàn chứng khoán.
Công ty lớn, nhiều người đến rồi lại đi.

Tuy Lâm Mạc Thần làm Chủ tịch kiêm CEO công ty, nhưng tiếp xúc trực tiếp với người càng ngày càng ít.

Bên cạnh chỉ có Tôn Chí, Chu Tri Tố, mấy quản lý cấp cao và mấy người trong phòng tổng giám đốc.
Cuối năm Bắc Kinh tuyết lớn bay tán loạn.

Sau khi kết thúc buổi tiệc năm long trọng của công ty, một số người trong phòng tổng giám đốc lôi kéo mấy lãnh đạo muốn đi KTV ca hát.

Tôn Chí và Chu Tri Tố đến mời Lâm Mạc Thần.
Tất nhiên là Lâm Mạc Thần không đi, lần anh đi KTV là khi nào nhỉ? À, mùa thu năm 2008, cũng là khi ở Bắc Kinh với Mộc Hàn Hạ.

Đêm đó Trình Vi Vi đến, đêm đó hai người ngồi trong góc phòng đều không hát.

Đêm đó lần thứ hai anh khiến cô bị tổn thương.
"Không đi." Anh cầm lấy áo khoác muốn rời đi, nhưng Tôn Chí và Chu Tri Tố muốn xem trò vui nên kéo anh đi.

Người trong thương trường cũng có chút mềm dẻo.


Đối với Lâm Mạc Thần, phần mềm dẻo này chính là ở bên cạnh những người anh em.
Cuối cùng anh vẫn đi.
Phòng VIP lộng lẫy, một mình anh ngồi trong góc, dù không nói lời nào, trên mặt vẫn mỉm cười, nhưng sự mạnh mẽ trong những năm gần đây vẫn khiến người ta khó có thể đến gần.

Nhóm nhân viên dám đi kính rượu, dám chào hỏi mấy câu, nhưng anh không muốn hát, cũng không có ai dám lặp lại mời.
Chu Tri Tố cũng là người từng trải, trường hợp này cũng chỉ là để thiết lập tình cảm với nhân viên, anh ta cũng không hát, chỉ ngồi uống mấy ly với Lâm Mạc Thần rồi nghe nhạc.

Tôn Chí chơi rất vui vẻ, chơi xúc xắc, uống rượu, hát hò, tiêu sái tự tại.
Sự kì diệu xảy ra lúc nào nhỉ?
Là có người hát bài hát bọn họ gặp mặt nhau lần thứ hai, bài hát "Mười năm" được phát trong siêu thị kia? Hay là cô gá trẻ ngại ngùng, khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt trong veo uống rượu, sau đó hát bài anh chưa từng nghe? Lâm Mạc Thần đột nhiên nghĩ tới năm ấy cô cũng ngại ngùng, ngồi bên cạnh anh không chịu hát, tuy anh rất muốn nghe.
Lâm Mạc Thần bỗng nhiên nở nụ cười.
Sau đó anh mới phát hiện, sự hiểu biết của mình đối với cô thực sự ít đến đáng thương.

Ví dụ như mấy năm sau khi cha mẹ mất, cô vất vả biết bao.

Lúc cô còn ở đây, anh không hỏi kĩ càng.

Ví dụ như cô thực sự thích nghe nhạc, nhưng lại từ chối hát trước mặt người khác.
Phải hỏi Hà Tĩnh mới biết được, tuy cô ấy hơi đa cảm, nhưng cũng bật cười khi đề cập đến chuyện này.
"Bởi vì A Hạ hát rất khó nghe.

Đừng nhìn bề ngoài cậu ấy xinh đẹp, nhưng khi hát giống như trẻ con vậy, cô ấy làm sao không biết xấu hổ hát cho người khác nghe chứ.

Trong di động của tôi còn ghi âm mấy bài cậu ấy từng hát đấy, mỗi lần nghe tôi đều nói cậu ấy đúng là ma âm quán nhĩ.”
Bản gốc trong di động Hà Tĩnh bị Lâm Mạc Thần lấy đi.
Nghe qua rất nhiều lần, mỗi lần nghe đều bật cười.
Nghĩ đến một ngày nào đó, cô sẽ hát trực tiếp cho anh nghe.
Còn cô cũng chưa từng bao giờ nghe thấy anh hát.
"Cho tôi một bài hát." Anh bỗng nhiên lên tiếng.
Trong căn phòng to như vậy đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Chu Tri Tố liếc mắt một cái, trong mắt Tôn Chí lộ ra ý cười.

Mấy nhân viên khác sau khi kinh ngạc, rồi tất cả đều khẽ reo hò.
Ông chủ muốn hát.
Có người nghĩ cho dù khó nghe thế nào cũng phải vỗ tay.

Khi nhạc đệm vang lên, tất cả mọi người đều im lặng, giai điệu quen thuộc, yên bình.

Tôn Chí và Chu Tri Tố đẩy nhau, Lâm Mạc Thần cười, đứng lên.
"Đừng nên nhắc lại chuyện cũ, đời người đã nhiều mưa gió.
Ngay cả kí ức cũng không xóa đi được, yêu và hận vẫn còn ở trong lòng.
...!......"
Anh mở miệng đều khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Giọng nói trầm thấp, thuần hậu, vô cùng dịu dàng, là Lâm Mạc Thần mạnh mẽ lại lạnh lùng kia sao? Giọng hát của anh lại hay động lòng người đến thế.
Xung quanh vang lên tiếng kinh ngạc và vỗ tay ủng hộ, còn vẻ mặt Lâm Mạc Thần vẫn bình thản, có thể nhìn ra được, anh vô cùng bình tĩnh hát ca khúc này.

Còn mọi người vì vẻ mặt và cảm xúc của anh cuốn hút nên cũng nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
"Em chưa từng thực sự rời đi, em vẫn luôn ở trong lòng anh.
Anh vẫn yêu em, anh bất lực với chính mình.
...!..."
"Đừng lưu luyến năm tháng, anh vô tình hứng chịu triệu nỗi đau.
Đừng nên hỏi anh có gặp lại hay không, đừng quan tâm anh nghĩ một đằng nói một nẻo.

...!......!......"
Có người nghe bật khóc.

Thật sự có cô gái chỉ là một bài hát, chỉ là ánh mắt trầm tĩnh như nước của anh, tiếng hát như thì thào bên tai, chợt nghe mà vành mắt ươn ướt.

Anh hát rất cảm xúc, cho dù ngũ âm không đầy đủ, cũng khiến người ta cảm nhận được sự thâm tình trong mỗi câu hát.


Lúc này rõ ràng một mình anh trầm mê, trong mắt làm sao thấy những người khác.

Không ai biết anh đang nhìn ai, thậm chí có người nghĩ, có phải Chủ tịch khóc khi hát không.

Nhưng nhìn qua chỉ thấy ánh mắt đen như vực sâu của Lâm Mạc Thần.
"Có một ngày em sẽ biết, cuộc sống không có anh cũng không hề khác biệt.
Đời người đã quá vội vàng, anh rất sợ đôi mắt luôn mờ mịt đẫm lệ.
Đã quên anh thì sẽ không đau đớn, gửi chuyện cũ ở lại trong gió."
Kết thúc bài hát, Lâm Mạc Thần buông mic, đứng yên mấy giây, rồi ngồi xuống.
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh, đồng loạt vỗ tay.

Người hiểu rõ nội tình chỉ hơi cười.
Hóa ra anh có giọng nói khiến mọi người kinh ngạc đến vật.

Anh nhất định đã từng yêu rất sâu sắc một người, mới có thể hát khiến người khác lã chã rơi lệ như vậy.
Đây là một lần duy nhất.

Từ đó về sau, không ai nghe thấy Lâm Mạc Thần hát nữa.
Không còn có lần nào nữa..