Không Phải Người Tốt

Chương 17: Chương 17





Dịch: Phi Phi
Chiếc xe chở lồng chứa người lăn sâu vào rừng, người bị nhốt bên trong càng kêu khóc hoảng loạn.

Đột nhiên một người trong lồng lăn xuống mặt đất, mấy người còn lại thấy vậy cũng học theo lăn từ trên xe xuống.
Người canh giữ đứng ở cửa rừng hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra tình huống như vậy, nhất thời khiến ai nấy đều luống cuống chân tay, tản đi khắp nơi bắt lồng sắt lại.
Cái lồng lăn xuống đầu tiên lăn rất nhanh, chỉ mất nửa khắc đã lăn vào rừng, trùng hợp lại đụng phải Tần Chất và Bạch Cốt trốn sau gốc cây lớn.

Sáu con mắt bất ngờ đối diện, giữa bóng đêm mông lung, người nọ chớp mắt một cái, lanh lẹ lớn tiếng cầu xin, “Đại tiên hiển linh, xin các ngài cứu chúng con với!”.
Nhưng rõ ràng cô nương kia đã cầu xin sai người.

Tần Chất quay đầu nhìn Bạch Cốt, trông hắn rõ ràng là công tử yếu đuối trói gà không chặt, còn Bạch Cốt lại coi như không thấy, vô cảm trước sự việc không liên quan trước mặt.
Cũng may có hai người Sở Phục và Chử Hành.

Thấy trại dân kéo nhau đuổi theo, Chử Hành bước nhanh đến chém vỡ lồng sắt, kéo cô nương bên trong ra ngoài, bảo vệ sau lưng mình.
Sở Phục cũng cầm kiếm ngăn cản trại dân cầm giáo dài phía trước.
Lúc này hai người Tần Chất Bạch Cốt mới miễn cưỡng đứng lên xem.

Trại dân thấy có người ngoài xuất hiện ở đây, không cần hỏi nhiều đã xông cả về bên này.
Cô nương vừa được cứu thấy thế cực kỳ hoảng sợ, “Bọn họ yêu cầu dùng người sống làm tế phẩm, người ngoài cũng không bỏ qua, trong rừng có cây ăn thịt người, nếu như bị bắt thì xong đời!”.
Vu sư hoàn toàn không sợ chuyện ác độc này bị vạch trần mà nhìn chằm chằm Tần Chất và Bạch Cốt, ánh mắt sâu hoắm, “Bắt tất cả chúng lại, tổ tiên nhất định sẽ phù hộ chúng ta năm sau mưa thuận gió hòa”.
Trại dân nghe vậy thì ùn ùn như ong vỡ tổ, tất cả đồng lòng xông tới.


Sở Phục, Chử Hành một chọi dăm bảy người dễ như trở bàn tay, chẳng mấy chốc đã đánh trại dân tan đàn xẻ nghé.
Vu sư kia thấy tình thế không ổn cũng không lo lắng, vội vàng giơ tay ra hiệu dừng lại, cân nhắc nói mấy câu: “Tạm giờ giữ họ lại mấy ngày”.
Trại dân nghe vậy liền lui đi với tốc độ cực nhanh.

Vu sư liếc mắt nhìn bọn họ, hộ vệ vây xung quanh cũng rời đi.
Chốc lát đám người đã rút xuống như thủy triều, chỉ còn những người hiến tế bị nhốt trong lồng.

Chử Hành vội đi cứu tất cả những người còn bị nhốt bên trong,
Niềm vui sướng khi sống sót sau tai họa vẫn không giấu nổi cảm giác bất lực tuyệt vọng phía sau, những người bị nhốt trong lồng nghĩ đến đây lại bật khóc thành tiếng.
Sở Phục Chử Hành nhìn nhau, Tần Chất nhìn quanh bốn phía, riêng Bạch Cốt vẫn tỏ vẻ mặt thờ ơ, vô cảm.
Chử Hành tiến lên nhìn cô nương gần nhất, “Đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, sao các người vẫn còn khóc vậy?”.
Thiếu nữ thương tâm cúi đầu rơi lệ, khuôn mặt nức nở đáng thương, “Bởi vì chúng ta căn bản không thể thoát được.

Nơi này là lối duy rất ra khỏi cánh rừng, nhưng hoa rơi là lúc không thể ra khỏi rừng được.
Cánh rừng này chẳng có gì cả, bọn họ chỉ cần đợi mấy ngày, đợi đến khi chúng ta đói khát, sức cùng lực kiệt là có thể giăng lưới bắt gọn một mẻ”.
Bạch Cốt lạnh nhạt hỏi: “Mấy canh giờ trước bọn ta cũng từ cánh rừng này vào đây, ngươi chắc chắn đây là đường ra duy nhất chứ?”.
Sắc trời dần sáng tỏ, mặt trời ló rạng, cô nương đã gạt nước mắt khiến tầm mắt càng thêm rõ ràng.

Công tử trước mặt ngọc thụ lâm phong, tướng mạo tinh tế ngọc ngà, đứng cùng người phía trước giống như nhìn thấy bầu trời xanh cao vời vợi qua đám mây mù u tối.
Từng tia sáng lách ra tán cây chiếu xuống đôi mày, dù chưa nói nhưng mặt mày đã chứa ba phần ý cười, trái tim như bị đánh động không thể giải thích được.
Một công tử mặc y phục trắng đứng cách đó không xa, mặt mày tinh tế như khắc họa; hàng lông mi cong dài hơi rủ xuống thêm mấy phần ý nhị, cả người toát lên thần thái kẻ sống chớ lại gần; giữa đôi mày điểm một nốt chu sa như làm sống dậy cả con người.
Cô gái nhất thời không biết nhìn ai, tựa như ngày xuân hoa cỏ nở rộ, không biết thưởng thức cái nào.
Thấy cô gái mãi không trả lời, công tử mặc áo trắng phía xa bước tới cúi người nhìn, nét mặt vô dục vô cầu như tiên nhân, giọng nói khó phân biệt nam nữ nhưng lại thanh lãnh như ngọc, vô cùng dễ nghe, “Không hiểu ta nói gì hả?”.

Cảm giác lạnh lẽo trong lời nói truyền đến, thiếu nữ vô thức lùi ra sau, giọng nói vẫn còn nức nở: “Ta không lừa công tử, thật sự chỉ có con đường này đi được.

Bọn ta đều lớn lên trong trại, một tháng nay thiếu người ngoài đến làm tế phẩm nên họ lấy mấy người bơ vơ không nơi nương tựa như bọn ta ra thay.
Chỉ có cách đợi sau khi hoa rụng thì cây ăn thịt người mới ngủ say, lúc đó chúng ta mới có đường sống”.
Thiếu nữ vừa nói ra, bốn phía lại vang lên những tiếng khóc thút thít, lọt vào tai chỉ thấy cảm giác tuyệt vọng cùng cực.
“Xem ra chỉ có giết hết toàn bộ trại dân mới có thể chờ đến lúc hoa rụng hết…”.

Khâu Thiền Tử từ trong rừng bước lại gần, mỗi lời nói đều mang theo ý độc ác tàn bạo.
Giản Trăn và Quỷ Thập Thất phía sau cùng đi đến.

Khâu Thiền Tử vừa nói xong, cánh rừng chợt nổi lên luồng khí lạnh lẽo.
Bạch Cốt đứng dậy nhìn cánh rừng âm u trước mắt, “Giết hết cũng phải đợi, hoa rụng phải mất mười ngày, chúng ta không tiêu tốn nhiều thời gian ở đây như vậy được”.
Mấy người khóc thút thít trong rừng nghe vậy nhìn nhau trân trối, mấy người kia thực sự còn nghĩ đến phương án đó, nghe xong ai nấy đều sững sờ sợ hãi chạy tứ tán khắp nơi.
“Lo cũng vô dụng, yêu thụ trong rừng ăn thịt người, ta không muốn chủ động đi đầu thai đâu nhé”.

Giản Trăn ôm con thằn lằn trong tay, vẻ mặt không tình nguyện.
Tần Chất nghe vậy, nhẹ giọng cười nói: “Yêu thụ hại người, giữ lại chung quy vẫn là tai họa.

Không đợi được nó rụng hoa hết thì chỉ còn nước nghĩ cách trừ tận gốc mà thôi”.
Bạch Cốt nhìn hắn, dường như đang cân nhắc kỹ càng.
Thiếu nữ thấy người đẹp như tranh trước mặt này lại đang luẩn quẩn đắn đó trong lòng, cô gái vội vàng ngăn cản nói: “Không thể nào đâu, tổ tiên chúng ta đã từng thử, không dũng sĩ nào có thể thoát khỏi.


Ngay cả đạo trưởng của Viễn Thiện đạo quán cũng không thể sống sót thoát khỏi cánh rừng”.
Sở Phục, Chử Hành nghe vậy cũng ôm kiếm quỳ xuống, khẩn thiết khuyên nhủ chủ nhân: “Xin công tử cân nhắc, việc này quá mức hung hiểm, mong công tử nghĩ cho bản thân”.
Tần Chất coi như không nghe thấy, nhìn Bạch Cốt tựa như mang theo ý cười: “Không biết Bạch huynh nghĩ sao?”.
Bạch Cốt lại chẳng dư thừa chút biểu cảm nào, lời ít ý nhiều: “Khi nào thì vào rừng?”.
Tần Chất thấy mặt trời phía xa dần lên cao, “Giờ Ngọ nắng mạnh nhất, yêu thụ sợ ánh sáng, lúc này dễ đối phó hơn cả”.
Vẻ mặt Khâu Thiền Tử hiện lên vẻ âm độc, hiển nhiên sẽ thấy vui mừng vì chuyện này.
Giản Trăn bàng quan trước mọi chuyện.

Hắn ta tuyệt đối sẽ không tự vào rừng chịu chết, còn người khác thế nào mặc kệ.
Tử khí trong rừng quá nặng, ngay cả ánh nắng mặt trời cũng không thể thêm chút sinh khí nào.

Từ khi bước vào cánh rừng này, dù chỉ một tiếng chim hót, một cây cỏ dại cũng chưa từng xuất hiện.
Vẫn chưa đến giờ Ngọ, mấy người chuẩn bị bên ngoài bìa rừng.

Sở Phục Chử Hành và Quỷ Thập Thất vào rừng lấy đá và gỗ theo yêu cầu của Tần Chất để bày trận.
Tần Chất lấy ra mấy lá bùa, cắn ngón tay bị thương lúc trước đến khi rỉ máu rồi dùng mấy nét như rồng bay phượng múa vẽ bùa trên giấy, mà hành động như vậy dĩ nhiên sẽ hấp dẫn hai “bạn học” hiếu học nhất của Ám Xưởng.
Giản Trăn và Bạch Cốt từ xa lại gần, vô thức đến gần Tần Chất.

Hai người nhìn đầu ngón tay hắn cực kỳ linh hoạt vẽ ra những đường ngoằn ngoèo, sắc mặt cả hai đều vô cùng rối rắm.
Có một số người học vấn cao hơn ngươi, hơn nữa… người ta còn có lục lạc.

Bạch Cốt vô thức quét mắt nhìn chiếc lục lạc chạm khắc rỗng trên eo Tần Chất, đai ngọc thắt eo, y phục chỉnh tề làm nổi bật dáng người cao thẳng, tướng mạo khiến người khác khi nhìn vào không khỏi thấy ghen tị.
Vốn dĩ  Tần Chất vẫn đang viết rất nghiêm túc, nhưng thấy hai người như hai cái cọc gỗ đứng đằng trước lại nổi lên tâm tư trêu đều.

Tốc độ của hắn mỗi lúc càng nhanh, hết tờ này đến tờ khác, hai người kia mặc dù không liên tiếng nhưng đầu lại vô thức chuyển động nhanh hơn theo động tác của hắn, nghiêm túc không tưởng tượng nổi.
Tần Chất khó nhịn cười thành tiếng, giương mắt nhìn hai người kia.


Vẻ mặt hai người đó vẫn chẳng gì mấy, hình như đang muốn hỏi hắn sao không viết nữa?
Tần Chất dựa vào thân cây, vươn tay nói với vẻ lười biếng: “Đau tay, viết không nổi nữa”.
Bàn tay vốn sạch sẽ trắng trẻo nay lại xuất hiện miệng vết thương, vết thương rách ra, có thể nhìn thấy thịt bên trong.
Nếu còn tiếp tục dùng ngón tay này viết lá bùa thì e là miệng vết thương sẽ không ngừng cọ xát, khó mà chịu nổi đau đớn nữa.
Nếu có thể tránh được đau đớn thì người bình thường sẽ không bao giờ viết liên tục như Tần Chất, chứ đừng nói đến vừa tra tấn mình mà vẫn mỉm cười.
Nhưng trong mắt Bạch Cốt thì vết thương này còn nhỏ hơn muối cắn, nàng nhìn Tần Chất càng cảm thấy hắn yếu ớt.
Cách giờ Ngọ không còn xa nữa, bình hoa viết một lúc lại nghỉ một lúc, cứ thế thì sắp hết ngày đến nơi rồi.
“Chỉ máu của ngươi mới có thể viết phù hả?”.
Tần Chất hơi cong đuôi mày, nói: “Không câu nệ là máu của ai, chỉ cần là…”.
Tần Chất còn chưa nói xong mà Bạch Cốt đã nhanh tay tóm lấy tay Giản Trăn, ngay lúc hắn ta chưa kịp phản ứng rạch luôn một vết lớn giữa lòng bàn tay.

Da thịt Giản Trăn còn non mịn, máu đỏ lập tức chảy ra, không cần nói cũng biết đau đến mức nào.
Giản Trăn: “!”.
Sự tĩnh lặng như cái chết nhanh chóng qua đi, Bạch Cốt cầm tay Giản Trăn như cầm một vật chết đưa đến trước mặt Tần Chất: “Viết đi”.
Tần Chất hơi ngạc nhiên, Giản Trăn đau chảy nước mắt, trừng mắt nhảy dựng lên, con thằn lằn trong ngực sợ hãi nhảy lén trốn vào bụi cỏ.
“Đồ ái nam ái nữ chết tiệt! Có tin là lấy mạng ngươi không! Ta Ta @/?! $…”
Bạch Cốt vẫn trưng bộ mặt nhạt nhẽo, nói: “Có cần ta giúp dí đầu ngươi xuống đất không hả?”.
=====
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Cốt: “Muốn lục lạc.”
Tần Chất: “Chỉ muốn lục lạc thôi hả?”
Bạch Cốt: “Ừ! ^ω^”
Tần Chất: “Thế không cho.”
Bạch Cốt: “⊙_⊙”.