Không Phải Lỗi Của Em

Chương 38




"Cậu ấy... vẫn còn sống..." Lăng Kiệt ngỡ ngàng không kìm nổi sự xúc động trong lòng.

Khuôn mặt của người đó... chính là Bùi Minh!

Sau khi Giang Nam Tình tạm thời băng bó vết thương ở bụng xong thì hắn lập tức chạy vội tới ôm chầm lấy Bùi Minh.

"Này... Sao tự nhiên lại..." Trái ngược với sự xúc động của hắn, Bùi Minh lại rất thẫn thờ như chưa từng có chuyện nguy hiểm gì đã xảy ra với anh.

Lăng Kiệt nhẹ nhõm mỉm cười:"Bùi Minh, tôi rất mừng vì cậu còn sống!"

"Ừ... Lăng Kiệt..."

Hình như đây là lần đầu tiên Bùi Minh bị hắn bất ngờ ôm chặt như vậy nên sắc mặt anh rất lúng túng, ngay cả giọng cũng bị khàn khác hẳn thường ngày.

"Hai người cẩn thận!!!" Giang Nam Tình hét lớn lên.

W nhân cơ hội liền cầm dao xông tới động thủ. Ngay lập tức Lăng Kiệt và Bùi Minh mỗi người tách ra về hai phía.

Bùi Minh nói:"Tạm thời đứng cách xa lão ra, đừng có cận chiến với lão!!!"

Lăng Kiệt hỏi:"Lý do?"

Bùi Minh đáp:"Không nhớ lúc nãy cậu trúng đòn thôi miên của lão sao?"

Lăng Kiệt hai mắt mở to vì kinh ngạc hỏi lại:"Hả? Thôi miên???"

"Thằng nhãi!" W nghe Bùi Minh nói vậy thì tức giận tiếp tục lao tới tấn công anh.

Bùi Minh liên tục nổ súng để giữ khoảng cách với lão. Anh bật cười châm chọc:"Lộ mánh khóe rồi nhé, lão già khốn! Kĩ thuật lão dùng không phải là Clap Stunner, đó chẳng qua chỉ là một hình thức thôi miên đánh lừa các giác quan của Lăng Kiệt thôi!"

"N... Nhưng mà... từ lúc nào chứ..."

Bùi Minh tiếp lời:"Ngay từ khi xuất hiện lão đã vỗ tay mấy lần còn gì. Lão làm như vậy là để phát tán một loại khí làm tê liệt cử động cơ thể, hiển nhiên là khí đó không màu, không mùi, không vị. Cậu tới gần lão thì sẽ ngửi trúng loại khí đó và sẽ dần bất động. Sau đó lão ta chỉ cần làm động tác vỗ tay nữa để làm cho cậu nghĩ rằng mình đã trúng kĩ thuật Clap Stunner của lão!"

"Lão già chết tiệt!!!" Lăng Kiệt không ngờ được là mình đã lừa một cách đơn giản như vậy... Hắn tức giận siết chặt kiếm trong tay nhưng lại không thể tới gần một kiếm chém chết lão.

"Bình tĩnh đi! Chắc chắn loại khí đó vẫn còn trong tay áo của lão. Tôi không biết vì sao lão lại không bị ảnh hưởng nhưng cậu vẫn có thể chém đầu lão từ phía sau mà, chỉ cần không để lão vỗ hai tay vào nhau là được!"

Lăng Kiệt nghe xong thì nhếch miệng cười khen ngợi anh:"Ý hay đấy! Hai cái tay của lão ta tôi nhờ cậu vậy!"

"Được!"

Lời vừa dứt, Lăng Kiệt cầm kiếm lao tới và nhanh như gió vòng ra sau lưng W. Anh định vung kiếm lên thì thấy W cũng quay lưng lại giơ hai tay lên.

Phập!

Bùi Minh ngay lập tức ném vèo một con dao bay xuyên thủng cẳng tay của W! Cơn đau khiến ông ta phải buông thõng tay xuống. Không kịp rút con dao kia ra, W vội vàng rút súng bắn một phát vào người đang đứng trước mặt. Lăng Kiệt lại phải lùi ra phía sau để tránh đạn.

"Hộc... hộc..." Kĩ thuật di chuyển ngay trong choáng nhoáng đó thật sự rất nhanh nhưng đã lấy đi rất nhiều sức lực của Lăng Kiệt, chưa kể hắn đang bị thương. Khuôn mặt hắn đổ đầy mồ hôi, miệng cũng kiệt liệt thở dốc. Vừa rồi khi tới gần W, hắn vẫn phải tập trung nín thở để đề phòng. Bởi nếu như hắn bị bất động lần nữa thì chắc chắn sẽ mất mạng dưới tay W...

Bùi Minh trầm giọng hỏi:"Sao vậy, Lăng Kiệt? Mệt rồi hả?"

Mặc dù lời nói của anh không mang ý giễu cợt nhưng hắn vẫn tự thấy bản thân còn rất yếu. Lăng Kiệt khẽ lắc đầu và cười tự chế giễu bản thân và nói:"Tiếp tục đi! Lặp lại bao nhiêu lần cũng được. Cho đến khi tôi chém đứt đầu lão thì thôi!!!"

Bùi Minh cũng mỉm cười lấy ra mấy con dao nhỏ từ trong túi áo chuẩn bị ném đi.

Lăng Kiệt tiếp tục đứng thẳng dậy và lao tới. Hắn liên tục tấn công vào điểm mù của đối phương. W chỉ có thể nổ súng bắn Lăng Kiệt chứ không thể vỗ tay thêm lần nữa. Bởi khi hai lòng bàn tay lão suýt chạm nhau thì đều bị Bùi Minh dùng dao ném trúng.

"Hai thằng khốn nạn! Hai đánh một mà chúng mày không thấy nhục nhã sao?" Đến khi W bị dồn vào đường cùng thì ông ta giận dữ hét lên.

Lăng Kiệt bật cười đáp trả:"Dĩ nhiên là không vì tôi sẽ làm mọi cách để lấy cái mạng chó của lão!!!"

Lần này Lăng Kiệt đứng ngay trước mặt ông ta nói một lời rất dứt khoát và mạnh mẽ vung lưỡi kiếm lên chuẩn bị chém vào cổ W. Hai cánh tay và lòng bàn tay của W đều có vết dao đâm, chém thảm hại nên không thể vỗ tay được nữa. Nhưng ông ta lại lấy trong túi áo ra một quả bom hẹn giờ chỉ còn lại 10s đếm ngược...

Không xong rồi...

Lăng Kiệt khi vừa nhìn thấy quả bom kia thì đã biết dù bây giờ có chạy cũng không thể thoát được phạm vi phát nổ của nó...

W bỗng chốc cười điên loạn nói:"Vậy thì tao sẽ kéo mày chết chung!!!"

Bùi Minh đứng từ xa vẫn phản ứng mau lẹ. Anh biết chỉ cần một phát súng bắn vào quả bom trước khi nó phát nổ là được. Thế nhưng... thế nhưng trên người anh không có khẩu súng nào. Anh nhìn xung quanh thấy có một khẩu súng rơi xuống sàn nhưng cách xa mình mấy mét. Và anh không có đủ thời gian để nhặt nó.

Chín...

Tám...

Bảy...

"LĂNG KIỆT!!! MAU HẠ KIẾM XUỐNG!!!"

Năm...

Bốn...

Lăng Kiệt nhất thời vì lo lắng nên không hiểu câu nói đó. Nhưng giọng nói đó là của Giang Nam Tình, dù không biết cậu định làm gì nhưng trong thời khắc sinh tử này hắn lập tức nghe theo cậu, hắn đứng im tại chỗ chỉ hạ thấp tay cầm kiếm xuống.

Ba...

Đoàng!

Giang Nam Tình hai tay giữ chặt khẩu súng và bắn một phát trúng ngay quả bom trước khi nó phát nổ. Quả bom vỡ tan tành và trở thành đống sắt vụn.

Trong giây phút đó, ngoài cậu ra thì ai cũng phải sửng sốt!

Chẳng ai ngờ được là ở khoảng cách xa như vậy mà cậu lại có thể bắn chính xác trúng một vật có kích thước nhỏ như vậy!

"Thằng nhóc... mày lại chơi bẩn!!!" Ý định giết chết Lăng Kiệt không thành. W bất động tại chỗ, chỉ hướng ánh mắt căm tức nhìn vào cậu.

Cậu thẳng thắn đáp trả luôn:"Để cứu Lăng Kiệt thì cho dù là chơi bẩn đến mức nào đi nữa, chỉ cần trong tầm tay của tôi, tôi vẫn sẽ làm!"

W tuyệt vọng nhưng lại cười phá lên nói với Lăng Kiệt:"Mày có người tình hữu dụng đấy..."

"Phải! Đó là may mắn lớn nhất cuộc đời tôi!" Lăng Kiệt hé miệng cười và vung kiếm lên dùng toàn lực chém đứt đầu của W.

Máu tươi từ lỗ hổng ở cổ bắn ra tung tóe, đầu W lìa khỏi cổ, cái xác cũng đổ gục xuống. Đồng thời Lăng Kiệt thở dốc, hai chân lảo đảo đứng không vững.

"Lăng Kiệt!" Cậu vội vàng chạy tới đỡ hắn:"Anh ổn chứ?"

"Ừ! Tình, cảm ơn... Em đã cứu tôi!" Nói xong hắn liền đưa hai tay ra ôm cậu như biểu lộ lời cảm ơn bằng hành động.

Cậu nhẹ nhàng đáp lại:"Không có gì đâu."

Bùi Minh đứng quan sát họ ôm nhau đến chán rồi thì lại gần và nói một câu rất không liên quan:"Được rồi đấy! Rời khỏi chỗ này rồi hãy ăn mừng sau có được không?"

"E là... vẫn chưa thể ăn mừng được đâu!" Lăng Kiệt nói.

"Hả?" Cậu bất ngờ hỏi hắn:"Anh nói gì vậy? Anh thắng rồi mà!"

Hắn không đáp lại, chỉ mỉm cười với cậu. Cậu không hiểu ý định của hắn nhưng khi cậu nhìn bàn tay phải của hắn thì cũng ngờ ngợ ra một điều.

Cậu run rẩy nói:"Sao anh... vẫn cầm chặt thanh kiếm như vậy?"

Bùi Minh nhìn một lúc thì cũng đã hiểu. Anh tiến về phía cửa sổ và nhìn ra bên ngoài. Hàng chục chiếc máy bay chiến đấu đang tiến về hướng tòa nhà này.

Giang Nam Tình thấy vậy thì cũng đã hiểu. Lăng Kiệt là ông trùm một tổ chức Mafia có tiếng tăm ở Mỹ. Vậy nên... sẽ không thể chỉ có một tổ chức ngầm ASG là kẻ địch của hắn, còn rất nhiều những tổ chức khác đang ngấm ngầm muốn thủ tiêu hắn. Bây giờ, nhân cơ hội hắn vừa đánh một trận sống chết với thủ lĩnh của tổ chức ASG xong thì những bang khác lại thừa nước đục thả câu, nhân cơ hội ngàn năm có một này xuất quân đi đánh giết hắn luôn...

"Lăng Kiệt! Mau chạy thôi! Đừng đánh nữa!!!" Giang Nam Tình không ngừng lo lắng nắm chặt hai tay hắn mà khuyên can.

"Không đâu! Tôi sẽ không chạy trốn kẻ địch!" Hắn thản nhiên đáp lại.

"Lăng Kiệt! Anh chỉ tạm trốn đi thôi. Đợi sau khi thương tích của anh khỏi hẳn thì quyết đấu một phen với chúng cũng được mà! Tôi xin anh đấy!!!"

Cho dù cậu có nàn nỉ, van xin đến mức nào cũng không thể làm lay chuyển quyết định của hắn.

Cậu thật sự muốn khóc đến nơi rồi, thậm chí cậu van xin hắn đến khản tiếng:"Đừng như vậy mà... Lăng Kiệt. Tôi không muốn anh chết... Tôi... tôi đã y..."

Không để cậu nói hết câu, hắn đã kịp đưa hai ngón tay lên chặn miệng cậu rồi nói:"Tôi đâu có nói sẽ bỏ mạng ở nơi này! Em đừng lo! Chỉ trong vòng một năm thôi! Tôi sẽ tiêu diệt hết toàn bộ kẻ địch trong vòng một năm và sẽ sống sót quay về với em, nghe em nói tình cảm mà em dành cho tôi! Câu nói đó thốt ra từ miệng em sẽ trở thành động lực để tôi chiến đấu và sống sót trở về!"

Nghe xong thì hai hàng nước mắt trong suốt đã chảy ra ướt đẫm khuôn mặt của cậu. Cậu rất rất muốn nói câu đó ngay bây giờ nhưng cổ họng bỗng nhiên nghẹn ắng hẳn lại, không thể thốt lên lời.

"Lần này thì, em với Bùi Minh đi trước đi!" Hắn nhẹ nhàng gạt hai tay cậu ra, hướng về phía Bùi Minh và nói:"Lần này đến lượt tôi sẽ dọn đường cho hai người quay trở về Bắc Kinh. Trong một năm tới, hãy chăm sóc em ấy giúp tôi, Bùi Minh!"

Bùi Minh trầm lặng nhìn thẳng vào ánh mắt chứa đầy niềm tin của hắn đối với anh, sau cùng anh gật đầu nói:"Tôi biết rồi. Một năm sau gặp lại, Lăng Kiệt!"

Bùi Minh nói xong thì tiến tới nắm một tay của cậu. Nhưng một tay kia của cậu vẫn quyết không buông tay Lăng Kiệt.

"BUÔNG RA! EM MAU BUÔNG TAY RA!!!"

Hắn lớn tiếng quát một câu khiến cậu phải giật mình run sợ buông tay ra, thế nhưng cậu vẫn không chịu đi theo Bùi Minh.

Hắn thấy cậu khóc nức nở như vậy thì chợt nhớ tới bản thân mình của ngày trước. Cái ngày mà hắn phải vĩnh biệt cha hắn, hắn cũng khóc lóc thảm thiết như vậy. Phải chăng giờ khắc này cũng là lúc hắn và cậu phải chia ly vĩnh viễn???

Hắn thật sự không muốn rời xa cậu một chút nào. Nhưng hắn buộc phải làm như vậy. Kể cả bây giờ hắn có theo cậu và Bùi Minh về nước thì chắc chắn những kẻ địch ngoài kia sẽ đuổi theo đòi giết hắn bằng được. Đến lúc đó hắn sẽ không thể đảm bảo sự an toàn cho cậu. Chi bằng, ngay bây giờ hắn sẽ thủ tiêu hết tất cả những kẻ địch ngầm đó!

"Xin lỗi em!"

Không muốn để cảm xúc lấn át lý trí lúc này, hắn siết chặt bàn tay trái rồi sau đó duỗi thẳng ra đánh một cú vào vai cậu. Nhưng hắn không dám đánh mạnh tay nên cậu chỉ bị đau một chút, chưa hoàn toàn bất tỉnh. Hắn lại dùng toàn lực đẩy mạnh vào lồng ngực cậu khiến cậu cách xa hắn. Hắn đẩy mạnh tới mức cậu suýt thì ngã về phía sau nhưng Bùi Minh kịp thời đỡ được cậu.

Lúc này khoảng cách giữa hắn và cậu chỉ có vài mét nhưng đối với cậu thì đó là ranh giới giữa sự sống và cái chết!

"Đi đi! Cậu chỉ cần xuống tầng 2 sau đó vào căn phòng số 3. Ở đó có một hệ thống đường hầm sau bước tường cuối phòng, nó sẽ dẫn cậu ra thẳng sân bay!!!"

"Được!"

Bùi Minh chỉ nói ngắn gọn như vậy sau đó thì dứt khoát kéo cậu rời khỏi! Cậu lúc này không dám nhìn lại nữa, cơ thể run rẩy, trong lòng đầy ngậm ngùi và day dứt khi rời khỏi đây.

Lăng Kiệt, xin anh... hãy sống sót trở về...

Bên ngoài, rất nhiều máy bay chiến đấu mang theo những tên địch khác nhảy xuống mặt đất. Bọn chúng mang theo vũ trang, mặc áo chống đạn, hùng hổ tiến vào bên trong toà nhà.

"CHARLES!!! HÔM NAY SẼ LÀ NGÀY GIỖ CỦA MÀY!!!"

Những tên cầm đầu tiến vào nhưng chưa kịp đặt chân đến cửa thì đã ăn ngay mấy viên đạn vào đầu, chết ngay tại chỗ...

Lăng Kiệt trong tay cầm chặt thanh kiếm bước ra. Lần này không chỉ có một mình hắn và tất cả thủ hạ của hắn từ bốn phía xung quanh đã xuất hiện. Ngay từ đầu hắn lường trước được sự việc nên đã cho quân rút hết khi đấu với W để bảo toàn lực lượng. Lăng Kiệt cho rằng đấu với lũ nhãi nhép này thì hắn chỉ cần đứng chỉ huy quân của mình là được. Nhưng bọn chúng rất đông, bởi vì đây là toàn bộ các bang phái khác liên minh với nhau để lật đổ hắn, thế nên chỉ là vấn đề về thời gian thôi!!!

Toàn bộ thủ hạ của hắn đã có mặt, khoảng hơn 1000 người. Và bây giờ hắn phải chỉ huy để đấu với hơn 10000 tên địch trước mắt.

Kẻ mạnh là kẻ sống sót và là kẻ đứng trên tất cả!!!

Hắn vẫn luôn ghi nhớ điều đó! Hắn hít một hơi thật sâu vào lồng ngực và hét lên:"Tất cả nghe lệnh đây!!! Chuẩn bị đại khai sát giới! Nhất định không được để một tên địch nào sống sót cả!!!"

"Tuân lệnh, Boss!!!"

Ngày hôm đó, một vùng trong thành phố NewYork đã trở thành bãi chiến trường. Tiếng súng đạn nổ ra, tiếng đao kiếm va chạm vào nhau. Tiếng những người hò hét, tiếng thét của những kẻ muốn quay lưng bỏ trốn. Cho dù là âm thanh gì đi nữa thì cũng ảm đạm, đáng sợ và thê lương... Một khoảng bầu trời ở đây đã bị nhuộm đỏ bởi màu máu tươi hết sức rùng rợn... Trận chiến kéo dài hết ngày thì lại đến đêm, ngày này qua tháng kia vẫn chưa kết thúc.