Không Phải Lỗi Của Em

Chương 16




Lăng Kiệt nói hai câu đó với thái độ rất giận dữ đủ để khiến Giang Nam Tình sợ tới mức chết đứng!

Cậu cúi thấp đầu, hàng mi dài rủ xuống, trong lòng nặng trĩu nỗi buồn. Hắn không nói thêm câu gì nữa, ngồi nhìn cậu. Bầu không khí trở nên yên tĩnh đến khi, Lăng Kiệt nghe được tiếng nấc nghẹn ngào từ người đối diện. Lăng Kiệt hoảng hốt:"Sao tự nhiên lại khóc???"

Giang Nam Tình lấy hai tay che mặt khóc thút thít nhưng những giọt nước mắt trong suốt cứ tự tuôn ra.

Lăng Kiệt đứng dậy muốn tới gần cậu. Nhưng không ngờ cậu nhanh hơn, cậu vội vàng đứng dậy rồi chạy đi mất.

"Khoan đã..."

Lăng Kiệt định đuổi theo nhưng hắn thấy cậu chạy vào phòng nên thôi. Có thể là cậu cần một nơi yên tĩnh để xua tan nỗi buồn trong lòng.

Ở cạnh tôi, em khổ tâm lắm sao? Đối với em, tôi đáng ghét lắm sao?...

Lăng Kiệt hai mắt đầy sát khí của một tên sát thủ. Khuôn mặt hắn lúc này u ám đến đáng sợ. Hắn phẫn nộ đến mức cắn môi dưới đến rỉ máu mà không thấy đau. Hắn tức giận đến mức siết chặt cả hai bàn tay tới mức móng tay cào xước cả lòng bàn tay mà không thấy xót. Hắn đem tất cả cơn thịnh nộ dồn hết vào nắm đấm ở bàn tay phải rồi dữ tợn nện xuống mặt bàn thủy tinh đến UỲNH một tiếng!!!

Tấm thủy tinh kia lập tức vỡ thành nhiều mảnh, rơi tán loạn trên sàn nhà, có mảnh bị văng lên rồi cứa qua khuôn mặt anh tuấn của hắn. Máu tươi chảy ra từ vết cắt trên mặt và bàn tay phải của hắn bị xây xát nhẹ.

Nếu như một người bình thường thì phải kêu đau đến tận trời nhưng hắn không phải người bình thường. Hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt băng lãnh kia vì không cảm nhận được một chút đau đớn gì về thể xác.

"T...t...thiếu gia..."

"Chuyện gì?"

Dù Lăng Kiệt không ngoảnh đầu lại, nhưng nghe giọng nói lạnh nhạt cùng sát khí tỏa ra đến bức người của hắn đủ khiến người thủ hạ kia phải kinh hồn bạt vía.

"Dạ... đây... đây là những thông tin ngài yêu cầu điều tra về Christian Grimes..."

"Để ở kia đi."

"Dạ!" Người thủ hạ để tài liệu theo đúng hướng chỉ tay của Lăng Kiệt.

"Thiếu gia... mặt ngài chảy máu, cả tay nữa."

Lăng Kiệt yên vị ngồi vắt chéo chân trên ghế, sắc mặt không đổi:"Còn không mau băng lại."

"Dạ... tôi làm ngay."

Người kia nhanh nhẹn đi lấy dụng cụ y tế rồi băng vết thương lại cho hắn. Thấy sắc mặt hắn hậm hực, ức chế không nói được nên lời, người kia lễ phép hỏi:"Thiếu gia, ngài tức giận vì Giang Nam Tình phải không?"

Lăng Kiệt dùng ánh mắt kỳ quái liếc nhìn người đó:"Thì sao?"

"Cho tôi mạo muội hỏi thêm câu nữa được không?"

"Hỏi đi."

"Ngài đối với Giang Nam Tình... là thích đúng không?"

Lăng Kiệt khẽ cong khóe miệng:"Quan sát tốt đấy! Ngươi có cách nào để tâm trạng em ấy vui lên không?"

Người kia trả lời ngay:"Sao ngài không để Giang Nam Tình ra ngoài dạo chơi một chút? Bởi vì chẳng phải ngài đã để cậu ta nghỉ ngơi suốt 4 ngày rồi sao? Ở trong phòng suốt như vậy cũng sẽ khiến tâm trạng con người tồi tệ đi."

Phải rồi nhỉ? Vừa rồi, em ấy chơi ở ngoài sân nghịch nước vui đến như vậy mà? Sao mình không nghĩ ra chứ?

"Tốt lắm! Còn gì nữa không?" Hắn vui mừng khen gợi.

"Ngài nên tặng quà hoặc không thì tạo bất ngờ cho cậu ấy vào những ngày đặc biệt."

Tặng quà, tạo bất ngờ... Đúng rồi, hôm nay là...

...

Lăng Kiệt mở cửa bước vào thấy cậu đã nín khóc, ngồi bó gối ở trên giường. Hắn bước tới nói:"Khóc xong rồi?"

Giang Nam Tình khẽ gật đầu rồi nép mình vào góc tường.

Hắn nhẹ giọng nói với cậu:"Muốn ra ngoài dạo chơi chút không?"

Giang Nam Tình vội đưa ánh mắt nhìn hắn:"Anh cho phép tôi ra ngoài..."

Hắn mỉm cười:"Nhớ phải về trước 8 giờ tối là được!"

"Được..." Giang Nam Tình sắc mặt vui vẻ hơn, nhanh chóng bước xuống giường.

"Cầm theo cái này đi."

Lăng Kiệt đưa cho cậu một tấm thẻ màu đen có ghi chữ American Express Centurion và mấy con số khác nhau.

Cậu nhận tấm thẻ:"Đây là... gì vậy?"

"Thẻ tín dụng."

Giang Nam Tình hai mắt tròn xoe tràn đầy khó hiểu.

Hắn bật cười nói:" Hiểu đơn giản là nó sử dụng thay cho tiền mặt đấy. Cậu cầm cái này đi chơi từ giờ đến 8 giờ tối đi."

"Nhưng..."

"Nhưng nhị gì nữa." Hắn vội lấy thẻ rồi nhét vào túi áo túi quần của cậu:"Thứ này có giá trị nên cậu phải giữ cẩn thận đấy. Khi nào tính tiền thì đưa nó cho nhân viên bán hàng quét mã thẻ rồi trả lại cho cậu là xong."

Giang Nam Tình vẫn đứng nhìn hắn. Lăng Kiệt hết kiên nhẫn, đang định thốt lên một cậu thì cậu nói:"Mặt anh sao vậy? Cả tay nữa. Lúc nãy, đâu có bị thương."

Lần này đến lượt Lăng Kiệt ngẩn người ra. Hắn đưa bàn tay phải được quấn băng trắng chạm lên gò má có dán băng cá nhân của mình. Trong lòng tự dưng có một niềm vui mãnh liệt, hắn bật cười với cậu:"Từ giờ trở đi nói nhiều như vậy có phải tốt hơn không?

"Hả?"

"Không sao? Vết thương nhỏ thôi. Trước khi tôi đổi ý thì đi chơi đi!"

Giang Nam Tình nghe thấy thế thì nhanh chân bước ra cửa rồi rời khỏi căn biệt thự. Nhìn dáng vẻ vội vàng, hấp tấp của cậu, Lăng Kiệt thầm cười. Hắn tự nói với bản thân là nếu như bị thương mà lại được Giang Nam Tình hỏi han như vậy thì hắn chấp nhận ngày nào cũng bị thương...

...

Giang Nam Tình trở lại căn nhà nhỏ của mình.

Cậu thấy lạ, lũ người bắt cậu đi đã phá nát gần như toàn bộ cấu trúc bên trong và bên ngoài của ngôi nhà rồi, sao bây giờ nó lại trông như vừa mới được xây dựng và đẹp mắt đến thế!

Cậu bước vào, còn ngạc nhiên hơn nữa là những đồ dùng nội thất bên trong cũng mới tinh luôn.

Sao lại như vậy? Hay là mình vào nhầm nhà...

"Tình!"

Nghe tiếng gọi quen thuộc, cậu quay đầu lại:"Tiểu Ly..."

Mạc Ly vui vẻ nói:"Đúng là cậu rồi. Cậu đã khỏe hơn chưa?"

Giang Nam Tình chớp mắt khó hiểu.

"Cậu đã phải nhập viện mà?"

"Đúng vậy, tớ không sao... nhưng tại sao cậu biết?"

"Một người ngoại quốc nói cho tớ biết."

"Người ngoại quốc..." Cậu giật mình hoảng hốt:"Cậu đã gặp Lăng Kiệt? Anh ta có làm gì cậu không?"

"Không, anh ta không làm gì cả."

Giang Nam Tình thở phào nhẹ nhõm.

"Anh ta là Lăng Kiệt, cậu quen biết anh ta? Trông anh ta rất đẹp trai nhưng cũng rất đáng sợ."

"À, anh ta..." Giang Nam Tình không biết giải thích thế nào, liền đổi chủ đề:"Nhưng, Tiểu Ly, cậu có biết sao căn nhà của tớ lại trở nên thế này không?"

Ngôi nhà thay đổi theo hướng tích cực, dù vậy Giang Nam Tình vẫn muốn biết là ai đã sửa soạn nó.

"Tớ cũng không biết, 4 ngày trước tớ đến đây nó đâu có như thế này?"

Hai người khó hiểu đứng nhìn nhau một hồi lâu. Sau đó một người nữa xuất hiện:"Tình, cháu về rồi, cả Ly nữa."

"Chào cô Trương!"

"Phải rồi, cô có biết ai đã sửa lại căn nhà này không?"

Người phụ nữ kia mỉm cười trả lời:"Là anh của cháu đã cho người tới sửa lại đấy."

"Nhưng cháu làm gì có anh..." Giang Nam Tình rất đỗi ngạc nhiên.

"Không phải chàng ngoại quốc đẹp trai đó là anh của cháu sao?"

"Hả? Cháu nói điều đó bao giờ vậy?"

"Thì chính miệng cậu ta đã nói vậy mà."

"Khoan đã." Giang Nam Tình lấy tay day huyệt thái dương:"Lại người ngoại quốc... Cô đang nói tới Lăng Kiệt sao?"

"Đúng rồi đấy!"

"Anh ta còn nói với cô chuyện gì nữa không?"

"Cậu ta đã đồng ý là từ giờ sẽ chăm sóc cho cháu."

"Cái gì?????" Cậu thốt lên.

Mạc Ly nghe cuộc nói chuyện, một lúc sau cũng reo lên:"Phải rồi, anh ta còn nói với tớ là 'Giang Nam Tình bây giờ là của tôi', anh ta nói câu đó vào 4 ngày trước. Vậy là trong suốt 4 ngày cậu đã ở chỗ anh ta. Rốt cuộc thì cậu với anh ta có quan hệ gì?"

"Chuyện này... thật sự rất khó nói... Chính tớ cũng không hiểu chuyện này là như thế nào..."

"Được rồi, hai đứa bình tĩnh. Cũng tới giờ cơm trưa rồi, hai đứa vào nhà ngồi để cô dọn cơm ra cho."

"Dạ thôi ạ!" Mạc Ly nói:"Cháu chỉ tới thăm Tình chút thôi, còn phải về nhà để..."

Giang Nam Tình biết cô phải về để lo cơm nước cho người bạn trai kia, bèn nói:"Vậy hẹn gặp lại cậu."

Mạc Ly khẽ đáp lại:"Ừ! Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, cậu vẫn coi tớ là bạn chứ?"

"Tất nhiên rồi!"

...

Giang Nam Tình vẻ mặt suy tư ngồi trước bàn ăn cơm.

"Sao trông mặt cháu ủ rũ thế?"

"Cháu bị thất tình ạ! Tiểu Ly có người yêu rồi ạ!" Giang Nam Tình hồn nhiên trả lời.

"Ra là vậy. Cháu đừng buồn, trên đời này thiếu gì những cô gái như Tiểu Ly."

Những điều cậu đã làm, những việc cậu đã phải chịu đựng, tất cả đều là vì Mạc Ly. Như vậy thì làm sao cậu có thể yêu một ai khác...

Giang Nam Tình chỉ lẳng lặng đáp "Vâng" rồi cúi đầu ăn cơm.

"Cô đã đưa cuốn sổ và dây chuyền của cháu cho Lăng Kiệt rồi."

"Hả??? Sao cô lại..."

"Vì cậu ta nói sẽ chăm sóc cháu nên... hơn nữa, dạo này cô hơi đãng trí, sợ cất kĩ chúng ở đâu rồi sẽ quên béng mất..."

"Cô nghĩ anh ta đáng tin cậy lắm ạ?"

"Đúng vậy. Cô thấy cậu ta là người tốt."

Cậu thở dài một hơi. Suốt 4 ngày rồi Lăng Kiệt chưa có trả cho cậu cuốn sổ và dây chuyền. Có thể anh ta quên và có thể anh ta không muốn trả...

Thôi vậy, không nghĩ nữa, về đó thì tính sau...

"Tối nay cháu có ở lại đây không?"

"Không ạ."

"Cháu lại quay về chỗ của cậu ta."

Cậu ngập ngừng gật đầu.

"Không phải xấu hổ, hai anh em ở cùng với nhau là chuyện bình thường mà. Với lại, nếu cháu ở một mình, cô sợ sẽ lại xảy ra chuyện như lần trước..."

"Vâng..."

"Cháu ăn ít vậy, ăn thêm đi chứ?"

"Thôi ạ, cháu no rồi..."

Bữa sáng, cậu ăn dở một chén cơm, cuối cùng nôn ra hết. Buổi trưa ăn được nhiều hơn chút, cậu ăn hết được một chén cơm, một chút thức ăn và uống một ly nước lọc, hết!

Dù người phụ nữ kia có khuyên cậu đến mức nào thì cậu vẫn không động đũa thêm nữa. Cậu từ chối khéo, cúi đầu chào rồi rời khỏi.

...

Khoảng 1 giờ chiều, cậu đến thư viện đọc sách. Trước đây, ngoài giờ làm ra, những lúc rảnh cậu có thói quen đọc sách thay cho việc đi học. Tất cả lượng hiểu biết của cậu chỉ từ sách mà ra chứ từ lúc cha mẹ cậu qua đời, cậu không hề được đến trường như những người khác.

"Một người có cái nhìn, hành động, cử chỉ,... khác đối với bạn. Đa phần là có yếu tố nào đó tác động vào tâm lý, làm thay đổi suy nghĩ, có thể là đã t... thích..."

Không phải chứ!

Giang Nam Tình đóng lại cuốn sách dày hơn 300 trang với tựa đề "Tâm lí con người".

Cậu đã đọc đi đọc lại ba, bốn cuốn sách như vậy rồi mà tất cả đều nói chung cùng một ý nghĩa như vậy...

Cậu bắt đầu thắc mắc về chuyện Lăng Kiệt tự nhiên lại thay đổi cách đối xử với cậu.

Không thể có chuyện đó được...

Giang Nam Tình tự nhủ với bản thân như vậy.

Giang Nam Tình đem mấy cuốn sách để lại lên kệ. Kệ sách khá cao, cậu phải kiễng chân cà vươn tay hết mức mới để được tất cả lên. Nhưng khi cơ thể cậu bắt đầu thấy mỏi thì... cậu tuột tay khiến một cuốn sách rơi xuống. Giang Nam Tình không kịp phản ứng. Cuốn sách gần rơi trúng mặt cậu thì ngay sau đó một bàn tay chắc nịch nắm gọn được nó.

"Cậu không sao chứ?"

Giang Nam Tình trả lời:"Tôi không sao... Cảm ơn..."

"Ủa? Giang Nam Tình?" Người kia reo lên.