Không Phải Lỗi Của Em

Chương 12




"Chàng trai trẻ... cậu chảy máu kìa."

Lăng Kiệt nghe tiếng gọi, ngẩng đầu lên thấy vị bác sĩ đứng trước mặt, hắn nhìn xuống bộ âu phục trắng bị vấn máu của mình khẽ lắc đầu:"Không phải máu của tôi."

Bác sĩ:"..."

Lăng Kiệt nói:"Quan trọng hơn, cậu nhóc đó thế nào rồi?"

"Cậu nhóc đó..." Khuôn mặt bác sĩ hơi nhăn lại, ông cảm thấy rất khó mở lời.

Lăng Kiệt hiểu được luôn:"Bị thương nặng lắm sao."

"Đúng vậy..."

Hắn ngạc nhiên:"Không phải chỉ là vết thương ngoài da thôi sao?"

"Vết thương bên ngoài và trong đều có hết. Cậu ấy chịu nhiều đòn đánh từ vật dụng nặng nên da thịt bị rách nát, móng tay bị rút mất hết gây nhiễm trùng kéo theo triệu chứng sốt. Hơn nữa, cơ quan nội tạng cũng bị tổn thương. Cụ thể là gãy ba cái xương sườn... nhưng bây giờ nghiêm trọng nhất là cậu ấy đã mắc bệnh viêm phổi và hỏng mất một phần dạ dày..."

Lăng Kiệt mở to mắt kinh ngạc:"Viêm phổi, hỏng dạ dày... từ khi nào?"

"Chúng tôi chẩn đoán là khoảng một tuần trước. Viêm phổi là do hít phải quá nhiều nicotin trong khói thuốc, do ăn uống không đủ dinh dưỡng hoặc lâu ngày không ăn uống nên dạ dày cũng bị tổn thương..."

Lăng Kiệt nhất thời ngẩn người ra...

Là do hắn... Hắn là kẻ nghiện thuốc nặng, từ trước tới giờ, trung bình một ngày hắn hút hết một bao thuốc lá... Kẻ thường xuyên hút thuốc thì không sao mà người vô tình hít phải lại mắc bệnh viêm phổi...

Bác sĩ nói:"Tình hình rất nghiêm trọng, chúng tôi phải làm phẫu thuật ghép phổi và dạ dày cho cậu ấy nhưng phải có sự đồng ý của người nhà..."

"Làm đi!" Hắn lạnh lùng nói.

"Nhưng... anh là gì của cậu ấy? Nhìn anh với cậu ấy..."

"Tôi nói cứ phẫu thuật đi. Là gì thì các người không cần biết. Tiền bạc ở đây không thành vấn đề, thậm chí là vàng, bạc, kim cương tôi đều có thể trả cho các người. Nhưng nhớ cho kĩ, các người chỉ được thành công không được thất bại. Trong quá trình phẫu thuật đừng có để lại sẹo hay di chứng gì đấy. Sai sót một chút, tôi san bằng luôn cái bệnh viện này!!!"

Khuôn mặt hắn lạnh tanh, giọng nói lạnh lẽo và hai mắt đe dọa đầy sát khí đến bức người.

Vị bác sĩ kia sợ đến mức không dám nhiều lời chỉ đáp lại:"Chúng tôi sẽ cố gắng" sau đó kêu gọi người tới làm phẫu thuật cho cậu.

Lăng Kiệt đứng dậy trông vào phòng phẫu thuật qua lớp kính dày, trong suốt.

Chỉ là một thằng nhóc thôi mà... mình có cần thiết phải làm thế không?

Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy day dứt khi thấy tình trạng cậu như vậy. Lần đầu tiên hắn cảm thấy có lỗi với một ai đó.

Vớ vẩn... Cứu nó lần này, về sau sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hai ta cũng chưa từng gặp nhau.

...

Hôm sau, Lăng Kiệt nhận được cuộc gọi từ bệnh viện báo rằng ca phẫu thuật đã thành công, hắn cũng cho người đến kiểm chứng, không hề để lại sẹo hay di chứng nào cho Giang Nam Tình. Lăng Kiệt lập tức trả cho bệnh viện với số tiền là 1 tỷ USD.

Vậy là được rồi chứ? Vĩnh biệt... Giang Nam Tình.

Lăng Kiệt ngồi bên hiên nhà nhìn ra khu vườn rộng ngắm cảnh. Hắn thấy lá từ cây đã chuyển màu vàng sẫm rồi rụng dần xuống mặt đất, những bông hoa cũng dần phai sắc, tàn đi. Hắn cảm nhận rõ một cơn gió hiu hiu lạnh thổi đến. Bây giờ đang là cuối tháng tám, cảnh sắc của mùa thu. Mà cuối tháng tám... hắn chợt nhớ ra... là ngày sinh của Giang Nam Tình. Hắn vội bật điện thoại lên, hôm nay là ngày 20 tháng 8 năm...

Mà khoan, sao hắn lại nghĩ ngợi đến chuyện này chứ?...

Một lần nữa hắn lại không thể hiểu nổi suy nghĩ hay cảm xúc của bản thân hắn...

Hắn tắt điện thoại, nghĩ ngợi lúc lâu cuối cùng quyết định đứng dậy đi dạo quanh thành phố xem sao, dù gì hôm nay cũng là cuối tuần.

Lăng Kiệt mặc áo phông màu trắng cùng quần jean đen ôm sát hai chân thon dài, cuối cùng là đôi giày sneaker trắng. Trang phục, nước da nhẵn nhụi và ngũ quan sắc sảo của hắn khiến người khác trông vào đều đoán là mười tám, mười chín chứ không phải là hai mươi lăm tuổi.

Hắn đã đi dạo được một vòng quanh thành phố. Quả thật hắn thấy rất nhàm chán, bởi thường ngày hắn không có mấy thời gian rảnh rỗi.

Hắn cứ bước đi trong vô thức như vậy và rồi... lần này chỉ là vô tình... không biết như thế nào mà hắn lại đứng trước nhà của Giang Nam Tình. Cửa đã bị phá hỏng, hắn đang suy nghĩ xem có nên bước vào hay không. Đắn đo một hồi, cuối cùng hắn bước vào.

Lăng Kiệt thấy một người phụ nữ đang dọn dẹp lại căn nhà. Hắn nhận ra đó là một người hắn gặp hôm qua.

Người đó nhìn thấy hắn vội hỏi:"Cậu... Giang Nam Tình, thằng nhóc thế nào rồi?"

Hắn không chút bận tâm trả lời:"Thằng nhóc không sao, cô yên tâm, nó đang ở bệnh viện. Có lẽ... phải mất một thời gian nó mới trở về được."

"Nhưng cậu với Giang Nam Tình có quan hệ gì?"

"Tôi..." Lăng Kiệt nghĩ ngợi chốc lát rồi trả lời:"Tôi là... anh của nó..."

"Nhưng tôi chưa từng thấy cậu..." Người đó ngơ ngác hỏi.

"Là do... tôi mới từ nước ngoài trở về... tôi với nó là anh em thất lạc lâu năm, đây là lần đầu tiên tôi gặp mặt nó..."

Lăng Kiệt chưa bao giờ nghĩ mình lại giỏi bịa chuyện đến như vậy. Hắn nói một cách không được tự nhiên nhưng người kia gật gù tin lời hắn.

"Tốt quá rồi, Giang Nam Tình vẫn còn người thân. Cậu biết không? Thằng nhóc từ nhỏ đã mất cả cha lẫn mẹ, tôi hằng ngày chứng kiến nó phải tự mình lăn lội kiếm tiền. Một mình nó, vất vả và cô đơn lắm... Nhưng mà ổn rồi, từ giờ cậu sẽ chăm sóc cho nó phải không?"

"Hả?" Lăng Kiệt giật mình.

Vài giây sau hắn nghĩ lại:"Ừ... đúng vậy?"

"Cậu có thể cho tôi biết tên không?"

"Tôi là Lăng Kiệt."

Như cảm thấy thiếu thiếu gì đó, hắn lại nói thêm:"Từ giờ Giang Nam Tình sẽ ở chỗ tôi nên..."

"Tôi hiểu rồi, việc ở chỗ này cứ để cho tôi."

"Vậy làm phiền cô rồi."

Hắn định quay người bước đi nhưng người kia gọi lại.

"Đợi đã, cậu mang theo cái này đi."

Người đó đưa cho cậu một quyển sổ tay và một sợi dây chuyền bạc.

"Đây là..."

"Là kỉ vật của cha mẹ thằng nhóc để lại. Nó rất trân trọng chúng nên đã nhờ tôi giữ giúp."

Hắn cảm thấy tò mò nên mở cuốn sổ ra xem. Không ngờ bên trong lại là một loạt ảnh gia đình của cậu lúc nhỏ. Một gia đình nhỏ bé đầm ấm như bao người khác. Nhưng mấy trang đầu dán ảnh, trang sau lại viết rất nhiều chữ.

Ngày... tháng... năm..., gửi cha mẹ ở trên thiên đường. Sự ra đi của hai người rất đột ngột, dù rất buồn nhưng hai người yên tâm, con sẽ vượt qua được thôi. Con sẽ không quên đâu, một câu chuyện về mùa đông đầm ấp bên hai người hay câu về buổi sáng hôm chớm lạnh cùng nhau sống ở nơi đây. Chỉ cần nghĩ về những hồi ức tươi đẹp đó, con sẽ vượt qua được thôi...

Ngày... tháng... năm..., gửi cha mẹ ở bên kia thế giới, con đã tự có thể đi làm và kiếm tiền nuôi sống bản thân mình rồi đấy, con biết mà, dù con đi đến bất cứ nơi đâu, hai người vẫn luôn bên cạnh con.

Ngày...tháng...năm, gửi cha mẹ của con. Hai người biết gì không? Con đã 16 tuổi và biết yêu rồi đấy. Là cô bé của người hàng xóm đã nhận nuôi con. Vậy là con có thêm động lực và niềm tin vào tương lai của mình rồi...

Lăng Kiệt ngỡ ngàng khi đọc những dòng chữ trước mặt. Thoạt nhìn thì có thể thấy Giang Nam Tình yêu đời và lạc quan ra làm sao nhưng hắn lại thấy ở cuối mép giấy, trang nào nét chữ cũng đều bị nhòe đi. hơi nhàu nát nữa. Đây là nước mắt!

Xem ra Giang Nam Tình đã có một khoảng thời gian vô cùng khốn khổ và cực nhọc. Hắn biết để viết ra được những dòng chữ như thế này thì cậu đã phải kìm nén cảm xúc ra làm sao. Sức chịu đựng của cậu thật là phi thường, điều này hắn đã tận mắt chứng kiến...

Giang Nam Tình có thể nhớ rõ những kí ức về cha mẹ như vậy, còn hắn thì không. Những kí ức của hắn về cha mẹ rất mờ nhạt, đặc biệt là người mẹ của hắn.

Tách!

Một giọt nước trong suốt rơi xuống trang giấy làm nhòe đi nét chữ. Lăng Kiệt bàng hoàng nhận ra. Hắn đã khóc. Là do hắn đang đồng cảm với Giang Nam Tình. Hắn chợt nhận ra, ngay cả hắn cũng muốn có được tình yêu thương của cả cha và mẹ. Ngay lúc này hắn muốn nhớ lại những hồi ức tươi đẹp bên cha mẹ của hắn. Đó là một buổi chiều mùa thu, bóng dáng hai người lớn và một đứa trẻ cùng nhau đi dạo trên bờ hồ tươi mát, cùng nhau ngân nga khúc hát về gia đình yên ấm...

Hắn nhớ lại rồi, là tình yêu thương mà bấy lâu này hắn đã lãng quên mất. Con người sống là để yêu nhau!

Giang Nam Tình... người đầu tiên có thể khiến Lăng Kiệt rơi nước mắt!

...

Lăng Kiệt bước chân rời khỏi. Khi đi, hắn lướt qua một người. Hắn nhận ra đó là người yêu của Giang Nam Tình nhờ bức ảnh trong cuốn sổ.

Hắn gọi lại, giọng trêu đùa:"Đợi chút nào, cô bé!"

Mạc Ly dừng chân quay đầu lại nhìn hắn.

Hắn nhìn cô, mỉm cười:"Tới gặp Giang Nam Tình sao?"

"Đúng vậy, anh là..."

Lăng Kiệt không trả lời, hắn nói:"Cô bé là người yêu của Giang Nam Tình?"

Mạc Ly đỏ mặt, ngại ngùng trả lời:"Không... tôi là bạn của cậu ấy."

"Cô bé nhầm rồi, cô là người mà Giang Nam Tình thầm yêu."

"Tôi..."

"Còn nữa... vì yêu cô mà Giang Nam Tình đã phải nhập viện."

Mạc Ly lo lắng:"Cậu ấy nhập viện? Khi nào vậy? Bệnh tình cậu ấy thế nào?"

"Yên tâm đi, cậu ta đã thoát khỏi cơn nguy hiểm rồi."

"Nhưng rốt cuộc anh là ai?"

"Cô bé, trả lời câu hỏi của tôi! Giang Nam Tình có tốt không?"

Ánh mắt đẹp đẽ của hắn nhìn cô như một sự thôi miên khiến Mạc Ly không thể không trả lời:"Cậu ấy... cậu ấy rất tốt. Chu đáo này, nhiệt tình này, nhiều tài nữa,..."

"Vậy cô có yêu Giang Nam Tình không?"

"Chuyện này... lúc trước thì đúng là tôi có tình cảm với cậu ấy thật nhưng bây giờ tôi đã yêu một người khác. Nhưng tôi với cậu ấy vẫn là bạn của nhau mà."

"Được!" Hắn bước tới, kề sát Mạc Ly.

Một tay của hắn đặt lên bức tường phía sau lưng cô. Mạc Ly đột nhiên cảm thấy run sợ:"Anh..."

"Nói cho cô biết, Giang Nam Tình bây giờ là của tôi!"

"Anh nói gì?"

Lăng Kiệt nở nụ cười thích thú trước sự khó hiểu của Mạc Ly. Nói xong hắn thả tay xuống rồi quay lưng rời đi...