Không Phải Là Em Thầm Mến Anh Sao?

Chương 5: Chúng ta thành một đôi đi




Gần đây Ngô Lương Phàm vô cùng vui vẻ, trong tiệm có thêm một nam sinh nữa đến làm, quan trọng nhất chính là, nam sinh kia lại chính là hàng xóm thầm mến  mình (…), Ngô Lương Phàm lẩm nhẩm tên Dư Chúc Dư Chúc Dư Chúc, sau đó lại cười khúc khích. Tiểu Vương bị lão bản nhà mình làm cho sợ hãi có mấy lần còn tưởng anh có chứng động kinh nữa chứ.

Ở mặt khác, Dư Chúc thì đủ các loại bất mãn, dù sao cũng là bị ép bức đến đây, hắn một chút cũng không muốn làm công việc này, một chút cũng không, nhưng ngoài mặt vẫn là một bộ dạng của một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời.

Chủ cửa hàng: Dư Chúc, làm vất vả lắm sao? Đáp: Không vất vả, làm sao lại vất vả được, công việc này rất tốt để cho em rèn luyện.

Mẹ kiếp, không cực mới là lạ đó, trước đây tôi chỉ cần ở trên mạng rồi di chuyển con chuột vài cái giúp người ta trang điểm, bây giờ lại phải chạy tới chỗ này mà chuyển hàng hóa đồ vật cộng thêm còn bị cái ánh mắt kỳ quái kia quét qua quét lại.

Chủ cửa hàng: Dư Chúc, cái đó, cậu đã gặp qua tôi ở đâu chưa? Đáp: Có lẽ là gặp qua ở đâu rồi.

___ Cái vị chủ cửa hàng kia bị làm sao vậy? Trong trí nhớ của hắn chỉ có lúc phát tiền lương thì vẻ mặt ông chủ mới thể hiện sự hào ái dễ gần thôi chứ.

Chủ cửa hàng: Dư Chúc, gần đây bận rộn quá nhỉ. Đáp: Cũng tạm được, cảm thấy cuộc sống rất phong phú.

__ Đại ca à anh cảm thấy cái cuộc sống như này thì có hơi bận rộn thôi à, đâu chỉ bận rộn? Ta đây sắp mù tới nơi rồi đây, oke.

Chủ cửa hàng: Dư chúc, cậu có bạn trai* chưa?Đáp:….

__ “….”

Mặc dù trong lòng liên tục đều là oán trách, nhưng Dư Chúc cũng từ từ mà cảm nhận được, thật ra thì chủ cửa hàng này với nhân viên tiểu Vương kia thật ra rất tốt, chí ít là trên phương diện con người. Bỏ đi một vài nhân tố khác, cũng coi như là mình kết giao được với vài người bạn cũng không tệ, bọn họ cũng được coi như là bạn trai* sao? Dư Chúc rơi vào trầm tư.

*Bạn trai ở đây là do Dư Chúc hiểu lầm ý của Ngô Lương Phàm. Câu trên Ngô Lương Phàm hỏi ý là Dư Chúc có người yêu hay không? Nhưng Dư Chúc hiểu lầm là bạn có giới tính là nam @_@

Gần đây Ngô Lương Phàm có chút không thể tự kiềm chế được, trong lòng lại hết sức sốt ruột, ở trong lòng không ngừng kêu gọi, tiểu nhân viên kia cậu mau mau mà thổ lộ với tôi đi cậu mau đi a cậu mau đi a…. Mà cái tên nhân viên Dư Chúc kia dường như không có một chút ý định tỏ tình gì cả.

Ngô Lương Phàm nhanh chóng dùng một chút lý trí còn sót lại mà khống chế bản thân, a, tay của tiểu nhân viên thật trắng a….A, eo của tiểu nhân viên thật mảnh…A, lông mi của tiểu nhân viên thật dài….A, khi nào thì tiểu nhân viên mới tỏ tình với ta chứ, cậu không phải là thầm mến tôi sao…..

Ngô Lương Phàm nghĩ như vậy liền thấy mình thật là uất ức, ở chỗ nào đó chỉ có thể lầm bầm, thầm mến tôi thì mau tỏ tình với tôi a mau tỏ tình a cậu mà tỏ tình tôi liền đồng ý với cậu….

Tục ngữ có một câu nói rất hay, bí quá hóa liều*. Ông chủ Ngô, cuối cùng cũng muốn nhảy tường rồi, đáng tiếc người ngốc vẫn là người ngốc, ông chủ Ngô hắn, đụng vào tường rồi.

*Bí quá hóa liều: nguyên văn trong đoạn là chó ngốc cũng sẽ biết nhảy qua tường, ý chỉ Ngô Lương Phàm không chịu nổi nữa quyết định sẽ đi thổ lộ trước nhưng người ngốc thì vẫn ngốc, nên ở câu sau mới nói là Ngô Lương Phàm bị đụng tường.

Vào một ngày trời trong ánh nắng mặt trời ấm áp, gió nhẹ mưa phùn vào đầu mùa làm cho cuộc sống tràn đầy hơi thở lãng mạn. Ông chủ Ngô nữa lừa gạt nữa uy hiếp mà đuổi đồng chí tiểu Vương ra ngoài, một mực ở bên cạnh Dư Chúc mà nhìn hắn chuyển hàng hóa. Dư Chúc bị anh nhìn đến cả người nổi đầy da gà, bất đắc dĩ quay đầu lại hỏi: Lão bản, anh làm gì thế?”

Ngô Lương Phàm ngại ngùng mà cười nói: “ Dư Chúc, cậu cảm thấy tôi là người như thế nào?”

Dư Chúc kiềm chế lại suy nghĩ của mình, tự nói với bản thân, mình là người văn hóa, lão bản cũng là một người có văn hóa, phải lịch sự nhã nhặn.

“ Rất tốt, sao lại hỏi tôi vấn đề này a?”

Ngô Lương Phàm giống như là được ăn một hủ mật đường vậy, càng thêm vui vẻ, “ Vậy cậu có thích tôi không?”

Dư Chúc lại tiếp tục tự nói với mình, tôi là người có văn hóa, lão bản cũng là người có văn hóa, phải bình tĩnh phải bình tĩnh.

“ Rất thích a”

Ngô Lương Phàm tiếp tục đủ mọi xấu hổ mà dụ dỗ, “ Vậy chúng ta trở thành một đôi có được hay không?”

Dư Chúc: “….”

Đầu tiên là khóe miệng của Dư Chúc giật giật một cái, sau đó liền bình tĩnh trở lại, hỏi: “Lão bản, chúng ta phải làm cách nào?”

Ngô Lương Phàm ngẩng đầu lên vô tội mà trả lời: “ Tôi làm sao biết được.”