Không Phải Khúc Tình Ca

Chương 34: Không phải khúc tình ca (Phần 1)




“Xin chào các thính giả đang nghe đài buổi tối, đây là “Đường sách thênh thang”, tôi là người dẫn chương trình Thư Lộ.” Giọng Tào Thư Lộ mười mấy năm nay không hề thay đổi, “Hôm nay chúng tôi rất vui mừng mời được tác giả cuốn sách đang bán rất chạy “Không phải khúc tình ca” – Đinh Linh. Xin chào, Đinh Linh.”

Tôi vẫn còn đang chìm đắm trong giọng nói dịu dàng lại lão luyện, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên tôi, không khỏi giật mình, sau đó mất khoảng 0,58 giây tôi mới nhận ra mình đang ở đâu.

“Xin chào.” Âm cuối của tôi hơi run run, “Xin chào các thính giả nghe đài.”

“Không phải cô căng thẳng đấy chứ?” Thư Lộ mỉm cười, khóe miệng xuất hiện hai lúm đồng tiền, “Không sao, rất nhiều người lần đầu đến chương trình này đều hơi căng thẳng, nhưng khi đến lần thứ hai, tôi còn chả có cơ hội nói xen vào.”

Nói xong, cô ấy làm mặt quỷ, tôi không khỏi bật cười, cảm xúc như đang ở trong lò luyện than đột nhiên giảm bớt.

“Được rồi, chúng ta cùng nói về cuốn sách mới xuất bản của cô nhé.” Thư Lộ cầm sách trong tay, bìa sách là tranh màu nước rực rỡ, “Thực ra đêm qua tôi mới đọc xong, bởi vì hôm nay phải làm tiết mục nên đêm qua tôi đành từ bỏ tập yoga để đọc hết. Cô biết không, sau khi đọc xong trong lòng tôi xuất hiện rất nhiều câu hỏi, tôi nghĩ có lẽ đọc thêm lần nữa sẽ có được lời giải đáp. Thế nhưng nếu hiện tại tác giả đang ngồi trước mặt rồi, tại sao tôi lại không tranh thủ hỏi chứ.”

Tôi mỉm cười, xem như trả lời. Song tay tôi vẫn còn hơi run, nói thật tôi không nghĩ tới chị ấy nêu ra tận mười mấy câu hỏi, và sẽ hỏi hết tôi trong chương trình này.

Sau khi nhận được sự “cổ vũ” của tôi, Thư Lộ gật đầu, mở miệng: “Đây không phải là một bộ tiểu thuyết ngôn tình thanh xuân mang ý nghĩa truyền thống, cô có hiểu ý tôi không, chính là khi xét về nhân vật, nó không thuộc về phạm trù thanh xuân. Một số độc giả còn nhỏ tuổi, tầm mười lăm đến hai lăm, thực ra bọn họ chưa hiểu gì về hôn nhân. Có lẽ bọn họ có khao khát, nhưng chắc chắn khao khát của họ không phải là hôn nhân giống như Tưởng Dao trong sách. Về phần những độc giả đã ngoài hai lăm, đã kết hôn hoặc đã từng trải qua một ít kinh nghiệm mới có thể cảm nhận được. Vậy Chúc Gia Dịch là người như thế nào?”

“…” Tôi nuốt nước bọt theo phản xạ, không nghĩ tới người dẫn chương trình phát thanh tôi thần tượng từ nhỏ lần đầu tiên gặp mặt lại đưa cho tôi một vấn đề sóng gió như vậy.

“Vì thế…” Chị ấy mỉm cười, vẫn là Thư Lộ thân thiết, dịu dàng như trong ấn tượng của tôi, “Tại sao cô lại đặt ra, nói thế nào nhỉ, đặt ra ‘tình thế khó xử’ như vậy?”

Tôi mất 1,36 giây mới khiến cho mình bình tĩnh, sau đó mở miệng: “Thực ra xuất phát điểm của tôi là muốn viết một câu chuyện hiện thực, vô cùng chân thực. Tình cảm xa cách giữa vợ chồng, ngoại tình, phản bội, nhất là về sự phản bội, tình yêu hay tình bạn đều được. Sự tín nhiệm và lợi ích xung đột giữa người với người… Mấy thứ này đều không tốt, chúng rất xấu xí, nhưng nó thật sự tồn tại.”

Nói tới đây, tôi đột nhiên hơi căng thẳng, trong đầu trống rỗng. Nhưng khi tôi ngẩng đầu nhìn Thư Lộ ngồi đối diện, phát hiện chị ấy cũng không có cúi đầu xem bản thảo, mà đang nhìn tôi, thực sự chăm chú nhìn, lắng nghe tôi nói. Tôi nhìn thấy sự thừa nhận và cổ vũ trong mắt chị ấy, chỉ với cái nhìn thoáng qua ngắn ngủi ấy, tôi cảm thấy đầu mình lại bắt đầu hoạt động.

“Không thể bởi vì sự xấu xí kia mà phủ nhận sự tồn tại của chúng, phủ nhận trong lòng mình tồn tại sự xấu xí đó. Điều tôi muốn thảo luận trong câu chuyện là khi tuổi tác ngày càng tăng lên, chúng ta sẽ phát hiện sự xấu xa trong cuộc sống ngày càng nhiều, thậm chí không biết khi nào chúng ta quay đầu lại nhìn kĩ bản thân sẽ bị chính mình dọa nhảy dựng. Chỉ là chúng ta không thể phủ nhận nó, giống như Tưởng Dao đã nói, chúng ta nên dũng cảm đối diện với sai lầm của bản thân. Đối với độc giả còn nhỏ tuổi, câu chuyện này nói cho họ biết tình yêu hoặc hôn nhân đều rất tốt, nhưng nó cũng có mặt tối, có lẽ bây giờ còn chưa tiếp xúc, nhưng đừng phớt lờ. Đối với độcgiả không còn trẻ, tôi không biết cách xưng hô này có chọc giận mọi người không, nhưng tôi muốn nói bộ phận độc giả này có thể đã từng trải qua, xem qua, đối với bọn họ, tôi hi vọng họ có thể nhìn thấy dũng khí và hi vọng không phai mờ trên người Tưởng Dao.”

“Ừm.” Dù sao cũng là người dẫn chương trình phát thanh mười mấy năm, giọng mũi của Tào Thư Lộ vẫn rất đáng yêu, “Vậy còn cô thì sao, cô có lý giải thế nào về nhân vật Tưởng Dao?”

“Tôi…” Tôi dừng lại một chút, suy nghĩ, nói tiếp, “Tôi cho rằng cô ấy có rất nhiều khuyết điểm, và cũng có rất nhiều người có khuyết điểm giống cô ấy. Ví dụ như bản thân tôi, chính là ích kỷ, khi đối mặt với thời điểm khó khăn sẽ có chút yếu đuối, còn cả sự kề cà, chậm trễ không chịu đưa ra quyết định, không dám đối mặt với sự thật. Nhưng trong quá trình này, cô ấy nhận ra vấn đề của chính mình, tôi nghĩ sự nhận thức và thay đổi cũng không hề dễ dàng, chúng ta luôn có rất nhiều lý do cho lập trường của mình, đồng thời cũng xem nhẹ cảm nhận của người khác. Cho nên tôi cảm thấy cô ấy… rất dũng cảm. Cho dù cô ấy đã làm chuyện sai lầm, không đáng tha thứ, nhưng mà… tôi không thể nói mình thích cô ấy, nhưng tôi sẽ nói tôi cảm thấy cô ấy rất dũng cảm.”

Thư Lộ vẫn mỉm cười nhìn tôi, như thể đây không phải là một chương trình phát thanh, mà chỉ là… cuộc đối thoại giữa một tác giả với độc giả.

“Vậy còn chị?” Tôi đột nhiên không nhịn được hỏi chị ấy, “Chị có suy nghĩ thế nào về Tưởng Dao?”

Thư Lộ dường như hơi kinh ngạc, có lẽ hiếm khi có tác giả hỏi về quan điểm của chị ấy.

“Tôi…” Chị ấy nhìn tôi, trong mắt hiện lên tia sáng không biết hình dung thế nào, “Tôi cảm thấy cô ấy là một nhân vật rất phức tạp, là một… giống như là vài cá nhân hợp lại. Ở trên người cô ấy, tôi có thể nhìn thấy được rất nhiều thứ, ví dụ như sự bàng hoàng, bất lực của phụ nữ trong xã hội, còn có sự yếu đuối mà cô nói, nhưng đồng thời tôi cũng nhìn thấy được sự tự suy ngẫm và tự mình cố gắng. Có thể nói đọc hết cuốn sách này, tôi nghĩ đến không chỉ là số phận của Tưởng Dao mà còn là những bước đi gian nan của phụ nữ trong cuộc sống.”

Tôi há hốc miệng, không nghĩ tới chị ấy lại nói trúng tim đen như vậy.

“Tôi cho rằng Tưởng Dao vẫn là một con người vô cùng truyền thống.” Thư Lộ nói, “Cho dù đã nhận được giáo dục hiện đại, nhưng trong xương cốt, cô ấy vẫn là con người truyền thống, nếu không ngay từ đầu cô ấy sẽ không ra sức giữ gìn cuộc hôn nhân của mình như vậy.”

“Đúng thế.” Tôi gật đầu.

“Chỉ là tôi còn có một câu hỏi.” Chị ấy nói tiếp, “Có rất nhiều độc giả không còn trẻ, cũng chính là tôi. Chúng tôi cho rằng dù trong đó có phần cô viết là sự thật, nhưng vẫn chứa rất nhiều màu sắc cổ tích, nhất là nhân vật Chúc Gia Dịch kia. Hiện tại làm gì còn có người đàn ông nào yêu vô tư liều lĩnh như vậy, cái này chỉ có trong niên đại của Quỳnh Dao mà thôi.” Nói xong, chị ấy nhíu mày.

Tôi không khỏi bật cười bởi vẻ mặt và ngữ điệu của chị ấy: “Tôi nghĩ nhân vật Chúc Gia Dịch này không phải đại diện cho một người, mà là một loại ngụ ý.”

“?”

“Cậu ấy đại diện cho ‘chúng ta ban đầu khi mới yêu’.” Tôi nói, “Thật ra mỗi người chúng ta đều từng giống như Chúc Gia Dịch yêu một người như thế, nếu may mắn tình trạng này sẽ kéo dài cả đời, nhưng còn có rất nhiều người, tôi không biết có bao nhiêu, cũng không biết chiếm tỷ lệ bao nhiêu, số người này không thể tránh khỏi bị tổn thương trong tình cảm, hoặc là không có ai làm tổn thương bọn họ, song hoàn cảnh xã hội đã thay đổi bọn họ. Sau đó những người này biến thành ‘Tưởng Dao’, biến thành ‘Tần Duệ’, biến thành ‘Vương Trí Vĩ’… Nhưng trên thế giới này vẫn còn có ‘Chúc Gia Dịch’, tựa như chúng ta không nên chối bỏ mặt xấu trong xã hội này, nhưng chúng ta cũng không thể thừa nhận chỉ có sự tốt đẹp tồn tại.”

Thư Lộ dường như rất hứng thú với câu trả lời của tôi, chị ấy nhìn tôi, đột nhiên khóe miệng nhếch lên, “Cô biết không, thực ra sau khi tôi đọc xong vẫn luôn cảm thấy toàn bộ cuốn sách này cho dù luôn phân tích tâm lý Tưởng Dao, chúng ta dường như nhìn thấy được cô ấy từ một cô gái tin tưởng tình yêu, nhiệt tình yêu thương biến thành một người phụ nữ ích kỉ sau khi chịu tổn thương. Sau đó cô ấy gặp Chúc Gia Dịch, được chiều chuộng, che chở, cô ấy mới nhận ra vấn đề của bản thân, nhưng cô ấy đã không thể trở lại thời kì yêu đương không tính toán. Vào thời khắc mấu chốt, cô ấy quyết định từ bỏ hạnh phúc của mình để gánh vác trách nhiệm. Mãi cho đến cuối cùng, cô ấy dần trở thành một người phụ nữ độ lượng và nhẫn nại. Trong quá trình này chúng ta thấy được sự trưởng thành của cô ấy, thấy được dũng khí của cô ấy. Nhưng điều tôi muốn nói là tôi cảm thấy người trưởng thành không chỉ có cô ấy, mà còn có Chúc Gia Dịch, thậm chí tôi còn cảm thấy Chúc Gia Dịch dũng cảm hơn so với Tưởng Dao.”

“?” Tôi hơi nhíu mày, nhìn chị ấy.

“Bởi vì cậu ấy dám chấp nhận thêm lần nữa.” Thư Lộ nói, “Sau khi bị tổn thương, cậu ấy không phản ứng giống như Tưởng Dao, không đi làm tổn thương người khác. Dù cậu ấy cũng từng gây sự, nhưng cuối cùng cậu ấy đã thành thực đối diện với nội tâm của chính mình, chấp nhận Tưởng Dao. Cho nên người dũng cảm nhất không phải là Chúc Gia Dịch sao?”

“…”

“Nhưng điểm duy nhất tôi không hiểu chính là…” Chị ấy nói tiếp, “Ý nghĩa của phân cảnh trong cửa hàng tiện lợi kia, còn nữa cô gái kia là thế nào, đoạn đối thoại tràn ngập mờ ám kia rốt cuộc là sao…”

Trong nháy mắt, tôi nhìn người phụ nữ ngồi đối diện này, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc. Tôi đột nhiên có cảm giác bị nhìn thấu, dường như chỉ cần xem thêm mấy lần nữa, thông qua cuốn sách này, chị ấy có thể hiểu được tôi nghĩ gì, hiểu ra tôi là người như thế nào. Trong lòng tôi sinh ra cảm giác sợ hãi không nói nên lời, bởi vì tôi không biết trả lời câu hỏi của chị ấy như thế nào. Tôi đột nhiên hi vọng mình có thể ngất xỉu, sùi bọt mép hay gì đó, như vậy sáng mai tôi có thể lên trang nhất, nói không chừng doanh số sách sẽ càng tăng cao.

“Không phải là tôi nói nhiều quá đấy chứ?” Ngay lúc tôi thất thần, người thông minh như chị ấy lập tức không dấu vết giúp tôi giải vây, “Tôi nghĩ mấy vấn đề này vẫn nên để lại cho khán thỉnh giả nghe đài tự mình tìm đáp án đi. Cái gọi là trong hàng trăm người mới có một Hamlet, tin tưởng các vị đã tự có đáp án của chính mình.”

Tôi ngoài “Đúng vậy” ra thì không thể nói được gì.

“Được rồi.” Thư Lộ nói tiếp, “Dù cuốn sách này mang tên “Không phải khúc tình ca”, nhưng tiếp theo chúng ta vẫn nên nghe một bài hát, hơn nữa còn là một khúc tình ca trăm phần trăm.”

Phía sau truyền đến tiếng còi xe, lúc này tôi mới lấy lại tinh thần, phát hiện đèn đỏ phía trước đã sớm chuyển sang màu xanh. Tôi thở ra một hơi, hơi luống cuống tay chân sang số, đạp chân ga, chạy lên cao tốc.

Lúc này là tối Chủ nhật, trong radio đang phát tin tức, chính là chương trình phát thanh “Đường sách thênh thang” tôi tham gia hai tuần trước kia. Nói thật hôm nay dưới sự yêu cầu của người biên tập, tôi mới cố lấy dũng khí nghe nó. Bởi vì sau khi nghĩ lại, tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc, so với Thư Lộ, tôi chỉ là một con khỉ chậm chạp.

Nhưng tôi vẫn tiếp tục kiên trì nghe, bởi vì vị biên tập mới kia nói cô ấy đã giúp tôi sắp xếp mấy cuộc phỏng vấn, tôi phải tổng kết kinh nghiệm từ những thất bại.

Lúc này trong xe không phải truyền đến bài phỏng vấn của tôi mà là một giai điệu nhẹ nhàng, tôi hoàn toàn không nghe vào mà vẫn đang chìm trong tâm sự. Sau đó, di động của tôi đột nhiên vang lên, tôi ấn nút nghe trên tay lái, trong tai nghe truyền đến tiếng tín hiệu sột soạt.

“A lô?” Sau một giây đồng hồ, khi tôi còn chưa có phản ứng gì, một giọng nói không hề báo trước quanh quẩn trong xe.

Tôi thả chân ga theo phản xạ, tốc độ xe giảm xuống, chiếc xe ở phía sau vẫn không kiên nhẫn bóp còi.

“A lô…” Tôi cứng ngắc lên tiếng.

Đầu bên kia điện thoại im lặng trong chốc lát, mới lên tiếng: “Em đang làm gì thế, có tiện nói chuyện không?”

“À…” Tôi hít sâu một hơi, đáp, “Tôi đang lái xe…”

Sau đó tôi mới nhận ra câu trả lời này thật ba phải, đành bổ sung thêm: “Anh nói đi.”

“À…” Đối phương do dự một lát, mới nói, “Anh vừa nghe xong chương trình phát thanh phỏng vấn em.”

“… Ừ.” Chiếc xe vừa ấn còi phía sau tôi đã vượt lên phía trước, nghênh ngang đi. Tôi lại đạp chân ga, đi thẳng về trước.

“Không có gì…” Anh ta ở bên đầu kia điện thoại như đang âm thầm thở dài, “Chỉ là lâu rồi không được nghe giọng nói của em, đột nhiên nghe thấy… rất muốn biết gần đây em thế nào.”

Tôi nuốt sự gượng gạo xuống, cố gắng nói thật tự nhiên: “À, tôi… khá tốt.”

“Anh nghe đồng nghiệp nói sách mới của em bán rất chạy.”

“Hình như vậy…” Ít nhất tôi biết mình đang nói gì.

“Chúc mừng em.”

“Cảm ơn.”

“Gần đây… có ổn không?” Dường như anh ta hơi do dự mới hỏi.

Tôi hít sâu một hơi đáp: “Rất tốt.”

“…”

Tôi vốn không muốn nói tiếp, nhưng sự im lặng của anh ta làm tôi đột nhiên sợ sự bối rối: “Vẫn giống như lần trước, phỏng vấn, hỏi đáp, mọi người rất muốn biết tại sao tôi lại viết cuốn sách như vậy, thậm chí những người chưa đọc cũng muốn biết. Giống y như lần trước, tựa như thời điểm kia…”

Tôi đột nhiên ngừng lại, như là đĩa nhạc chạy được một nửa bị người cúp nguồn điện, bởi vì tôi bỗng nhiên nhận ra mình đang nói những lời không nên nói. Tôi không nên nhắc tới quá khứ, đoạn thời gian từng có giữa anh ta và tôi.

Anh ta khẽ cười bên đầu kia điện thoại, như thể hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là sau khi nghe được tình hình gần đây của tôi, cảm thấy rất thú vị: “Bận rộn luôn tốt hơn so với nhàn rỗi.”

“Đúng vậy.” Nghe thấy anh ta nói vậy, không biết tại sao trong khoảnh khắc đó tôi cảm thấy tâm trạng thật bình thản.

Tôi tự nói với bản thân quá khứ đã qua rồi. Cho dù không có cách nào làm bạn bè nhưng ít nhất anh ta cũng đã từng là một người tôi quen thuộc.

Đầu bên kia lại rơi vào im lặng, trong sự im lặng ấy chứa đầy tâm trạng, xuyên qua sóng điện, truyền đến đầu tôi. Tôi đột nhiên tin tưởng có lẽ anh ta thực sự muốn biết gần đây tôi sống thế nào.

“Tôi sống rất tốt.” Vì thế tôi cố lấy dũng khí nói, “Mặc dù biên tập mới hơi nghiêm khắc, nhưng rất nghiêm túc, có trách nhiệm. Tôi thích làm việc với người như vậy. Anh cũng biết đấy tôi là người cần phải có người thúc giục.”

“…”

“Cơ thể cũng khỏe mạnh, không bệnh không ốm. Tâm trạng…” Tôi dừng một chút, nói tự đáy lòng, “Không thể nói đều hài lòng về mọi chuyện, nhưng trên thế giới này, ai mà không có chuyện phiền lòng cơ chứ, chúng ta luôn phải đối mặt và tìm cách giải quyết.”

“…”

“À, đúng rồi.” Tôi thấy anh ta không nói lời nào, nói tiếp, “Tôi đã viết sách mới, tuần trước vừa hoàn thành dàn ý. Đêm qua bắt đầu viết, chỉ mới viết mở đầu, hơn một vạn chữ, nhưng tôi cảm thấy đây là một câu chuyện rất tuyệt…”

Tôi biết mình đã không còn lời nào để nói, nếu anh ta không nói gì, cuối cùng cuộc điện thoại này sẽ kết thúc bằng sự khó xử.

“Vậy là tốt rồi.” Không đợi tôi do dự, anh ta mở miệng bên đầu kia điện thoại, “Như vậy anh yên tâm rồi.”

“…” Tôi mấp máy môi, hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại.

Ngay khi tôi đang suy nghĩ làm thế nào để kết thúc cuộc gọi này, tôi đột nhiên nghe thấy hơi thở của anh ta lạc nhịp, nói: “Chờ một chút…”

Anh ta đang nói chuyện, nhưng mic bị che kín, tôi không nghe thấy rõ, y như tâm trạng bất an của tôi lúc này.

“Sao em lại quay về?” Tôi nghe thấy anh ta nói, “Không phải vội đuổi theo chuyến bay sao?”

“Đúng vậy.” Bên đầu kia điện thoại mơ hồ truyền đến giọng nói của phụ nữ, “Lúc lên taxi em mới nhớ ra còn sót mất một tập hồ sơ, may mà nhớ tới, nếu không xong đời. Hình như bên ngoài bắt đầu mưa rồi, không biết có bắt được taxi không nữa.”

Anh ta im lặng một chút mới lên tiếng: “Để anh đưa em đi.”

“Thật sao?” Đối phương dường như rất vui.

Anh ta “Ừ” một tiếng, sau đó nói: “Chờ anh nói xong điện thoại đã.”

“Em chờ anh bên ngoài.”

Sau đó tôi nghe thấy tiếng đóng cửa. Tiếng động này không to cũng không nhỏ, nhưng nó nặng nề đập vào lòng tôi.

“A lô?” Anh ta khẽ gọi.

“Anh bận thì đi đi.” Tôi nói, “Tôi ổn, anh yên tâm đi đi.”

Anh ta hơi ngớ ra, cười khổ nói: “Chẳng lẽ em không muốn hỏi tình hình của anh sao, không muốn hỏi anh sống thế nào à?”

Trong chớp mắt trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt tươi cười dịu dàng của anh ta, lúc anh ta cười rộ lên khóe mắt có nếp nhăn rất sâu, chứng tỏ anh ta đã hơi già, nhưng bên khóe miệng trái có lúm đồng tiền khiến cho anh ta nhìn rất đáng yêu. Tôi từng mê muội anh ta, ánh mắt anh ta dịu dàng, các đốt ngón tay thon dài, giữa cằm có một vết bớt nhạt… Tôi từng say đắm tất cả mọi thứ của anh ta. Song có một ngày, tôi phát hiện nội tâm cảm thấy hổ thẹn và bất an khiến cho tôi như ngồi trên bàn chông, sự mê luyến này dường như cũng chả là gì. Tôi nghĩ đến câu Tố Trân từng nói với Tưởng Dao: mỗi người đều có một điểm mấu chốt, khi vượt qua nó, cái gì yêu hay không yêu, căn bản đều là chó má.

Tôi nhớ lại, hít sâu một hơi, dùng sự kiên định mà chính bản thân cũng không dám tưởng tượng nổi đáp: “Không, tôi nghĩ mình không cần phải biết.”

Anh ta giật mình, sau đó thở dài, thoải mái nói: “Được rồi… dù nói thế nào, anh vẫn hi vọng em sống tốt.”

“Cảm ơn.”

Trong radio vẫn còn phát cuộc phỏng vấn của tôi với Tào Thư Lộ, tôi thậm chí còn không nhận ra giọng nói của mình, nghe giống như… là của một người khác, chứ không phải tôi. Trên con đường cao tốc đông đúc, tốc độ xe của tôi vẫn rất chậm, không ngừng có xe vượt qua, tôi thậm chí còn nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ của bọn họ khi vượt qua xe tôi.

Tôi hơi cười khổ, đột nhiên nhớ tới đoạn hội thoại của Tào thư Lộ.

“Bởi vì cậu ấy dám chấp nhận thêm lần nữa.” Chị ấy nói, “Sau khi bị tổn thương, cậu ấy không phản ứng giống như Tưởng Dao, không đi làm tổn thương người khác. Dù cậu ấy cũng từng gây sự, nhưng cuối cùng cậu ấy đã thành thực đối diện với nội tâm của chính mình, chấp nhận Tưởng Dao. Cho nên người dũng cảm nhất không phải là Chúc Gia Dịch sao?”

Tôi cười khổ, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.

Trong đầu tôi hiện lên buổi tối ở Otaru kia, ông chủ đứng sau quầy, một tay cầm chén rượu, chậm rãi kể câu chuyện xưa.