Không Phải Khúc Tình Ca

Chương 2




Trong radio phát một ca khúc cũ của Đào Triết, rất thích hợp nghe trong mùa lá cây phủ kín mặt đường thế này.

Thực ra so với những mùa khác, Tưởng Dao thích nhất mùa thu.

Đây là một loại tình cảm khó nói rõ ràng, giống như thích một thứ nào đó nhiều lúc chỉ là cảm giác chứ không cần lý do. Đương nhiên ghét thứ nào đó cũng là như thế.

Ví dụ như, cô rất ghét con đường vào sáng thứ hai, cho dù đã nói theo quy định trong nội thành tham gia giao thông không được bấm còi, nhưng chỉ cần chút nôn nóng đã khiến cho mọi người không chịu được, cô muốn nghe hết một bài hát cũng chả xong. Chạy chầm chậm trong dòng xe cộ chật chội, cuối cùng cô đã thoát được, song vẫn đến công ty chậm hơn nửa tiếng, từ bãi đỗ xe đi ra, cô thong thả đến quán cà phê mua một ly latte để ăn kèm với bánh quy sô cô la trong túi.

“Cá nhân tôi cảm thấy vị hạt dẻ cũng không tệ lắm, đề nghị lần sau cô có thể thử xem.” Trong lúc chờ nhân viên đưa cà phê, có một người đàn ông đứng phía sau cô nói.

Tưởng Dao nghiêng người, mỉm cười: “Nhưng tôi cảm thấy nó quá ngọt.”

“À…” Vẻ mặt người đàn ông tiếc hận mấp máy môi, không nói thêm nữa.

Tưởng Dao cười khổ: “Ngài Tần, trình độ bắt chuyện của anh chỉ có thế thôi sao?”

Tần Duệ mất hứng nhún vai: “Thực ra trong lời của cô đã ám chỉ “tránh xa một chút”, sao tôi còn muốn tự làm mình mất mặt chứ?”

Tưởng Dao nheo mắt nhìn anh ta: “Chỗ đáng yêu nhất của anh là tự mình biết mình đấy.”

Nhân viên cửa hàng vừa gọi cà phê vừa đặt ly lên quầy phục vụ, Tần Duệ phong độ cầm hai ly, đương nhiên ly kia là của Tưởng Dao, hai người cùng rời khỏi quán cà phê.

“Hạng mục Singapore thế nào rồi?” Lúc chờ thang máy, Tưởng Dao hỏi.

Tần Duệ mấp máy môi, ý là chưa ra đâu vào đâu nên anh ta chẳng muốn nói.

“Ba giờ chiều hôm nay sẽ tổ chức cuộc họp qua video.” Cô buồn cười với vẻ mặt của anh ta.

“Tôi biết, cho nên nếu hai giờ năm mươi lăm phút vang lên tiếng báo cháy cô cũng đừng giật mình, chỉ cần thu dọn đồ đạc chạy xuống là được.”

Cô rất phối hợp hùa theo: “Về sau những tin tức thế này anh có thể nói sớm cho tôi một chút không, để hôm nay tôi đỡ phải đi đôi giày mới cao tận bảy phân, muốn tôi chạy hai mươi lăm tầng xuống dưới quả thực là muốn mạng mà.”

Tần Duệ ngẩng đầu nhìn con số trên màn hình giảm dần, nhún vai: “Vậy buổi trưa tôi đi mua cho cô đôi giày đế bằng.”

“Cám ơn.” Khi nói lời này cô hơi nghiến răng nghiến lợi.

“Không có chi.”

Cửa thang máy mở ra, bọn họ theo đoàn người đi vào trong, bởi vì hai tay Tần Duệ đều cầm cà phê, cho nên Tưởng Dao vươn tay ấn nút thang máy. Tay còn chưa kịp rút về, một người thanh niên trẻ tuổi từ ngoài vọt vào, đâm cô lảo đảo mấy bước.

Cô định ngẩng đầu mắng, lại phát hiện người đó mỉm cười gật đầu với cô: “Xin lỗi.”

Có cái gọi là không thể đánh người khuôn mặt cười, Tưởng Dao đành phải cười giượng, rút tay về.

Thang máy bắt đầu đi lên, Tưởng Dao ngẩng đầu nhìn con số không ngừng tăng lên, không nói lời nào cho đến khi đến tầng làm việc. Lúc ra khỏi thang máy, người nọ lại mỉm cười với Tưởng Dao, cô không để ý, theo Tần Duệ đi ra.

Tần Duệ là người bận rộn nhất trong công ty, thỉnh thoảng Tổng giám đốc muốn tìm anh ta cũng còn phải sắp xếp thời gian, cho nên khi nhìn thấy thư kí của Tần Duệ xuất hiện trước mặt bọn họ, Tưởng Dao rất thức thời yên lặng nhận lấy cà phê trong tay anh ta, đi về văn phòng mình ở cuối hành lang. Trong văn phòng chỉ có hai cửa sổ sát đất, cô rất thích loại thiết kế hai mặt đều thông nhau này, lúc trời nắng ánh sáng bên trong vô cùng tốt. Bình thường cô cũng không quá bận rộn, chỉ có lúc gặp chuyện không may, cô mới bận hơn một chút so với mọi người. Cho nên trong buổi sáng sớm nhạt nhẽo này, cô có thời gian ngồi xuống lấy một quyển tạp chí, uống cà phê ăn bánh quy.

“Ối…” Tưởng Dao mới nhấp một ngụm, không khỏi nhíu mày, bởi vì cô nhận ra lấy nhầm cà phê rồi, hương vị này ngọt kinh khủng, có lẽ chính là hạt dẻ theo lời của Tần Duệ.

Cô cầm lấy điện thoại trong tay, muốn gọi cho Tần Duệ, nhưng nghĩ lại có lẽ anh ta đang bận sứt đầu mẻ trán, ngay cả cà phê là vị gì cũng chưa nhận ra, không nên làm chuyện vô ích, nhưng điện thoại bàn lại vang lên, là Tần Duệ gọi tới.

“Lấy nhầm cà phê rồi.” Anh ta nói.

“Tôi cũng đâu có cách nào.” Cô cười khổ.

“Latte chả ngọt tí gì, hiện tại tôi vô cùng cần thêm đường để có tinh thần.”

“Vậy tôi bảo thư kí mang cho anh hộp đường nhé?” Cô thật sự đề nghị.

“Bỏ đi.” Người bên đầu kia điện thoại hơi chán nản, “Hiện tại dù có nhét đầy đường vào dạ dày tôi cũng không có tinh thần nổi.”

Tưởng Dao mấp máy môi gật đầu: “Hai giờ năm mươi lăm phút, tôi chờ tiếng chuông báo cháy.”

“…”

“À này.” Cô bổ sung thêm, “Buổi trưa đừng quên đi mua cho tôi đôi giày đế bằng đấy.”

Tần Duệ phẫn nộ hừ một tiếng cúp máy.

Tưởng Dao cười bỏ ống nghe xuống. Thỉnh thoảng con người phải nhìn người khác đau khổ mới vui vẻ được.

Lại nói, Tưởng Dao và Tần Duệ cũng đã quen biết nhau bảy tám năm, lúc đó bọn họ vừa mới tốt nghiệp, là những thanh niên vừa ra đời, vô cùng nhiệt tình và hi vọng với cuộc sống, xã hội. Sau đó, trải qua mấy năm rèn luyện, Tưởng Dao gân như đã không còn nhớ nổi dáng vẻ lúc xưa của Tần Duệ, đương nhiên… cũng không nhớ nổi mình của ngày xưa nữa.

Nhưng côn vẫn rất kiên trì với điều này: Ai bảo giữa đàn ông và phụ nữ không có tình bạn chứ, cô và Tần Duệ chính là ví dụ tốt nhất. Cho dù là nói móc hay là chọc cười nhau, bọn họ giống như hai người bạn già, tuy chưa từng đến mức bộc lộ hết mọi chuyện với nhau, song ít nhất là chưa từng bao giờ phòng bị lẫn nhau.

Lúc ăn trưa, Tưởng Dao không nhìn thấy Tần Duệ ở nhà hàng dưới lầu, cô đoán có lẽ anh ta bận đến mức ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có. Vì thế ăn xong cô đóng gói một phần mang về, nhưng thư kí của Tần Duệ lại nói anh ta đi ra ngoài, Tưởng Dao nhún vai, vẫn để lại hộp cơm, sau đó đi đôi giày cao gót mới mua trở lại văn phòng.

Điện thoại trên bàn báo có một cuộc gọi nhỡ, cô nhìn dãy số, sau đó gọi lại.

“A lô.” Gần đây giọng Vương Trí Vĩ ngày càng trở nên trầm thấp, “Em đi ăn cơm à?”

“Ừ, có chuyện gì?”

“Tối nay anh sẽ về.” Bên đầu kia điện thoại rất yên tĩnh, có lẽ anh ta đang ở văn phòng, “Còn nữa mai anh đi công tác, ngày kia mới về.”

“À, biết rồi.” Tưởng Dao đáp.

“Không có chuyện gì chứ?”

“Không có.”

“Ừ, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Cúp máy, Tưởng Dao đờ người một lúc, sau đó đứng lên thở dài một hơi. Cô ngồi xuống, nhìn cửa sổ bên ngoài, theo phản xạ sờ vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, đó là nhẫn kết hôn của cô.

Sáu năm trước, lúc cô kết hôn với Vương Trí Vĩ, không ngờ rằng sẽ có kết cục như ngày hôm nay.

Hiện tại bọn họ, ngoài lúc buổi tối ngủ cùng trên một chiếc giường thì gần như không còn xuất hiện cùng nhau. Bọn họ giống như hai người bạn thuê chung một nhà, có lẽ so sánh như vậy thì hơi không thích hợp, gặp mặt chào nhau, hỏi han ân cần, nhưng bọn họ lại không giống như vợ chồng, cho dù trên danh nghĩa họ là vợ chồng.

Tưởng Dao có mấy người bạn hiểu rõ sự việc, mỗi lần tụ tập đều than thở tại sao cô còn chưa ly hôn, cô chỉ mỉm cười, thản nhiên trả lời: “Tại sao phải ly hôn chứ? Có lẽ hôn nhân chính là như thế này…”

Đúng vậy, lúc kết hôn không ai nghĩ cảnh tượng ly hôn sẽ như thế nào, hơn nữa lúc ấy cô còn trẻ, vừa mới tốt nghiệp đại học, cho rằng cuộc sống tràn ngập hi vọng chỉ cần mình sẵn lòng thì không gì là không thể. Song đối với chuyện thực trước mắt này, không phải nói dăm ba câu là rõ ràng được. Nó liên lụy đến rất nhiều phương diện, tiền bạc, gia đình, thể diện và đủ loại chuyện rườm rà, nghĩ đến đó mà Tưởng Dao cảm thấy đau đầu. Cô có thể đối mặt với quan hệ vợ chồng lạnh như băng, nhưng không có cách nào đối mặt với ánh mắt lo lắng của cha mẹ, cô sợ không biết nên giải thích thế nào với cha mẹ.

Ba năm trước, lần đầu tiên biết được chồng cô có tình nhân bên ngoài, lúc đó Tưởng Dao cảm thấy bản thân gần như sụp đổ. Cô vẫn cho rằng mình đang sống trong cuộc hôn nhân hạnh phúc, tin này giống như sét đánh giữa trời quang với cô. Cô là người phụ nữ kiên cường, nhưng cũng đã từng là người yếu đuối giống như những người phụ nữ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, thậm chí còn mắc chứng trầm cảm.

Đó là khoảng thời gian vô cùng khó khăn, cô không nói với bất cứ ai, một mình yên lặng chịu đựng. Châm chọc nhất là lúc đầu khi Vương Trí Vĩ đưa ra đề nghị ly hôn cô không đồng ý, sau đó lúc cô không chịu được quyết định ly hôn thì anh ta lại từ chối.

Bọn họ cứ duy trì như vậy, từ lúc ban đầu tổn thương lẫn nhau cho đến hiện tại bình thản như nước. Thỉnh thoảng cô sẽ cảm thấy may mà bọn họ vẫn chưa có con, nếu không sẽ càng đau khổ hơn.

Bạn thân Tố Trân thường xuyên nhìn cô lắc đầu: “Có gì thú vị sao? Cậu đang làm gì vậy?”

Cô không đáp được nguyên nhân.

“Chẳng lẽ cậu còn yêu anh ta sao?”

Cũng không phải như vậy. Trải qua nhiều năm, cái gọi là “yêu” đã sớm hao mòn gần như không còn. Có lẽ cô không yêu ai hết, cô đã mát đi khả năng yêu một người, thậm chí ngay cả bản thân mình.

Tưởng Dao cứ ngồi ngẩn người như vậy, không biết qua bao lâu, di động trong túi vang lên. Cô lại lấy ra, trên màn hình có một tin nhắn, kí tên là “Z”.

“Ăn cơm chưa?”

Cô còn chưa kịp phản ứng, theo phản xạ mỉm cười, nhắn lại: “Ừ, ăn rồi.”

“Ăn cơm vịt có ngon không?” Hơn mười giây sau, “Z” lại nhắn đến một tin.

Cô kinh ngạc há hốc mồm, liên tiếp hỏi hai câu: “Cậu nhìn thấy tôi? Cậu đến làm gì thế?”

“Yên tâm, không phải tới tìm em đâu. Là chuyện công việc.”

“Còn chưa về sao?”

“Buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé?” “Z” không trả lời mà hỏi lại cô.

Tưởng Dao suy nghĩ, mới nhắn lại: “Được rồi, nhưng phải muộn một chút, chiều nay có cuộc họp kéo dài.”

“Tôi chờ em.”

“Được.” Không biết tại sao lúc gõ từ này, khóe miệng cô lại nhếch lên.

Di động rất lâu không vang lên khiến Tưởng Dao nghĩ rằng cuộc trò chuyện này đã kết thúc, ai ngờ nó lại vang.

“Người đàn ông trong thang máy buổi sáng là ai?”

Tưởng Dao cười khổ, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên tình cảnh buổi sáng, nhất là bộ dáng “cậu” mỉm cười với cô, hiện tại nghĩ lại đúng là hơi quái dị.

“Đồng nghiệp.” Cô mặc kệ cậu.

Một lát sau, “Z” nhắn lại: “Ờ. Anh ta quá già.”

Tưởng Dao cầm di động, vừa tức giận vừa buồn cười, quyết định dạy dỗ cậu một chút: “Đàn ông già có chỗ tốt của đàn ông già, cậu sẽ không hiểu được đâu.”

Thế giới quả nhiên yên tĩnh trở lại.

Tưởng Dao thuận tay để di động lên bàn, bắt đầu xem tài liệu công việc, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì bình thường một giờ chiều mỗi ngày cô mới bắt đầu động tay vào công việc, hôm nay cũng không ngoại lệ. Chuyện cần báo cáo vào cuộc họp qua video đã chuẩn bị tốt, cô là người lúc nào cũng có kế hoạch rõ ràng nhất là đối với công việc.

Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu trong lúc ánh nắng rực rỡ chiếu vào, không khỏi muốn nói: Có lẽ… quen biết Chúc Gia Dịch là một chuyện ngoài ý muốn nhất trong cuộc đời cô.

Hai giờ năm mươi lăm phút chiều, tiếng báo cháy quả nhiên không vang lên, Tưởng Dao nhìn chằm chằm hệ thống phun nước trên trần nhà, thong dong cầm laptop và tất cả tài liệu đi về phía phòng họp. Tần Duệ đã ở trong, bộ dáng như có thù oán với ai, nhìn thấy cô đến, làm một mặt quỷ sau lưng người khác. Tưởng Dao cười ngồi đối diện anh ta, chờ xem bộ dáng vò đầu bứt tai của đồng nghiệp.

Tầm ba giờ, Tổng giảm đốc đi vào, ngồi xuống bàn họp hình chữ nhật, tiếng chuông báo cháy đột nhiên vang lên.

Người trong phòng họp toàn là cấp cao trong công ty, có hai người còn là thành viên trong hội đồng quản trị được chia 7% hoa hồng, nghe tiếng báo cháy, lập tức rời khỏi chỗ ngồi, cao giọng hỏi cầu thang thoát hiểm ở chỗ nào.

Phản ứng đầu tiên của Tưởng Dao là nhìn về phía Tần Duệ, sau đó phát hiện người kia cũng kinh ngạc nhìn cô. Cô lườm anh ta, dùng ánh mắt hỏi: Là anh làm à?

Tần Duệ vô tội lắc đầu.

Cho dù thế nào hai người bọn họ cũng là người cuối cùng rời khỏi phòng họp trong đám người “chạy trối chết”. Tưởng Dao trở lại văn phòng, cầm lấy túi xách, trong lòng vẫn hơi khó chịu, sau đó di động lại vang lên, là tin nhắn của “Z”.

“Công ty em tham gia diễn tập à?”

Diễn tập?

Cằm của Tưởng Dao quả thực sắp rớt xuống, vì thế quyết định không nhắn lại mà bấm vào nút gọi.

Điện thoại nhanh chóng có người bắt máy, là giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi, đúng vậy chính là người buổi sáng đụng vào cô trong thang máy kia.

“Chúc Gia Dịch, diễn tập gì vậy?”

“Em không biết sao?” Bên đầu kia điềm tĩnh nói, “Hôm nay tòa nhà của bọn em ba giờ tham gia diễn tập phòng cháy đó.”

“Tôi… tôi không biết.” Cô sửng sốt.

“Công ty bọn em có người dùng thang cứu hỏa đi xuống lầu không?”

“Rất nhiều đấy.” Tưởng Dao mở cửa ban công nhìn xung quanh, phát hiện nhóm đồng nghiệp gần như đi hết, “Nhưng bọn họ tưởng cháy thật.”

“Ha.” Chúc Gia Dịch bật cười, “Vậy em cũng đi xuống đi, thời tiết bên ngoài hôm nay vô cùng tốt, rất thích hợp để tắm nắng.”

Mười giờ tối, con đường ngoài cửa sổ bắt đầu trở nên im lặng. Trong phòng không bật đèn, chỉ có ngọn đèn đường xuyên qua bức rèm, trong bóng tối, Tưởng Dao khẽ dịch người, bàn tay trên lưng cô thật đáng ghét.

“Em có thể không về không?” Giọng nói vang lên bên tai.

Cô xoay đầu, hơi thở của cậu phả bên lỗ tai khiến cô ngứa ngáy: “Được.”

“Thật sao?” Giọng nói của Chúc Gia Dịch mang theo sự vui mừng không dám tin.

“Lừa cậu đấy.” Cô cười trong lòng.

“…” Lúc mất hứng cậu vô cùng thích nhéo eo cô.

“Được rồi, đêm mai nhé.” Cô đành phải cầu xin tha thứ.

Cậu ở phía sau cô cho nên cô không nhìn thấy vẻ mặt cậu, nhưng dù vậy cô vẫn cảm nhận được sự nghi ngờ trên mặt cậu.

“Ngày mai “anh ta” đi công tác.” Cô thành thật.

“Ờ…” Cậu im lặng, nhưng một lát sau, bắt đầu vui mừng, “Vậy tối mai tôi nấu cơm.”

“Đừng phiền phức thế, ra ngoài ăn đi.”

Cậu không trả lời, cũng không biết là đồng ý hay không.

Rất nhiều lúc Tưởng Dao cảm thấy Chúc Gia Dịch giống như một đứa trẻ to xác, bất cứ lúc nào cũng thích đưa ra những yêu cầu vô lý hoặc vô nghĩa với cô, nếu cô không đồng ý, cậu coi như yêu cầu này là ước mơ phải thực hiện cho bằng đươc. Thỉnh thoảng cô cảm thấy cậu thật nực cười, có lúc lại cảm thấy thật đáng yêu.

Có lẽ bởi vì khoảng cách năm tuổi giữa hai người bọn họ, cho nên dù cô cảm thấy buồn cười vẫn cứ bao dung cho cậu, chỉ cần cậu đừng chạm vào giới hạn của cô là được.

Ngoài tình yêu ra, chuyện gì cô cũng đáp ứng cậu. Đương nhiên sau lần đầu tiên cậu cưỡng hôn cô, cô đã nói thẳng nếu cậu thực sự yêu cô, cô sẽ lập tức biến mất khỏi cậu.

Loại quan hệ quái dị này đã duy trì được hơn một năm. Mỗi khi Chúc Gia Dịch thể hiện sự ghen tuông với những người đàn ông bên cạnh Tưởng Dao, cô cũng sẽ nghi ngờ có phải cậu yêu cô không, song cô nghĩ thực ra cậu vẫn chỉ là một chàng trai trẻ nên thích cáu kỉnh thôi. Cậu có sự nhiệt tình, chiếm hữu của một đứa trẻ, nhưng cậu biết giữa hai người bọn họ chỉ là sưởi ấm cho nhau mà thôi.

Mặc nội y, Tưởng Dao thuận miệng nói: “Thỉnh thoảng cậu cũng có thể hẹn hò với những cô gái cùng tuổi, đừng cả ngày ở bên tôi, sẽ trở nên già đấy.”

Trong bóng tối, cậu không nói gì, nhưng cô dường như cô thể nhìn thấy cậu bĩu môi. Vì thế cô cười khổ nhéo cằm cậu, cúi đầu xuống hôn chóp mũi cậu. Cậu lập tức áp cô xuống không ngừng hôn, phải cố hết sức cô mới thoát ra được, nhảy xuống giường cách xa cậu mặc quần áo.

Sau khi tìm được công việc trợ lý cho thầy giáo, cậu chuyển ra ngoài thuê nhà, tiền thuê hàng tháng gần như đã chiếm một nửa tiền lương của cậu, cậu không hề oán hận, thậm chí còn bố trí phòng không biết chán, mỗi lần nhìn thấy nhà cậu có thêm đồ đạc, cô lại nhớ đến lúc mình mới kết hôn. Có lẽ cậu giống y như cô khi đó, muốn có một ngôi nhà thuộc về riêng mình.

“Đã muộn thế này rồi, bên ngoài lạnh lắm, đừng đi.” Lời thoại này cậu đã nói mấy lần rồi.

Tưởng Dao nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, thật sự không nhìn ra chút dấu hiệu “rất lạnh” nào, vì thế nhanh chóng mặc áo khoác vào, cầm lấy túi xách, tuyên bố: “Tôi phải về nhà.”

Chúc Gia Dịch ngồi dậy, cam chịu mặc quần áo vào, sau đó, cậu ngẩng đầu nhìn cô:

“Tôi tiễn em xuống.”

Khởi động xe, kéo cửa kính xe xuống, Tưởng Dao ngẩng đầu nói với Chúc Gia Dịch: “Tôi về đây, tạm biệt.”

Cậu không cam lòng cúi dầu xuống, dí sát mặt vào mặt cô, bĩu môi, cô thức thời hôn cậu một cái, sau đó đẩy mặt cậu ra, kéo cửa kính xe lên, nhanh như chớp lái đi.

Cô không nhìn người qua kính chiếu hậu, cô sợ mình cảm thấy cậu đáng thương.

Đúng vậy, cậu là một đứa trẻ đáng thương, hoặc nói chính xác hơn cậu cũng đáng thương giống cô, đều sợ cô đơn, nhưng Tưởng Dao cũng không thể phân biệt rõ, cậu sợ cô đơn trước khi ở bên cô hay là sau đó?

Cô thở dài, quyết định ném vấn đề không có đáp án này ra sau đầu.

Nhanh chóng về đến nhà, cô nhận được tin nhắn của Chúc Gia Dịch: “Vậy lúc ở bên cạnh tôi, chị có cảm thấy mình trẻ ra không?”

Cô dừng xe, cẩn thận suy nghĩ, nhắn lại: “Có.”

Cậu lập tức nhắn lại: “Vậy là tốt rồi. Tối mai tan tầm sớm một chút.”

Phía cuối tin nhắn còn có một khuôn mặt tươi cười giống y như đúc khi cậu cười.

Tưởng Dao không khỏi bật cười.

Bọn họ quen biết nhau vào khoảng thời gian cô khó khăn nhất trong cuộc sống, mỗi ngày cô và Vương Trí Vĩ không ngừng làm tổn thương nhau. Cô bắt đầu trở nên không muốn về nhà, lưu luyến tụ tập với bạn bè và bạn học. Trong một lần chơi bài, bạn cô dẫn em họ đến, khi đó Chúc Gia Dịch mới chỉ là một sinh viên, cuối tuần mới đi ra ngoài chơi, sau đó số lần cậu tham gia đánh bài trở nên thường xuyên hơn, dần dần cậu trở thành một thành viên trong hội bọn họ, nhưng Tưởng Dao chỉ coi cậu là em trai, thậm chí chỉ là… một người bạn nhỏ. Cho đến tối hôm đó, Tưởng Dao uống rượu say không lái xe được, Chúc Gia Dịch chịu trách nhiệm đưa cô về, trên taxi, cậu hôn cô.

Đến nay nhớ lại cô vẫn còn cảm thấy không thể hiểu nổi, hai người họ cách nhau năm tuổi, không phải cậu lớn hơn mà là cô đấy. Cô quả thực không hiểu được trong đầu cậu nghĩ gì. những người tầm tuổi cậu đều thích theo đuổi mấy em gái trẻ, nhưng cậu lại giở trò với “bà già” cô đây.

“Không phải cậu mắc bệnh yêu mẹ đấy chứ?” Sau đó cô thường xuyên hỏi cậu như vậy.

Vẻ mặt cậu chán ghét nói: “Shit! Tôi không có ghê tởm thế đâu!”

Nhưng vẫn không giải thích được tại sao cậu coi trọng cô.

Hai người bọn họ chưa bao giờ nhắc đến từ “yêu”. Trong ấn tượng lúc đầu hình như cậu từng nói một hai lần, cô lập tức cắt đứt liên lạc, cô không cần tình yêu, cô cũng không muốn mang theo gánh nặng này trên lưng, cho nên sau đó cậu không còn nói nữa, bọn họ thậm chí còn hiếm khi nói “thích”, Tưởng Dao tránh xa hết những lời” thề non hẹn biển” mà những cô gái trẻ thích nghe.

Cô thầm muốn có một người có thể làm cho cô vui vẻ, có thể khiến cô không còn cô đơn.

Sau khi ở bên Chúc Gia Dịch, Tưởng Dao đã bỏ được khá nhiều về Vương Trí Vĩ trong lòng, dù cô đã chệch đường, cục diện giữa cô và Vương Trí Vĩ thật đáng buồn, nhưng hôn nhân vẫn mang lại “trói buộc” như cũ cho cô. Cho dù như thế nào, cô vẫn còn đeo nhẫn kết hôn, cô là người phụ nữ đã có gia đình.

Tưởng Dao lấy nhẫn từ trong túi xách ra, lại đeo vào ngón áp út. Ngón tay kia bởi vì cô thường xuyên đeo nhẫn nên đã có vết mờ, cho dù không đeo vẫn có thể nhìn ra. Hiện tại Chúc Gia Dịch đã quen nghe cô nhắc tới Vương Trí Vĩ, đương nhiên đa số thời điểm cô đều dùng từ “anh ta” để gọi thay, nhưng Chúc Gia Dịch không thích cô đeo nhẫn, mấy lần tranh thủ lúc cô ngủ say tháo ra giấu đi, sau đó cô phải kiên trì cậu mới trả lại, cho nên trước khi đi tìm cậu, cô sẽ tháo nhẫn để vào túi xách. Cô nghĩ theo một góc độ nào đó mà nói, Chúc Gia Dịch hình như cảm thấy chiếc nhẫn này là một loại trói buộc với cô và cả chính cậu.

Thỉnh thoảng cậu khiến người ta cảm thấy khó hiểu, có lúc lại rất dễ hiểu, cô chỉ cần nghĩ lại mình của năm năm về trước là có thể đoán được suy nghĩ của Chúc Gia Dịch. Lúc đêm dài yên tĩnh nằm trên giường, cô cũng sẽ nghĩ đến cậu, cô cảm thấy mình thật đê tiện, vô trách nhiệm làm lãng phí thời gian của một người đàn ông trẻ tuổi. Nếu cô kiên định từ chối cậu, như vậy có lẽ hiện tại cậu đang phát triển một đoạn tình cảm tốt đẹp có tương lại, thậm chí mấy năm nữa là bước vào lễ đường, bắt đầu một giai đoạn hôn nhân hạnh phúc.

Chỉ là trên thế giới này đâu có “Có lẽ”.