Hôm nay là một ngày quan trọng với tất cả học sinh trên cả nước và không ngoại trừ hai đứa chúng nó- ngày bế giảng. Hôm nay chúng nó dậy rất sớm, nó thì vẫn như mọi hôm, nấu bữa sáng cho hai đứa nhưng đầu thì nghĩ cách làm thế nào để tra khảo được đứa bạn thân vụ hôm qua vì hôm qua cô bạn Trang Nhi đó bị chập mạch không xuống ăn tối. Trong khi đó thì trong phòng Nhi, cô đang nhẹ nhàng gấp cái váy trắng tinh, đơn giản, xinh xắn mà hôm qua Hàn Phong mua cho cô vào chiếc túi nhỏ, nâng nó như nâng trứng, hứng nó như hứng hoa vậy. Nhìn chăm chú vào chiếc váy đẹp đẽ, cô nhớ đến những việc xảy ra hôm qua mà mặt đỏ ửng lên rồi lại cười tủm tỉm. Nhanh chóng bước chân xuống dưới nhà, à mà chân cô cũng đã đỡ đau hơn rồi.
Xuống dưới bàn ăn, cô bạn Trang Nhi nhà mình đã gặp khuôn mặt rất chi là hình sự của nó đang ngồi trước mặt, nuốt nước bọt cái ực, cô lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì mà sáng sớm mặt bà đã hình sự thế?
- Bà nói cho tôi biết chuyện hôm qua như thế nào đi, sao hôm qua anh ta lại…
Không để nó nói hết câu, cô đã nhảy bổ mồm vào:
- Ờ, tôi sẽ nói cho bà nghe lúc đi đến trường còn giờ ăn nhanh lên, đến sớm để trang điểm nữa
- Ừm
Ăn xong, nó cầm ba cái túi kệ nệ, một cái túi bé hơn, nhìn nó cầm lắm đồ thế thì Nhi liền hỏi
- Bà, quần áo diễn bà nhiều như thế á?
- Không! Quần áo diễn tôi chỉ vẻn vẹn cái túi nhỏ này thôi, còn hai cái túi to đùng này là để trang trí phòng nghệ thuật đấy
Nó nhấc từng cái túi lên để giới thiệu cho cô bạn. Nghe nó giới thiệu thì cô nhạc nhiên trông thấy:
- Trang trí phòng nghệ thuật?
- Ừm, để làm một buổi tiệc nhỏ chia tay chị Hạnh với mấy anh chị lớp 12 ấy mà
Nó buồn buồn khi nhắc đến lí do làm bữa tiệc đó, đúng là buồn thật, chị tốt của hai chúng nó sắp đi rồi
- Ê, sao bà không nói cho tôi biết sớm? – Nhi đùng đùng tức giận
- Giận cái gì mà giận, hôm qua định đến bữa cơm nói với bà luôn nhưng ai ngờ bà dở chứng kêu không muốn ăn cơm nên không xuống cơ chứ - nó cũng giả vờ nóng giận
- Ơ vậy hả, thôi đem một túi đây tôi cầm cho
Nói rồi cô với tay lấy một cái túi to bự rồi cả hai túng tăng bước đến trường, trên đường đi, cô kể hết chuyện mình gặp hôm qua cho nó nghe nhưng dĩ nhiên là không kể cảm giác kì lạ mà mình có rồi. Còn nó nghe cô kể thì hết mắt chữ O mồm chữ A lại ôm bụng cười sằng sặc, lúc lại ngưỡng mộ con bạn. Cuối cùng, nó chốt một câu vô cùng ưmmm … vô cùng triết lí
- Sao chuyện của bà giống mấy cái chuyện tình trong phim Hàn Quốc thế?
- Hàn Quốc thì đúng nhưng sẽ không bao giờ xảy ra hai chữ “ chuyện tình” – cô mạnh miệng trả lời
- Ờ, cứ chờ xem đã nhé – nó híp mắt cười
- Ờ, sợ chắc
Thoáng cái, chúng nó đã có mặt tại sân trường. Cái sân trường to đùng của Star giờ đây thật lộng lẫy. Cờ đủ màu dăng từ sân khấu đến tận mấy cái cây to cùng với những lá cờ đỏ trong những cái bồn cây đua nhau chạy theo chị gió. Gió lùa chúng vào làm một, tao ra những chùm hoa rực rỡ như cẩm tú cầu, như phi yến, lấp ló sau những tán cây cao, xanh um của những cái cây lớn. Nhìn sang dãy lớp học, những căn phòng cũng chẳng còn giản đơn một màu nữa mà giờ đây cũng rực rỡ, cũng màu sắc hơn cả nắng. Lớp nào lớp ấy trang trí thật lộng lẫy, dây kim tuyến, hoa, bóng, cờ giăng từ lớp nọ sang lớp kia. Phần hay nhất của ngày hôm nay chắc là những tờ bích báo được treo ở trước cột của mỗi lớp. Nó không phải những tờ bích báo bình thường mà là những tâm sự của toàn bộ học sinh trong lớp của khối 12. Những tờ bích báo ấy đẹp lắm dù có cái cầu kì hay không nhưng chúng rất đẹp. Chúng đẹp không những bên ngoài mà còn đẹp cả bên trong. những dòng chữ nghiêng nghiêng, đều đều với những nét chữ nhẹ có nhòe đi vì nước mắt ai rơi. Hay chỉ là những nét chữ nguệch ngạo xấu xí của con trai nhưng sao nó cũng đẹp thế.
“Không biết lúc mình học hết lớp 12 sẽ thế nào nhỉ, cảm xúc nó được dồi dào như các anh chị ý không nhỉ?” nó nghĩ thế khi nhìn những dòng chữ ấy, khi nhìn thấy những hàng nước mắt ai rơi bên nhau, khi nhìn thấy những cái ôm thăm thiết và hơn hết là nụ cười vui trong nước mắt luyến thương ở xa xa kia – nơi những tà áo tráng đang mặc sức bay trong gió đó
- Ê, bà nhìn kìa, bóng bay ở đâu ra mà có quả bay ra kìa – Nhi chỉ tay lên trời, nơi có một quả bóng bay màu xanh đang bay lên, bay lên rất cao
- Chắc của lớp 12 nào đấy, chịu thôi, nhanh vào phòng nghệ thuật đi, chắc mọi người đang ở đó đó – nó nói rồi lôi luôn con bạn đang mải mê ngắm bóng bay cứ như sinh vật lạ đến phong nghệ thuật. “ Chắc nó đã mang mong ước sẽ mãi được là bạn của nhau của anh chị ấy bay lên gặp thượng đế, để nó mãi mãi là hiện thực”
* Tại phòng nghệ thuật*
- Mọi người ơi, Trang Nhi dễ thương xinh đẹp hát hay tới rồi nè – Nhi vui vẻ hân hoan giơ tay vẫy vẫy khi vừa bước chân vào tới cửa phòng
- Giờ mới chiụ tới à, đã bảo là phải tới sớm để trang điểm làm tóc nhận tiên xem luôn trang phục có hợp không cơ mà, sao giờ mới vác cái mặt đến hả?? mau lại đây để chị mày trang điểm cho nhanh lênnnnn
Chị Hạnh cho chúng nó một trang dài tràng giang đại hải, đến sớm hơn tận 20 phút rồi còn gì nữa. Khổ thân thật đấy, ngày cuối cùng đến trường rồi mà vẫn bị nghe cải lương miễn phí mà cha ai muốn mới đau chứ nị. Mà kệ, lấy làm kỉ niệm cũng được. Nghĩ thế, nó liền lăng xăng chạy lại ngồi xuống ghế ngoan ngoãn cho chị Hạnh trang điểm làm tóc. Sau một hồi khua chân múa tay, sản phẩm tiếp theo của chị Hạnh là nó đã được ra lò.
- Xong!!!
Chị kêu to, đặt mạnh cái cây son xuống bàn, nó thì to mắt nhìn chằm chằm vào gương còn mọi người xung quanh thì há hốc mồm không nhặt được hàm.
- Chu oa bà ơi, bà xinh như một nàng công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích ý – Nhi cảm thán, dù đang được chị “ Trang lớn” trang điểm cho nhưng cũng bị tiếng “ hét” của chị Hạnh làm chú ý và cả khuôn mặt đẹp khủng khiếp của con bạn hút hồn. Dù biết nó rất đẹp rồi nhưng không ngờ khi trang điểm vào nó lại đẹp như thế, hình như nó rất hợp với kiểu trang điểm đậm chất cổ điển thế này thì phải, trông nó chín chắn, hoài cổ và cao quý hơn nhiều, nhưng trông vẫn rất trẻ không già mà cũng không quá trẻ…mà nói chung là khác hẳn với Trương Ngọc Gia Hân năng động hằng ngày
- Trời ơi Hân ơi, em đẹp thật đó
- Phải đấy, anh Huy sướng nhé được làm bạn trai của một cô bé xinh như thế này
Mọi người bắt đầu ca tụng sắc đẹp của nó, nó nghe nhưng câu đó thì hơi bị phồng mũi vì vui tí nhưng cái bản chất hay trêu người thì vẫn vậy, nghe thấy câu nào đó thì nó liếc nhìn anh Huy đang ái ngại nhìn con người đang đứng sau buộc lại cái dây buộc tóc cho mình, nó lên tiếng:
- Hơ,em hổng dám làm bạn gái của anh Huy đâu, người ta là hoa đã có chủ rồi, em sợ bị chị nào ý đánh ghen lắm – nó nói rồi cười cười nhìn cái khuôn mặt đỏ lên theo kiểu tăng dần đều của chị Hạnh trong gương mà nó muốn cười chết luôn ý
- Ơ, anh Huy đã có bạn gái rồ ạ, là ai thế anh? – Nhi liền xông vào hỏi
- À, ờ thì là… là .. – anh Huy cứ ấp a ấp úng chả giống hôm qua mạnh mồm quan tâm chị Hạnh trước mặt nó gì cả
- Em này, hỏi thế thì làm sao ngươi ta giám trả lời, Huy, bạn gái cũng ở lớp mình à? – chị Trang lên tiếng
- Ờ
- Bạn gái anh tên đệm là gì? – một cô bạn lớp 11A2 trong độ văn nghệ lên tiếng
- Mỹ, Trần Mỹ - anh thản nhiên trả lời
- Hả, Trần Mỹ, là Trần Mỹ Hạnh hả, ôi trời ạ, sao mình thông minh thế - Nhi hét toáng lên
Sau câu tả lời sặc mùi tự sướng của Nhi thì cả phòng ồ lên một tiếng, thích thú giương đội mắt chờ cái gật đầu của chị Hạnh. Còn chị Hạnh nhà ta mặt cứ đỏ ửng, thi thoảng lén lườm cho thằng dở nào vừa nói cái câu rất chi là ngu vừa nãy. Và cuối cùng chị cũng ngại ngùng gật đầu
- Hú hú, chúc hai người hạnh phúc
- Hay quá, hai người phải sống đến răng long tóc rụng nhé
- Đầu đất, là răng long tóc bạc
- Khi nào đám cưới nhớ gửi thiệp, tụi này sẽ đến ăn hộ
- Bla bla….
************
- Vy, chị làm cái gì mà lâu thế, có nhanh lên không? – Long đang đứng ở dưới nhà nói vọng lên
- Đợi tí, sắp xong rồi
5 phút sau
- Cái bà thím kia, bà có nhanh lên không thì bảo – lần này không phải Long mà là Hàn Phong ạ
- Đã bảo đợi tí mà
5 phút tiếp
- Trời ơi cái bà cô ế kia có xuống không hả, đã xấu trang điểm kĩ thế nào thì vẫn xấu, vẫn ế thôi, xuống nhanh
Chịu hết nổi rồi, từ bấy đến đến giờ chắc phải chục cái “ tí” rồi đấy. Hàn Phong hùng hổ bước chân lên cầu thang, đến thẳng phòng của bà thím Tú Vy, hung hăng mở của thì …
“ Hập”
Giờ đây, cậu Phong đang nằm sóng soài dưới đất
- Hơ, dậy đi cưng, chị đã bảo là phải kiễn nhẫn với gái đẹp rồi mà, nếu không thì ông trời sẽ trách đấy – nói rồi chị Vy nhà mềnh đi qua người cậu bước xuống dưới nhà cùng cậu em trai Minh Long ra xe trước. Còn cậu, sau khi được một nụ hôn thắm thiết với mẹ đất thì cũng lồm cồm bò dậy, đá thẳng chân vào cái cửa mà kêu lên
- Cái cửa chết tiệt
********************
- Nhi, Hân, hai em thay xong chưa? – chị Hạnh từ bên ngoài kêu lên
- Em xong rồi nhưng bộ con Hân khó mặc quá, váy gì đâu mà rườm rà thấy sợ à – Nhi hét lên khi đang loay hoay buộc mấy cái dây sau lưng cho con bạn
- Nhanh đi, giờ đang chào cờ rồi
- Chị đừng có hối, em rối hết cả lên rồi
- A, bà giết tôi à, làm gì mà đau thế
- Mời các em ngồi, tiếp theo chương trình là những tiết mục vô cùng đặc sắc của đội văn nghẹ trường ta
- Đó thấy chưa, đến phần văn nghệ rồi kìa, nhanh lên coi nào- chị Hạnh lại giục
- Xong- Nhi hô to
Cánh của phòng thay đồ mở ra, hiện trước mặt của những người có mặt quanh đấy là cô bé với mái tóc đen dài thả tự nhiên, mái ngố dễ thương, trang điểm nhè nhẹ trông rất trong sáng cùng với bộ váy trắng tinh, đơn giản, nhã nhặn, đẹp long lanh kết hợp với đôi búp bê màu bạc có gắn đá lấp la lấp lánh. Theo sau là một cô bé cao hơn một chút, mái tóc được búi cao trang nhã để thừa vài sởi xuống hơi xoăn. Tuy nó là cố tình nhưng lại trông rất tự nhiên. Trên mặt có trang đểm kĩ hơn người kia một tý nhưng lại rất cổ điển, không có gì gọi là “ mặt vỗ ra phấn” cả Trên người mặc một bộ váy dài đến đất, phồng lên theo kiểu nhưng công nương xưa màu vàng nhẹ xen với một chút màu cam và nâu đất. Nếu nói người thứ nhất là công chúa của thời hiện đại thì người thứ hai chính là hiện thân của công chúa ngày xưa. Nếu họ là chị em chắc chẳng ai tiếc câu nói “ họ là Thúy Kiều và Thúy Vân”
Chả màng đến những lời bàn tán khen ngợi đằng sau, nó cùng cô bạn thân và chị Hạnh nhanh chóng di chuyển sang lớp nó, cái lớp gần sân khấu nhất.
Trong khi nó đang rất nhẹ nhàng nhấc cái tà váy dài kia theo sau Trang Nhi và chị Hạnh nhanh chóng di chuyển tới cái của lớp học quen thuộc để trách mọi người chú ý nhiều thì ngoài cổng có một chiếc ô tô rất chi là sang trọng đỗ xịch lại khiến tất cả học sinh trong trường đều ngoái mắt nhìn theo. Ba cánh cửa được mở ra, đầu tiên là anh chàng có mái tóc màu nâu, gương mặt đẹp tuyệt mĩ cực cool với bộ vest đen lịch sự. Bước ra tiếp theo là một cô gái rất ư là xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú, đôi môi đang vẽ lên một nụ cười nhẹ cùng với bộ váy cup ngực màu xanh ngọc có đính đá quanh eo. Và cuối cùng là chàng trai với khuôn mặt đẹp hoàn hảo, đẹp không tì vết, mái tóc đen để tự nhiên, cũng như người đàn ông trước mặc vest đen nhưng lại nhìn có vẻ chững chạc, ấp ám hơn chứ không có lạnh. Cả ba song hành đi đến 3 chỗ ngồi còn chống duy nhất trên dãy của các thầy cô trong con mắt ngưỡng mộ của tất thảy học sinh trong trường. Giương đôi mắt tìm kiếm ai đó trong đám người đông đúc dang ngồi dưới kia, người con trai có mái tóc màu nâu hết nhìn trái lại nhìn phải, hết ngó ngang lại ngó dọc làm ai đó bực hế cả minh:
- Phong, cưng tìm ai à? – chị Vy lên tiếng
- Im lặng
- Chị trật tự để nó tìm người đi, nhóc ý không tìm được mà chị cứ lảm nhảm là nhóc đó đổ thừa do chị làm đấy – Long lên tiếng
Nghĩ cũng đúng nên người con gái nhìn người con trai đang nháo nhác tìm người kia mà lắc đầu, tặc lưỡi cho qua. Mặc xác cưng
Đi thêm vài bước nữa, Phong vẫn đang dáo dác tìm người, chị Tú Vy thì đang cười tươi như hoa với những cái máy ảnh nhỏ được đưa ra chỗ mình còn Long thì anh đang nhìn lại toàn bộ khung cảnh của Star “ Cũng không thay đổi gì nhiều lắm” – anh nghĩ thế
Bỗng anh dừng mắt lại ở dãy nhà gần cái sân khấu được trang hoàng lộng lẫy nhất, nơi có một cô gái trong trang phục công chúa cổ điểm màu vàng đang từ từ đi vào trong lớp học. Cô gái đó nhẹ nhàng quay mặt ra chỗ anh cúi xuống chỉnh váy rồi lại quay lên đi tiếp. Chỉ trong chưa đầy 5s ngắn ngủi nhưng cô gái ấy đã gây ấn tượng rất mạnh với anh bỏi cái phong cách rất nhẹ nhàng, rất cao quý. Chân anh cứ bước mà mắt anh thì cứ nhìn chằm chằm vào hình bóng nhỏ nhắn ấy đang khuất dần sau cách của phòng học mà không hề hay biết rằng cũng có một người khác cũng đang nhìn về cùng một phía với anh nhưng không phải nhìn công chúa kiêu sa, quyền quý đó mà lại là nhìn một nàng công chúa nhỏ khác trong bộ váy trắng quen quen.
Từ tốn cúi chào các thầy cô có mặt tại đấy, ba thành viên làm náo loạn trường Star nhanh chóng ngồi xuống vị trí của mình, nơi có thể thuận tiện nhìn rõ được các tiết mục văn nghệ nhất.
Vừa nhìn thấy ba nhân vật quan trọng đã đến, cô giám thị cũng là người điều khiển buổi lễ bế giảng này liền đi ra sân khấu
- Kính thưa các thầy cô cùng toàn thế các em học sinh, hôm nay, trong buổi bế giảng năm học 2014- 2015 này, trường ta rất vui khi có ba vị khách rất là đặc biệt tới dự. Đầu tiên xin được giớ thiệu, TGĐ công ty Khải Phong- anh Triệu Hàn Phong, quản lý lớp đào tạo ca sĩ đặc biệt – chị Nguyễn Hoàng Tú Vy và đại diện cho công ty quản lý Star và cũng là quản lý lớp diễn viên đặc biệt– anh Hoàng Minh Long
“ Bộp” , “ bộp” , “ bộp”
Cả ba cũng đứng lên cúi chào lịch sự. Còn ở trong cái lớp 11A1 kia thì khi nghe thấy những cái tên rất chi là quen thuộc kia thì “ hai chị em Thúy Kiều Thúy Vân” cùng lôi nhau ra cửa nghé. Mắt hai người cứ gọi là sáng chưng lun, hết nhìn thần tượng của mình lại nhìn sang thần tượng của bạn, nó sướng rên “ Đúng là thần tượng của nhiều người trong đó có mình có khác, đẹp hết biết, chắc con bạn mình đang sướng rên lên cho xem”. Nó lén nhìn con bạn xem có giống như những gì mình đoán không nhưng sao mắt nó không nhìn chị Tú Vy hay anh Long mà lại là nhìn… Triệu Hàn Phong nhỉ, ớ, chẳng phải báo ghét sao …
- Để mở đầu cho phần văn nghệ của buổi bế giảng hôm nay, chúng ta hãy cũng đến với ca khúc Mong ước kỉ niệm xưa qua phần trình diễn đến từ lớp 12C1 - lời giới thiệu của cô tổng phụ trách vang lên bắt đầu những tiết mục văn nghệ đặc sắc ngày hôm nay, đồng thời cũng nhe nhóm trong lòng ai kia chút chờ đợi
END CHAP 8