Editor: Rùa Lười
Ngôn Hinh thu người lại tránh xa Cố Linh Nhan ra một chút, một chút, lại một chút nữa.
Hai cô gái khác trong phòng ngủ Đại Ngải và Xuyến Nhi hề hề mò đến bên cạnh Ngôn Hinh, liều mạng bám vúi vào người cô, nhẹ giọng nói: "Thật đáng sợ, Cố Tiểu Nhan lại tạc mao rồi..."
Ngôn Hinh bị ép ở giữa lắc đầu một cái: "Cũng chắc trách cậu ấy được, là Mẫn An An quá đáng quá."
Hôm đó là một ngày đẹp trời, Mẫn An An quen biết Đơn Cảnh Xuyên, cô ta là một nhân vật mà ở đại học A ai ai cũng biết là một người dáng người bình hoa thì không nói rồi, còn là con gái cưng duy nhất của nhà họ Mẫn, trợ thủ đắc lực của Lương gia trong giới chính trị.
"Lần trước anh Hoàng Mao đến giúp Nhan Nhan, Mẫn An An cùng với mấy đứa tùy tùng của cô ta còn cãi nhau với cậu ấy. Các cậu không nhìn thấy bộ dạng của Mẫn An An lúc nhìn thấy anh Hoàng Mao đâu," Ngôn Hinh thấp giọng nói: "Quả thật là y hệt như con sói bị bỏ đói mấy ngày, ánh mắt sáng như đèn pha ô tô luôn."
"Vì vậy? Nhan Nhan trúng thưởng rồi?" Đại Ngải cau mày nói: "Mẫn đại tiểu thư thủ đoạn xảo quyệt, thối tha, đầu tiên là chỗ ngồi của Nhan Nhan bị người ta dính kẹo cao su, sau đó trong ngắn kéo thì bị thả một đống sâu bọ, tất cả sách cũng bị ném xuống hồ."
"Thế hôm nay thì thế nào?" Xuyến Nhi nhìn Cố Linh Nhan đã bóp bẹp cái chai trong tay, "Cả mặt cô ấy đều biến thành màu đen rồi."
"Lúc chúng mình đi học, Mẫn An An gọi người đến mở cửa phòng ngủ, xé sạch tất cả các tấm áp phích Bắc Nghĩa của Nhan Nhan ở trên tường." Ngôn Hinh thở dài: "Chọc ngoáy thì cũng phải chọc chuẩn một chút, lần này Mẫn An An gặp phải xui xẻo lớn rồi."
Mới lúc đầu Đơn Cảnh Xuyên ở trong cục gặp Cố Linh Nhan, là bởi vì cô gây náo loạn trong buổi biểu diễn của Bắc Nghĩa.
Ngôn Hinh nói cho các cô mấy chuyện nay, biết là đôi mắt của cô bình thường không bao giờ đặt lên người khác, toàn tâm toàn ý quan tâm để ý Bắc Nghĩa, gần như là gia nhập đạo Bắc Nghĩa, suốt cả mười năm, tình cảm sâu đậm hơn bất cứ ai khác.
Lúc này Cố Linh Nhan loạt xoạt từ giường đứng dậy, trông như đầu sắp tốc lửa lao ra ngoài như một cây hỏa tiễn, Đại Ngải nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại, vội vàng nói: "Cậu muốn làm gì?"
"Xử cô ta." Cô liếc mắt, đôi lông mày dường như cũng dựng cả lên: "Hôm nay không đánh cô ta đến nỗi hủy dung thì tớ không mang họ Cố."
Xuyên Nhi và Ngôn Hinh cũng lao ra muốn giữ cô lại, ai biết được rằng Cố Linh Nhan dáng người nhỏ nhắn, nhưng sức lực thì lại mạnh hơn bất kì ai, đẩy hai ba cái là đã đấy các cô ra được, mở cửa xông ra ngoài.
"Lần này thì hay lắm, xảy ra chuyện lớn rồi!" Ngôn Hinh nhanh chóng đuổi theo, vội vàng gọi mấy người ở phía sau: "Mẫn An An là cái loại người gì chứ, Nhan Nhan có động vài một cọng tóc gáy của cô ta cũng là đắc tội rồi, Xuyên Nhi, cậu mau gọi điện thoại cho anh tớ, bảo anh ấy gọi anh Hoàng Mao đến, tớ với Đại Ngải đi trước chặn cậu ấy lại!"
"Phó cục trưởng Đơn và Phó cục trưởng Tiêu cảm thấy không được?" Trong phòng họp lớn như vậy, Phó Chính cầm một bản kế hoạch trong tay, đứng ở một đầu cái bàn dài, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh: "Là cảm thấy số tiền có vấn đề, hay là do mảnh đất nhà nước cấp kia?"
Gương mặt Đơn Cảnh Xuyên lạnh lùng, không nói gì, Tiêu An ngồi ở một bên sờ sờ môi, nhìn thẳng vào đôi mắt của Phó Chính, không trốn tránh, chỉ lạnh lùng nói: "Sở trưởng Phó đã cố gắng ủng hộ sự sấp xếp của cấp trên, cục cảnh sát nào dám có ý kiến."
Phó Chính nhẹ nhàng đặt bản kế hoạch lên bàn, khuôn mặt lạnh lùng không có lấy một tia ấm áp: "Vậy thì mời cục phó Đơn và cục phó Tiêu sắp xếp người gấp. hoặc là tự mình đi xem xét trước, làm ngay từ bây giờ, tránh cho đêm dài lắm mộng."
Anh vừa dứt lời, "Rắc" một tiếng, cái bút máy trên tay Đơn Cảnh Xuyên bị gãy thành hai khúc.
Những người ngồi cạnh Phó Chính lúc này toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi.
Cục Cảnh sát và Ủy ban thành phố S từ trước đến giờ luôn bất hòa, điều này mọi người ai cũng biết. Một đám ông già mặc dù luôn có những hành động nhỏ nhưng từ trước đến giờ dường như chưa bao giờ tranh giành một cách công khai như thế.
Lúc hội nghị tiến hành được một nửa, Kỳ Ngôn ngồi một mình ở trong phòng nghỉ ngơi, vô cùng lo lắng buồn rầu nhìn bóng người Đơn Cảnh Xuyên đang chắp tay sau lưng đứng bên cạnh cửa sổ, sắc mặt của Tiêu An cũng thật khó coi, ngồi ở một bên nắm chặt lấy cái chén một câu cũng không nói.
Lúc này Ngôn Kỳ vẫy vẫy tay, đi đến bên cạnh Đơn Cảnh Xuyên, "Con mẹ nó, bây giờ tôi chỉ muốn đánh cho con rùa ấy một trận!"
"Nếu cậu thấy còn chưa đủ loạn, vậy thì cứ làm thế đi." Lúc này Đơn Cảnh Xuyên quay đầu lại nhìn anh: "Anh ta đã quyết tâm làm khó chúng ta, chẳng nhẽ cậu có thể khiến anh ta thu hồi lại lệnh? Ngôn Kỳ, đầu óc nghĩ xa ra một chút."
"Mảnh đất ở ngoại ô kia mặc dù bị núi ngăn trở, phế đến nỗi không thể phế hơn được nữa, nhưng cũng không thể hoàn toàn buông tay được." Bây giờ Tiêu Anh đang ngồi ở bên cạnh mới chầm chậm nói: "Làm bảy phần, giữ lại ba phần."
Đơn Cảnh Xuyên nghe xong câu này thì gật đầu một cái: "Để tự tôi đi."
Ngôn Kỳ nghe được những lời này, đang định nhảy dựng lên thì tiếng chuông điện thoại chợt vang lên. Sau khi anh nhận thì tức giận "A lô" một tiếng, nghe được vài câu, sắc mặt lập tức thay đổi, ngắt điện thoại rồi vội vàng kể tình hình với Đơn Cảnh Xuyên, nhìn thấy sắc mặt Đơn Cảnh Xuyên càng lúc càng khó coi, Ngôn Kỳ vỗ vỗ ngực nói: "Ở đây có tôi và Tiêu An rồi, anh cứ đi đi, không có anh thì cơ bản không thể nào giữ cô ấy lại được, còn chần chừ thêm một chút nữa là sẽ không kịp mất."
Buổi tối khi Phó Chính về đến nhà, hiếm khi thấy Phó Lăng cũng ở đây, tay đang cầm một tờ báo ngồi trên sô pha vừa xem, vừa nghe Phó Thiên đang ngồi bên cạnh nói chuyện. Lâm Văn chỉ huy những người giúp việc đặt cái bình mới mua ở nước ngoài vào một vị trí thích hợp, vừa nghe được tiếng mở cửa đã vội vàng vui mừng chạy lên phía trước đón anh.
"Lại về trễ vậy, có muốn ăn chút gì không? Để mẹ bảo nhà bếp hâm lại thức ăn cho nóng." Lâm Văn cầm lấy cáp cặp đựng công văn của con, dịu dàng hỏi han.
"Không cần đâu mẹ." Phó Chính cởi áo com-lê trên người xuống đưa cho nguwoif giúp việc, lạnh lùng nói: "Không muốn ăn."
Phó Thiên thấy anh về, vội vàng vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh. Phó Chính vuốt mi tâm ngồi xuống bên cạnh cậu, nhìn tập tài liện trên tay cậu, thấp giọng nói: "Nghiên cứu thế nào rồi? Có thể bắt đầu được không?"
"Không có vấn đề gì, anh, em và ba vừa nói về một số nơi, nghe xong quả thật như được mở rộng tầm mắt." Trên gương mặt anh tuấn của người thiếu niên trẻ tuổi là một vẻ tràn đầy tự tin và kiên định. "Chỉ cần anh không ngại, em nhất định có thể đi theo sau anh học tập thật tốt."
Lúc này Phó Lăng mới đặt tờ báo xuống, vỗ vỗ vai con trai: "Cũng xem một ngày rồi, con về phòng nghỉ ngơi trước đi, hai ngày này không cần phải xem những thứ khô khan này rồi, tìm một người mà đi chời đi."
"Vâng, ngày mai con hẹn với người ta rồi." Phó Thiên đứng dậy từ trên ghế sô pha, cười nói: "Anh, anh cùng em đi tìm chị Bội..." Vừa mới nói được mấy chữ cậu liền lập tức khôi phục tinh thần, vội vàng nuốt câu mình vừa định nói xuống, mất tự nhiên cười "Ha ha" hai tiếng rồi đi sang bên cạnh nói chuyện với Lâm Văn.
Phó Lăng nhìn Phó Chính một cái, đứng dậy đi về phía thư phòng, Phó Chính ngồi ở đây một lúc rồi đứng dậy đi theo.
"Phó Thiên từ nhỏ đã nghe lời con." Phó Lăng cầm chén trà trên tay, nhìn người con lớn: "Bây giờ có lòng, có sức, sau này khắc sẽ có có vi. Bước đi của con lúc đó là đúng, dừng lại, nếu không thì cũng không có được ngày hôm nay."
Phó Chính cẩn thận nghe từng lời của Phó Lăng, suy đoán ý của ông, lâu sau, anh đẩy mắt kính: "Là tự Phó Thiên có bản lĩnh."
"Tâm tư của Phó Thiên không sâu sắc như con, nhưng đôi lúc rộng rãi một chút cũng không phải là chuyện xấu." Phó Lăng cười một cái, bỗng nhiên như nhớ ra chuyện gì đó: "Lần trước đi quân khi nhìn thấy Thủ trưởng Hồ, nghe ông ấy nói cô con gái thứ hai nhà họ Lương, một thân một mình đến quân khu nhờ ông ấy giúp một tay chỉ hôn, mặt mũi của Lương Vũ cũng bị cô ta làm mất hết rồi."
Phó Chính sắc mặt âm trầm nghe, không tỏ rõ thái độ gì.
"Nếu con có ý với người ta, có lẽ những chuyện về sau cũng không khó giải quyết như thế này rồi, Lương Vũ muốn nhờ vả gì đi chăng nữa, cũng phải để cho con rể mình chút mặt mũi." Phó Lăng nói xong quay lưng lại nhìn về phía bên ngoài cửa sổ: "Những chuyện trái với lương tâm khó giải quyết, cũng còn tốt hơn là những chuyện biết rõ là không thể nhưng vẫn phải làm."