Không Phải Em Không Yêu

Chương 49: Ngoại truyện -- Phó Chính






<tbody></tbody>
Editor: Thoa Xù
"Cho dù cậu ta mới bị xoay ba vòng thì sao...Con mẹ nó, mấy cậu rót tiếp cho tôi... Không có gì đáng ngại hết!"
Một người đàn ông trẻ tuổi đã uống đến say mèm, vỗ vỗ vai người bạn bên cạnh, "Mẹ nó chứ... Cậu có biết không... Có biết bao nhiêu phụ nữ sẵn sàng cởi sạch ra để chờ cậu ta... Cả đám tụi mình kéo dài thời gian của cậu ta một lát đi, há?"
Mấy người đàn ông ở bên cạnh vẫn luôn e sợ Phó Chính, mặc dù uống rượu, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, toàn là cầm ly rượu rụt rè ngồi bên cạnh xem như không nghe thấy.
Vẻ mặt của Phó Chính vẫn chưa say, đặt ly rượu trong tay xuống hơi mạnh tay một chút, hơi khó chịu kéo kéo cà vạt, rút một điếu thuốc ra.
"Mẹ nó, sao mấy cậu không có chút tinh thần nào vậy, rót cho cậu ta đi chứ!" Người đàn ông say bí tỉ cầm chai Royal Salute rót vào ly, rồi đặt xuống trước mặt người kia "cạch" một tiếng, "Mẹ nó, cậu còn tệ hơn tôi nữa đó!"
Lúc này những người bên cạnh đều chấn động, lúc còn chưa kịp phản ứng thì ly rượu đã rơi xuống đất bể thành một đống thủy tinh, từ trên cao anh nhìn xuống đống thủy tinh vỡ nát lẫn trong vết rượu như máu đỏ tươi kia, ánh mắt lạnh lùng và sắc nhọn.
Người đàn ông say rượu bị màn này làm cho hơi tỉnh táo lại, cả người hơi run rẩy.
"Về nhà ngâm đầu óc trong rượu để tẩy rửa chút đi, cậu có thể nếm thử điều cậu muốn ở trong mơ được rồi." Người phục vụ đã lợi dụng lúc này để chạy tới đưa hóa đơn, cuối cùng anh không còn kiên nhẫn nữa, vẻ mặt lạnh lùng ký xong bỏ lại bút rồi lập tức đi nhanh ra cửa.
...
Cô vẫn ngủ ngon như bình thường, vẻ mặt bình yên dịu dàng, cuộn bên cạnh giường làm cho người ta không đành lòng quấy rầy.
Nhưng anh lại càng muốn làm cô tỉnh giấc, cố ý đóng cửa thật lớn, lúc cởi quần áo ôm lấy cô, bàn tay khiếm nhã không do dự lập tức đưa thẳng xuống dưới người cô tìm kiếm.
Mấy ngày trước chính anh đã đóng sập cửa bỏ đi trong sự bực dọc, hôm nay lại lặp lại chiêu cũ, đột nhiên ép buộc cô tiếp nhận lúc đang ngủ, anh thấy cô buồn ngủ không muốn nhưng lại từ từ nhắm hai mắt không phản kháng, khẽ nâng chân lên, một lúc sau anh vẫn thu tay lại.
Lúc này cô khẽ mở mắt ra nhìn anh, vẻ mặt chua chát nhưng ấm áp, sau lại nhanh chóng ngủ thiếp đi, trong giấc ngủ còn nhích lại gần anh theo bản năng.
Ánh mắt của anh giật giật, đưa tay đắp chăn cho cô xong rồi bước xuống giường.
Trên bàn trà ngoài phòng khách vẫn để sẵn thuốc giải rượu và thuốc bao tử, anh lấy ra hai viên, định xuống bếp tìm cái ly, lúc này lại dừng bước, cầm lấy cái ly của cô để ở bên cạnh.
Vào cuối năm công việc và tiệc tùng xã giao dồn dập, thật ra vào lúc rãnh rỗi anh luôn muốn chạy xe đến chỗ cô, nhưng cuối cùng vẫn quay đầu đi chỗ khác tiếp nhận “ý tốt” của những người khác.
Sau đó sẽ cố ý chọn vài lần để cho cô tận mắt nhìn thấy hoặc giao việc “kết thúc” cuối cùng cho cô. (*)
(*) Hơi khó hiểu nhưng hình như ý đoạn trên là Phó Chính cố ý cặp kè với người khác và để cho Thiệu Tây Bội thấy.
Lúc này đột nhiên lại nhớ tới cô bị anh dồn ép biết bao nhiêu lần, ngồi trên ghế sô pha cố nén nước mắt, bàn tay cầm ly không ngừng run rẩy.
Nhiều năm như vậy, anh đã nhìn thấy cô khóc rất nhiều lần, thấy qua biết bao nhiêu lần cô tức giận đến cả người run rẩy nói không ra lời, anh vẫn luôn cho rằng những thù hận ngập tràn lan rộng trong lòng mình chính là thứ sảng khoái nhất và liều thuốc tốt nhất trong cuộc sống mà anh đang theo đuổi.
...
Năm đó anh mới tốt nghiệp cao đẳng chuyển sang nhập học đại học A, cũng là năm anh thăm dò được rất nhiều chuyện mà anh vẫn hoài nghi.
Sau kỳ nghỉ hè anh dùng thủ đoạn điều động quan hệ để được làm trợ lý chủ nhiệm ở trường trung học B trong một tháng.
"Thiệu Tây Bội, em nhanh xuống dưới phụ giúp trợ lý chủ nhiệm đi."
Khi đó Thiệu Tây Bội mới mười bốn tuổi hơn, cô gái nhỏ dịu dàng dễ thương vẫn chưa trải qua bất kỳ biến cố nào, tâm tư trong sáng từ từ bộc lộ tài năng, vẻ mặt và hành động của cô anh đều nhìn thấu rõ ràng.
Chuyện phía bên nhà họ Đơn anh đã kịp tìm hiểu sâu hơn, anh trải đường chính xác cho từng bước đi của cô, cô cũng không hề đi lệch ra ngoài.
...
"Sao em lại tới đây..."
Sự việc đã bại lộ vào ngày mưa xối xả ở thành phố S, ngay lúc cô chạy ra khỏi nhà anh đã đoán được, ngồi trong xe chờ ở bên ngoài nhà họ Đơn, đỡ lấy cô gần như đã suy sụp lên xe.
"Ba em đập bể hết mọi thứ trong nhà rồi..." Cơ thể cô run rẩy không ngừng, "Quá buồn cười... Vậy mà em không phải là con ruột của ba... Làm sao có thể chứ? Làm sao có thể chứ?"
"Em rất muốn về nhà..."
Mỗi một ngày... Cho đến khi rốt cuộc cô cũng bị nhà họ Đơn đuổi đi, anh trầm mặc ở bên cạnh cô, tận mắt nhìn cô đau khổ đến tột cùng, cũng cho cô tất cả những thứ cô cần.
Sau đó nhớ lại, cả đời này anh cũng chưa từng tốt như vậy, kiên nhẫn làm cái chuyện mà anh xem như trò tiêu khiển.
***
Mãi cho đến khi cô nằm trên giường anh.
Vẻ mặt vừa khẩn trương vừa vui mừng của cô lọt hết vào trong tầm mắt anh, đèn trong phòng bị anh mở sáng choang, anh hoàn toàn không có ý dùng bất kỳ kỷ xảo nào, anh dùng thủ đoạn thô bạo nhất để đối xử với kỷ niệm đáng trân trọng của cuộc đời cô.
"Đau quá..." Cô đau đến ngón chân cũng cuộn hết lên, khóc đến mắt cũng sưng lên, chịu đựng sự chuyển động của anh hết lần này đến lần khác, cầu xin anh với lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ, "Phó Chính... Nhẹ một chút có được không... Đau quá..."
Đau?
Anh dùng sức lật cô qua đưa lưng về phía mình, từ sau nhìn chỗ đó của cô nuốt vào nhả ra vật cứng rắn của anh, nụ hoa đóng mở hết sứa chặt chẽ, đột nhiên ngã mạnh về phía trước, động tác của anh dứt khoát không chút lưu tình, tiếng cơ thể va chạm cọ xát dinh dính nhớp nhúa vang lên bên tai, anh chỉ cảm giác mình đột nhiên bộc phát từng đợt mạnh mẽ bên trong cơ thể cô.
Dường như cô không hề để lộ một tiếng tức giận nào, cánh tay gập lại bên gối, sắc mặt tái nhợt khẽ khàng khóc, từ phía sau anh nhìn thấy tấm lưng trần nhẵn bóng và gò má xinh đẹp của cô, thấy cô say đắm chìm vào cao trào, thấy cô không kềm chế được, di chuyển càng nhanh hơn.
Cuối cùng sau vài cái liên tiếp đâm vào chỗ sâu nhất, rốt cuộc cô cũng đã không còn chút ý thức nào, anh lui ra ngoài từ phía sau cô, khóe miệng từ từ nhếch lên nụ cười lạnh lùng.
Người nằm dưới anh có thể là em gái cùng cha khác mẹ, hai năm trước trong lòng anh đã biết rõ chuyện này rồi.
Nhưng như vậy thì sao?
Nếu như đây là một ván bài, anh cũng sẽ không mong muốn thấy kết quả bị công bố vào một ngày nào đó.
Bởi vì rõ ràng, cho dù cô có phải hay không, anh cũng tuyệt đối không thể nào để đến mức chuyện không thể cứu vãn rồi mới rời khỏi cô.
Nên một khoảng thời gian sau đó, là anh có thể hoàn toàn chán ghét mà vứt bỏ cô, nhìn cô cô đơn tự đau thương hối tiếc giống như mẹ của cô vậy, không còn chốn dung thân nữa.
Mà anh tuyệt đối không thể giống như ba anh, anh tự tin là cho tới bây giờ anh có thể khống chế được bản thân rất chặt chẽ.
***
Nhưng không có một khoảng thời gian, thoáng một cái đã là tám năm.
Tám năm này, anh nhìn cô ở bên cạnh mình không cách nào tự thoát khỏi, bị anh giày vò đến vết thương chồng chất.
Nhưng càng ngày anh càng không khống chế được mình... Không có cô ở bên cạnh anh hoàn toàn không thể an giấc, thấy cô vui vẻ thì tâm trạng anh cũng trở nên nhẹ nhõm, anh muốn thực hiện những lưu ý những nguyện vọng của cô, chỉ khi nhìn thấy cô thì ánh mắt anh mới trở nên dịu dàng quấn quít.
Tiêu An trở lại, anh hoang mang sợ hãi, tức giận và hoảng sợ đan xen, lại bất đắc dĩ dùng thủ đoạn bức thiết ép cô ra đi, thật may là anh vẫn có thể tính được tất cả những hành động của cô, lại mượn cớ muốn cô đau khổ tột cùng không buông tha, dùng từng câu từng chữ để kéo cô trở lại bên cạnh mình lần nữa.
Cuối cùng cho đến một lần, cô hạ quyết tâm rời khỏi anh không chút do dự.
Anh tuyệt đối không quên hình ảnh trên sân thượng, cô mặc bộ váy mỏng đôi mắt ngấn lệ nói tời từ biệt với anh.
Đứng lại sau lưng cô, cuối cùng anh cũng biết cảm giác đau khổ tột cùng, khi đó anh đã biết rằng tám năm ảo tưởng này đã làm cho anh không thể nào quay đầu được nữa.
***
"Anh Phó, tuần trước anh có hẹn kiểm tra, bây giờ vẫn muốn làm sao?"
Trong điện thoại, giọng bác sĩ vừa kiên nhẫn lại vừa kính nể vang lên, thấy cả buổi lâu mà anh vẫn không trả lời, bác sĩ lại kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, "Anh phải dẫn người đó cùng đến đây, xét nghiệm máu là cách nhanh nhất và tiện lợi nhất, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức nhanh chóng báo kết quả cho anh, anh không cần lo lắng."
Anh cầm điện thoại di động đứng ở ban công, còn cô đang ngủ say trong phòng, một buổi sáng sớm hết sức an tĩnh.
Phía bên bệnh viện, nhân viên đã chuẩn bị và sắp xếp xong hết tất cả thủ tục, anh lấy lý do dắt cô đi kiểm tra cơ thể rồi bảo người ta lấy máu của cô, chuyện cô không nên biết thì cô sẽ không được biết.
"Không cần đâu, hủy bỏ giúp tôi." Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng kết thúc cuộc gọi, trở vào phòng ngủ.
Kết quả xét nghiệm máu đó, anh không cách nào gánh nổi.
Cứ lặng lẽ quấn quít dây dưa như vậy, cô ấy chỉ có một mình cô độc trên thế gian này, vậy thì làm sao anh có thể buông tay để cô rời khỏi mình chứ.
Huống chi quan trọng nhất là, có lẽ bây giờ anh đã không thể tăng thêm mức cược cho ván bài này.
Cũng được, anh cũng là một người bất trị, đã không xấu hổ cưỡng đoạt cô suốt tám năm như vậy, vậy cưỡng đoạt thêm vài chục năm nữa cũng không có gì đáng trách.
Chỉ mong là cô vĩnh viễn không cần biết.
...
"Nằm trên người em gái mình, sảng khoái không?"
Anh lại giựt mình tỉnh dậy từ trong giấc mộng, lúc mở mắt ra ở bên cạnh vẫn không có một bóng người, anh đưa tay từ từ xoa nhẹ ấn đường.
Trong nhà vẫn duy trì trạng thái như lúc cô còn ở, anh ra trong phòng khách mở đèn, nhìn đồng hồ mới có bốn giờ sáng.
Khoai Sọ cuộn tròn trong ổ, cũng lười biếng mở mắt, chậm rãi chạy đến cọ cọ bên chân anh.
Mấy ngày đầu đều là Mẫn Kiêu Tư chạy tới đây sau khi tan làm, đổ đồ ăn nước uống ra cho Khoai Sọ, về sau có một hôm Mẫn Kiêu Tư có việc, ngày hôm sau anh thức dậy thấy Khoa Sọ yếu ớt nằm một chỗ, cuối cùng thì cau mày rồi tự mình ra tay.
Trước đây Khoai Sọ vẫn rất sợ anh, hiện tại đã bắt đầu cây dựng cải cách tình cảm, nó ngày càng can đảm hơn, nhiều lần anh không thể nhịn được nữa, nhưng thấy bộ dạng co rút lại sợ hãi của nó, hồi lâu sau vẫn không ném nó ra ngoài.
Nghe thấy tiếng pháo nổ ở bên ngoài từ lúc tối, anh chợt nhớ tới hôm nay đã là năm mới.
Cô rời khỏi bệnh viện đã hai tháng, hôm Đơn Cảnh Xuyên đón cô ở bệnh viện, anh đứng nhìn cô ở xa xa phía đối diện.
Bụng cô đã hơi nhú lên một chút, khí sắc cũng khá hơn rất nhiều, vẻ mặt cười rộ lên khiến cho lòng anh hơi run rẩy.
Nhưng anh chỉ có thể như vậy, giống như trước đây cô đã từng đứng lặng nhìn anh.
Anh là người thắng ván bài này, lợi thế tăng thêm có được bình an trong cuộc sống, nhưng anh lại không có tư cách tiếp nhận phần thưởng của trận thắng này.
Trong vực sâu này, hoàn toàn không thể thấy thời gian hay tốc độ, chỉ có thể đảo ngược ngừng lại lúc ban đầu gặp em.
Tôi phải nếm trải.
Tôi không hối tiếc.