Editor: Thư
Thiệu Tây Bội tỉnh dậy làm điểm tâm sáng xong, cầm quần áo đã được giặt sạch phơi khô vào toilet trong phòng ngủ cho Phó Chính.
Anh mới dậy nên không có đeo kính, ôm cánh tay đi theo cô đi, nhìn cô nhón chân duỗi thẳng tay lên tìm bàn chải đánh răng trong tủ đồ phía trên bồn rửa mặt, cũng không thèm giúp một tay.
"Á..." Bàn chải đánh răng ở nhà cô không có dư nên cô cau mà hạ chân, tiện đà xấu hổ tức giận liếc anh một cái.
"Không cần lấy, dù sao hôm nay cũng về nhà ở rồi." Phó Chính tùy ý nhu nhu tóc của cô, thản nhiên nói, "Anh dùng cái của em được rồi."
Tính tình Phó Chính lạnh lừng, bình thường ngay cả uống nước cũng không chịu uống cùng một li, hiện tại lại cực kì tự nhiên dùng ngón tay thon dài của anh cầm li và bàn chải đánh răng của cô.
Thiệu Tây Bội thấy hơi nóng lên, xoay người đi ra ngoài phòng khách.
Hà tất suy nghĩ chút chuyện đó có nên hay không? Mấy ngày nay chuyện đã rành rành trước mắt, không thể phủ nhận đích thị quả thật anh không thể tẩy trắng những gì họ đã trải qua, nhưng ít ra bây giờ cô còn có một tia mong đợi trước tương lai của bọn họ.
Sớm chiều ở chung, tương cứu trong lúc hoạn nạn, trải qua những chuyện không như ý, nếu đã quên không được vậy thì vứt ở sau ót là tiện nhất.
"Mẹ cứ từ từ nghỉ ngơi, hai ngày nữa con lại đến thăm mẹ."
Sau khi ăn điểm tâm Thiệu Tây Bội ôm từ biệt Vu Nãi và Lục Mộc, Phó Chính đứng sau lưng cô sắc mặt vẫn như thường, Lục Mộc liếc anh một cái, ánh mắt pha chút cảm xúc ẩn dấu dấu vết, sau cùng anh cũng khẽ gật đầu với cô.
***
Cuối cùng thì thần chí của ông cụ Đơn cũng khôi phục chút ít, thấy rõ là lão hàng xóm đứng trước mặt mình vui sướng đến mức râu cugx run hết cả lên, Hân Dĩnh đỡ ông cụ Hân ngồi xuống bên giường, khéo léo mỉm cười, "Ông Đơn, con và ông nội lại đây thăm ông, hôm nay xem tinh thần và sắc mặt ông có tốt hơn hai ngày trước rồi đấy!"
Trước kia ông cụ Hân cũng qua lại khá thân thiết với ông cụ Đơn, từ nhỏ ông Đơn cụ đã cực thích Hân Dĩnh, chỉ tiếc về sau Hân Dĩnh một mình lẻ loi đến Mỹ học tập, nhiều năm cũng chưa từng trở về lần nào.
"A Dĩnh..." Ông cụ nắm tay Hân Dĩnh, hồi lâu mới thở dài một hơi, "Bên người có một cô cháu gái hiểu chuyện nhu thuận thì còn gì sánh bằng... Cũng do Cảnh Xuyên vốn là con trai, dẫu có hiểu chuyện hơn nữa thì ông cũng xem không vừa mắt."
Hân Dĩnh biết hẳn là ông đang nhớ tới Thiệu Tây Bội, vội vàng hộp điểm tâm đặt trên bàn trà, "Con ở nước ngoài nhiều năm cũng rất nhớ ông, con biết lúc nào ông cũng thích ăn mấy món này nên mua vài hộp, chờ ông xuất viện là có thể ăn lấy ăn để một phen no nê!"
Chính là đang trò chuyện vui vẻ thì người mặt đen nói chuyện khô khan buồn chán kia liền tới, Hân Dĩnh giúp ông cụ Đơn kê gối đầu, để cho hai ông cụ từ từ tán gẫu, chính mình đi ra cửa gặp Đơn Cảnh Xuyên đang đứng.
"Nhiều năm như vậy vẫn lại là gương mặt đen này, khó trách ông nội cậu ghét bỏ cậu, như vậy xem ra lúc còn nhỏ tôi lấy biệt danh cho cậu là quá hợp rồi." Hân Dĩnh đi theo anh đến đại sảnh bệnh viện, cười mỉm nhìn người đàn ông trước mặt.
"Hai năm qua ở Mĩ có tốt không?" Đơn Cảnh Xuyên giúp cô rót ly nước.
"Có thể không tốt sao? Sinh hoạt không thể quá thuận lợi được...." Hân Dĩnh quyến rũ cười, vỗ vỗ bờ vai của anh, "Không cần cậu nói tôi cũng biết dạo này cậu thuận lợi hơn tôi nhiều, một cô bé trẻ tuổi non mềm như thế mà cậu cũng cưa cho được, người ta mới vừa xong cấp ba đúng khống? Cậu chính là tên cọc gỗ vừa thấy con gái là sẽ đỏ mặt của trước kia sao?"
Nét mặt Đơn Cảnh Xuyên nhu hòa một chút, đưa ly nước cho cô: "Cô ấy học đại học năm 2 rồi."
"Ba mẹ cậu cũng đồng ý sao?" Hân Dĩnh nghĩ một hồi mới nói, "Cậu là bé ngoan không giống như tôi, cậu có biết từ nhỏ tôi đã thích giống đám con trai hình xăm đầy mình dũng mãnh, ba mẹ tôi cũng đã nhận ra... Tôi nhớ ra rồi, lần đó cậu đi xăm mình, mỗi ngày tôi có thể nghe được tiếng ba cậu lấy roi đánh cậu ở cách vách!"
Cô vui vẻ phấn chấn trêu đùa, anh vẫn bình thản đổi đề tài, "Ở nước ngoài yêu thích thể loại mạnh mẽ dồn dập thế này đúng không?"
Đôi mắt trong trẻo như làn thu thủy của Hân Dĩnh càng sáng lấp lánh, môi đỏ mọng khẽ mở, "Chuẩn rồi!"
Đơn Cảnh Xuyên có chút bất đắc dĩ liếc nhìn người cười đến ngã trái ngã phải, "Quả thật cậu vẫn cứ đàn ông hơn cả đàn ông."
"Biết thì tốt." Hân Dĩnh lấy tay vỗ vỗ bờ vai của anh, "Thân thể ông nội cậu cũng đỡ hơn rồi, đêm nay mau dẫn chị cậu đi uống vài ly đi nào, tôi chỉ ở đây mấy ngày là đi rồi!"
"Đợi lát nữa tôi phải đưa Nhan Nhan về nhà." Anh suy nghĩ một chút, "Nếu không trễ hơn chút được không?"
Hân Dĩnh vô lại đánh giá anh một hồi, cười gian gật gật đầu.
...
Lúc Cố Linh Nhan đi đến cửa nhà, cú điện thoại thứ ba của Đơn Cảnh Xuyên vang lên, mặt cô trầm xuống nhìn lướt qua, hồi lâu vẫn nghe máy.
"Em ở đâu?" Bên kia giọng điệu vững vàng của anh truyền tới, "Không phải nói đứng trước nhà sách vẽ tranh sao?"
"Em về đến nhà rồi." Cô từ từ đi lên thang lầu, "Anh về sớm một chút đi, hai ngày này thân thể ông nội anh tạm ổn, anh nên chăm sóc ông nhiều hơn."
Bình thường khi nói điện thoại cô luôn luôn bô bô luyên thuyên nói một hồi, sẽ không khách khí như vậy, Đơn Cảnh Xuyên hiểu rõ cô, liền vội vàng hỏi, "Làm sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái hay không?"
"Không có việc gì!" Giọng điệu của cô hơi cao lên, lại khắc chế xuống, "... Em nói em không sao, anh trở về đi, thực xin lỗi vì để anh chờ."
Đơn Cảnh Xuyên cầm điện thoại ngồi trong xe hơi ngạc nhiên, nhíu nhíu mày, hồi lâu mới trầm giọng nói, "Tốt lắm, em đi ngủ sớm một chút."
"Ngủ ngon." Cô cúp điện thoại, lấy chìa khóa mở cửa nhà.
Cao Kỳ Kỳ đang ở trong phòng gác chân hút thuốc, thấy cô trở lại, giọng the thé nói, "Nó có đến không? Mẹ còn muốn nhờ nó mua một túi long nhãn về đấy."
"Về sau mẹ không cần gọi điện thoại cho anh ấy nữa." Cố Linh Nhan để túi xuống, trong giọng nói không hề có chút phập phồng.
"A, cãi nhau hả?" Cao Kỳ Kỳ liếc mắt nhìn cô, khinh thường cười nhạo một tiếng, "Một người như nó có thể chịu đựng tính tình chó má của con lâu như vậy đã là không sai rồi!"
"Đúng ha, mẹ sai sử anh ấy lâu như vậy cũng sung sướng lắm đấy, nói bậy nói bạ người kia như thế cũng đủ rồi, con theo ba, chút tiền đồ như thế sẽ không làm phiền đến người bên gối." Cố Linh Nhan đi vào phòng tắm, "Hiện tại mẹ bắt đầu thấy anh ấy thuận mắt, những trước tiên thông báo cho mẹ hay một tiếng, mộng làm mẹ vợ cảnh sát của mẹ nên dẹp đi là vừa rồi."
Không đợi Cao Kỳ Kỳ nổi điên động tay, cô đã đóng cửa phòng tắm lại cái rầm.
Cố Linh Nhan mở vòi sen, ngay cả quần áo còn chưa cởi liền trực tiếp đi vào, nước lạnh ào ào xối từ trên đầu xuống, cô nhắm mắt lại đứng một hồi, giơ tay lau đôi má.
Thì ra trước đây mới là nguyên do anh ấy chống đối ba anh ấy chuyện lông vàng; thì ra mỗi ngày cô mở miệng kêu "Oa Oa" cũng là tên người khác đặt; thì ra anh không chỉ đối tốt với cô mà đối với người khác anh cũng hiểu chuyện mà bỏ thời gian tán gẫu.
Hiện nay xem ra, người chớ nên nằm mộng ban ngày là cô mới đúng.
Một người như vậy trong mắt anh là người phụ nữ xinh đẹp tốt nghiệp toàn bộ đều là loại ưu, bối cảnh gia đình cũng tương đương nhà anh, cô có thể lấy cái gì đi so với người ta đây?
Cô thì ngay cả chút việc cỏn con không qua được.
***
Hơn sáu giờ Phó Chính đã đến, hôm nay Thiệu Tây Bội đóng cửa tiệm sớm, thay một bộ quần áo, lại vội vàng điểm thêm vài món trang sức trang nhã.
Phó Chính nhìn thấy bộ dạng khẩn trương đến ngớ ngẩn của cô khi lên xe ngồi, chậm rãi phanh lại, đôi mắt chớp lóe, "rầm" một tiếng đè cô ra sau lưng ghế tựa, lại hung hăng hôn xuống.
Váy của cô rất thuận tiện cho anh hành sự, một tay anh giữ lấy bả vai cô, một cánh tay kia linh hoạt dò xét từ đùi cô đi vào, thẳng đến khi dán lên lớp quần lót mỏng nhạt của cô mà vuốt ve.
Thiệu Tây Bội thực không ngờ tới lúc này anh còn có thể sinh thú tính, đánh không lại anh đành phải cắn đầu lưỡi anh một cái, dùng sức đẩy anh ra.
"A Thiên và ba mẹ anh sẽ đợi đến sốt ruột đấy, mà hiện tại đang lúc tan tầm trên đường đông lắm đó, khẳng định đến nhà anh đã là trễ rồi đấy." Cô vừa vội vừa thẹn, muốn kéo tay anh ra khỏi đũng váy, "Trễ... Buổi tối đó anh."
Môi người trước mặt bị anh mút đến mức hơi sưng, đôi má non mịn hơi hơi phiếm hồng, quả thực còn ngon miệng hơn đống đồ ăn gì đó nữa, đôi mắt Phó Chính hơi trầm xuống, không nói tiếng nào lại dùng sức trực tiếp duỗi một ngón tay vào bên trong cô.
"Kệ nó."
Tay anh ra ra vào vào thân thể cô, mặt khác mấy ngón tay vẫn phối hợp xoa xoa bên ngoài hoa huy*t, trong xe an tĩnh, ngón tay anh bí mật mang theo tiếng nước ra ra vào vào phát lên từng tiếng nước ngọt ngấy rõ ràng, Thiệu Tây Bội liều mạng ngậm chặc miệng, móng tay sắp găm vào da thịt sau lưng anh mất rồi.
Phó Chính thấy dáng vẻ cô cắn môi đỏ mọng không ra thốt thành tiếng, khóe miệng nhếch lên, lại thêm một ngón tay liên tục đụng đến chỗ sâu nhất, kích thích này cô thật sự chịu không nổi, khóe mắt đều đã hơi hơi ướt át, phía dưới cắn hai ngón tay của anh, toàn thân run lên một hồi lâu, nhắm mắt lại nhẹ nhàng ngâm một tiếng.
May mắn là cửa sau của cửa hàng thú cưng là một con đường nhỏ, người qua lại không nhiều lắm, cửa kính xe anh lại tối, cơ bản thấy không rõ người ở bên trong đang làm cái gì, Thiệu Tây Bội mở mắt ra nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh gần trong gang tấc, quả thực thật muốn hung hăng dùng tay nắn bóp cho thỏa.
Phó chính không thoải mái, nhưng vẫn dừng tay rút khăn tay giúp cô lau chùi, lau chùi xong xuôi nhưng vết nước đọng nhỏ trên váy cô có chùi thế nào cũng không mất, cô lo đến độ mặt đỏ bừng, rốt cục nhịn không được nhỏ giọng mắng anh vài câu.
"Em nói cái gì?" Anh dùng khăn tay xoa xoa ngón tay, thản nhiên nói, "Anh còn chưa đích thân ra trận cơ mà, như thế nào lại gọi là cầm thú chứ? Hử?"
Đồ biến thái thối tha!
Thiệu Tây Bội hung hăng trừng anh.
...
Người ra mở cửa chính là Phó Thiên, lúc nhìn thấy hai người bọn họ, người thiếu niên luôn luôn trầm ổn mặt tươi tắn, ngay cả nét mày cũng mang ý cười, "Anh, chị Bội Bội!"
Thiệu Tây Bội cũng không gặp anh một thời gian dài, cười tít mắt vỗ vỗ bờ vai của anh, "Sinh nhật vui vẻ nha A Thiên."
Phó Thiên cao hứng gật đầu, dẫn cô đi đổi giày rồi vào bên trong, Phó Chính theo sát phía sau bọn họ, nhìn thấy trong phòng khách chỉ có Lâm Văn đang ngồi trên ghế sofa, ánh mắt lập tức lạnh vài phần.
"Bác gái, ngại quá, con đến trễ." Thiệu Tây Bội có chút khẩn trương trong lòng, "Thật sự thật xin lỗi, trên đường hơi kẹt xe, để cho bác đợi lâu."
"Không có việc gì, ăn cơm trước đi." Lâm Văn đứng dậy bảo người làm hâm đồ ăn, gọi cô đến bên bàn ăn ngồi xuống, "Trong nhà nấu không thể sánh bằng nhà hàng, con nếm thử xem có được không?"
Thiệu Tây Boọi không ngờ Lâm Văn sẽ có thái độ hòa nhã như thế như thế này, vội vàng nhu thuận gật đầu.
Trong dự đoán cha mẹ anh hẳn là không dễ sống chung, lại không ngờ bà chủ họ Phó chưa từng có ý làm cô khó xử.
Kỳ thật cô không biết là, Lâm Văn là loại phụ nữ hiền thục không quá giỏi xuất đầu lộ diện, chỉ có thể quản gia, ở nhà nghe ông xã nghe con lớn nhất, không giống như Cù Âm mẹ của Đơn Cảnh Xuyên có gan lớn như vậy, huống hồ tình tình Phó Chính như thế nào, dẫu có làm loại chuyện giữa đường bỏ rơi cô dâu thì bà cũng chẳng dám can thiệp vào chút nào.
"Chị Bội Bội, cái này là cá trích kho tàu, dì làm là ngon nhất đấy." Phó Thiên gắp cá cho Thiệu Tây Bội, ngẩng đầu nói với Lâm Văn, "Mẹ, về sau để cho chị Bội Bội xuống bếp làm mấy món sở trường cho mẹ anh, con và anh đều cực kỳ thích ăn."
"Được." Lâm Văn ôn hòa cười cười, "Ở nhà cô Thiệu đều tự nấu nướng à?"
"Bác gái gọi con Bội Bội là được rồi." Trên mặt cô cũng dâng ý cười, "Vâng, từ hồi tiểu học đã thế, trước kia mẹ con còn dạy con cả trà nghệ, nếu bác muốn thì con sẵn lòng pha trà cho bác dùng."
Từ nhỏ Thiệu Tây Bội đã rất được người lớn yêu thích, không có chút tính cách xấu nào, tuy Lâm Văn còn chưa hiểu rõ nàng, nhưng vẫn hiểu được con trai mình thế nào, mắt thấy tuy con lớn nhất lạnh lùng nghiêm mặt đứng một bên, quanh thân lại có niềm hân hoan nhàn nhạt, trước giờ thằng bé chưa bao giờ hòa nhã với Lương Kha chút nào, nhưng đối với cô gái này thì yêu thích hiện ra ngập ánh mắt, nhất thời trong lòng nhất có tính toán.
Sau bữa cơm chiều Thiệu Tây Bôi cùng Lâm Văn ngồi trên sofa nói chuyện, Phó Chính ở một bên dạy Phó Thiên thương nghiệp, không khí trong nhà cực kì không tệ.
Chín giờ Phó Chính cầm chìa khóa xe ra nhà xe lấy xe, Thiệu Tây Bội đứng trước cổng vòm chào tạm biệt Lâm Văn và Phó Thiên, lúc này cửa lớn trong nhà chợt "két" một tiếng.
"Ba."