Không Phải Em Không Yêu

Chương 26: Không chịu nổi




Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Nhà họ Đơn là gia tộc đi theo cách mạng, đứng thứ nhất thứ hai của thành phố S. Lão gia chủ chỉ có hai người con trai, bọn họ đều đi theo con đường của lão, sau khi xuất ngũ liền một bước lên mây. Lần này, tiệc đại thọ tám mươi tuổi của lão gia chủ là do con lớn nhất của lão – Đơn Lợi đứng ra tổ chức, hầu như tất cả những người có uy tín, danh tiếng ở thành phố S đều được mời tới. 

Hôm nay, tinh thần của lão gia chủ rất tốt, chòm râu liên tục rung lên, thể hiện sự cao hứng tột cùng. Lão ngồi ở ghế sofa cùng đồng đội đã từng chiến đấu, kề vai sát cánh trong quân ngũ, bàn luận về bao chuyện gió nổi nước lên. Gần đây, sức khỏe của Đơn Lợi rất ổn. Ông cầm ly rượu tiếp đãi mọi người, còn Cù Âm thì rất mẫu mực, cùng con trai tiếp đón mấy quý phu nhân và ái nữ nhà khác. (Cù Âm là vợ của Đơn Lợi)

Vài cô gái nhà giàu đã lâu không gặp một sĩ quan cảnh sát lạnh lùng mà phong độ, xuất sắc như vậy, bọn họ đều tựa như hoa nhường nguyệt thẹn, nở nụ cười với anh, Cù Âm cũng mong sớm ngày tìm được một cô con dâu hào phóng, hiểu biết, bà luôn luôn để Đơn Cảnh Xuyên tán gẫu với bọn họ trong bầu không khí sinh động. 

Đơn Cảnh Xuyên vốn đã cân nhắc tới việc dẫn Cố Linh Nhan tới, nhưng thấy cô không hề tình nguyện khi đối mặt với giới quan chức, vả lại ở đây còn có người lớn, bây giờ vẫn chưa tới lúc, anh mới từ bỏ suy nghĩ ấy. 

"Anh Đơn, công việc của anh luôn hối hả, bộn bề, anh nhất định phải chú ý tới việc nghỉ ngơi.” Mã Khả Khả ỷ có nhà mẹ làm chỗ dựa, hôm nay cô ta mới mạnh bạo như vậy, mỉm cười rồi nói, “Có rảnh thì cùng em đi cưỡi ngựa nha.” 

Cù Âm đứng ở bên cạnh nhìn xem, thấy khuôn mặt con trai vẫn cứ đen như đáy nồi, bà liền lặng lẽ vỗ lên lưng anh. Đơn Cảnh Xuyên không hề đáp lại, ánh mắt lơ đãng vừa nhìn lên, đột nhiên ngẩn ra. 

Lúc này ở ngoài cửa, có một người bước tới. Người đó mặc một chiếc váy dài màu nhạt, mái tóc buộc nhẹ sau gáy, trang điểm tự nhiên, mắt ngọc mày ngài, thu hút rất nhiều ánh nhìn của mọi người. 

"Bội Bội." Đơn Cảnh Xuyên rốt cuộc có lý do thoát thân. Anh cầm ly rượu, bước tới bên cạnh Thiệu Tây Bội, nhỏ giọng hỏi, “Sao lại tới đây?” Thiệu Tây Bội nâng váy lên, nhìn về phía anh, ý nói về tấm thiệp mời trong tay, “Là bà chủ tự mình bảo tôi tới.”

Vài ngày trước, một buổi chiều nọ, khi cô đang ở cửa hàng, bà Đan đã tự mình cầm thiệp tới tìm cô. Trước đó, khi cô còn ở nhà họ, thái độ của bà ấy đối với cô tuyệt đối không thể nói là không tốt. Lúc cô bị đuổi, bà ấy còn thay mẹ con cô cầu tình. 

"Em theo anh vào gặp ông nội, được chứ?” Đơn Cảnh Xuyên nói năng thận trọng. Thiệu Tây Tội nhìn đám người lão gia chủ đang ngồi trên ghế sofa cách đó không xa, kiễng chân chờ mình, cô mới gật đầu một cái. 

Vài người đồng đội đã già vẫn nhận ra Thiệu Tây Bội ngày nhỏ mà bọn họ từng gặp. Lúc này, không đợi lão gia chủ mở miệng, Thiệu Tây Bội cũng khôn khéo nghe lời. Bà Đan ngồi ở bên cạnh, vừa thấy cô liền mừng rỡ. Cô âm thầm thở dài một hơi, rốt cuộc bước tới trước mặt lão gia chủ, bình tĩnh mở miệng, “Chúc ông khỏe mạnh dồi dào, phúc thọ vô cương.” 

Lão gia chủ uống một ngụm trà, ánh mắt nhìn cô sâu sắc, hồi lâu sau mới thấp giọng, nói, “Con và Cảnh Xuyên đi dạo quanh đây một chuyến cho biết đi.” 

Ánh mắt Thiệu Tây Bội trầm tĩnh, cô và Đơn Cảnh Xuyên đi về hướng khác, trong lòng cảm thấy vừa buồn cười vừa thê lương. 

Chuyện này là sao hả? Vài năm đi qua, tình thế bình ổn, muốn cô nhận tổ quy tông ư? Đuổi mẹ cô ra ngoài, bảo cô trở về một mình  à? 

Nếu thật sự đơn giản như vậy, những ngày cô chịu đựng tra tấn, ai sẽ trả cho cô đây? 

***

Từng tiết mục trong buổi tiệc được chuẩn bị rất tốt, trước đó là biểu diễn một màn kinh kịch náo nhiệt, bây giờ lại thay bằng độc tấu piano. Đơn Cảnh Xuyên và Thiệu Tây Bội đứng cách sân khấu không xa, hai anh em lặng lẽ trò chuyện.

Đan Quần tới vào lúc này. Ông ta vốn đang ở thành phố R, trước đó có nói với lão gia chủ và Đan Lợi rằng mình sẽ không về kịp do còn bận họp hội nghị, sau khi về sẽ tới nhà cũ để chúc mừng sinh nhật của lão gia chủ, nào ngờ bây giờ ông ta lại về, vả lại còn dắt theo cả vợ mới tới cửa. 

"Bội Bội." Đơn Cảnh Xuyên sớm đã nhìn thấy, lúc này, anh đặt ly rượu xuống, sắc mặt có hơi khó hiểu, “Bữa tiệc mừng thọ này không chừng còn chưa kết thúc đâu, hay là anh đưa em về trước nha?” 

Vốn dĩ hai người đang nói chuyện rất vui, Thiệu Tây Bội cảm thấy không hiểu gì cả. Cô vừa ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt anh, Đan Quần đã đi tới trước mặt hai người họ. Cả người cô run lên, ly rượu trong tay rơi xuống đất. 

Rượu đỏ tràn ra, cô lùi về sau một bước, mồ hôi thấm đẫm cả lòng bàn tay.

"Chú hai.” Đơn Cảnh Xuyên tiến về phía trước một bước, chắn trước mặt Thiệu Tây Bội, “Chú tới rồi.” 

Đan Quần nhìn Thiệu Tây Bội phía sau lưng anh bằng vẻ mặt phức tạp. Ông ta gật đầu, giọng nói có hơi khàn, “Đây là thím hai của con.” 

Một người phụ nữ, tuổi tác không lớn cứ lôi kéo cánh tay Đan Quần, mắt phượng hếch lên, ánh mắt nhìn Thiệu Tây Bội chẳng hề tốt lành. Thiệu Tây Bội đứng ở phía sau Đơn Cảnh Xuyên, trong lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp. 

"Thím hai.” Đơn Cảnh Xuyên vừa mở miệng đã thấy Đan Quần tiến lên một bước, nói nhỏ với người ở phía sau anh, “Bội Bội...” 

Khóe mắt Thiệu Tây Bội giật giật. Cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông mà mình chẳng rõ đã bao lâu không gặp.

Đan Quần già hơn rất nhiều, tóc mai đã ngả màu bạc trắng, không còn dáng vẻ hiên ngang, uy vũ như năm đó nữa. Ánh mắt Thiệu Tây Bội dần dần trở nên giận dữ, tràn đầy địch ý, móng tay cô khẽ cào vào lòng bàn tay mới miễn cưỡng hít được một hơi thật sâu. Cô xoay người, định bước ra cửa. 

"Đúng là mẹ nào con đó!” Người phụ nữ đứng bên cạnh Đan Quần vén tóc, cười lạnh, “Không hề có một chút gia giáo, chẳng nói lời nào đã bỏ của chạy lấy người, đúng là thói quen tốt à nha.” 

Thiệu Tây Bội quay đầu lại nhìn bà ta, khuôn mặt dịu dàng của cô sớm đã chẳng còn sự ấm áp. Cô cắn chặt môi, không nói gì. 

Người phụ nữ kia gả cho Đan Quần, từng thấy ông ta nhiều lần lặng lẽ xem hình của Thiệu Tây Bội. Lúc này, bà ta cũng chẳng thèm cố kỵ điều gì, nhìn cô gái trẻ đẹp trước mặt rồi thốt ra lời nói sắc bén, “Mày có tư cách gì mà nhìn tao như vậy? Đồ con hoang!” 

Hai chữ cuối cùng của bà ta đột nhiên cất cao, người xung quanh lập tức nhìn xem, Đơn Cảnh Xuyên cũng lộ vẻ khó chịu, anh gằn từng tiếng, nói, “Thím hai, mong thím nói chuyện chú ý một chút.” 

"Anh gọi tôi một tiếng thím hai mà anh còn dám bảo tôi nói chuyện phải chú ý?” Người phụ nữ cau mày, nhìn về phía Đan Quần, “Ông xem đi, người nhà họ Đơn các ông rốt cuộc đã thành dáng vẻ gì rồi!” 

Người xung quanh đều chú ý tới động tĩnh bên này. Khúc nhạc Piano vốn yên ổn như vậy, giọng nói sắc bén của người phụ nữ kia cắt ngang đột ngột, khiến không ít người bàn tán, chỉ trỏ Thiệu Tây Bội. 

Ánh mắt của Đan Quần vẫn nhìn Thiệu Tây Bội, ông ta không nói lời nào, người phụ nữ bên cạnh ông ta càng hăng máu, nói tiếp, “Ai mà biết đứa con hoang này có phải do Lục Mộc và tên đàn ông kia làm loạn với nhau hay không, may mà nó không mang họ Đơn, bằng không thì tôi bước vào cửa cũng phải chịu nhục thay!” 

Khúc nhạc Piano kết thúc, ánh mắt của tất cả mọi người đều đã nhìn qua bên này, Thiệu Tây Bội cảm thấy ánh mắt của bọn họ giống hệt như mấy năm về trước, khiến cô không có chỗ trốn, sống không bằng chết. 

Cô đã từng trải qua cảnh “đầu rơi máu chảy”, nhưng vẫn không thể buông xuống được nỗi hận thấu xương. 

Lúc này, Đơn Cảnh Xuyên đã lạnh mặt. Anh không nói lời nào, ôm chầm lấy Thiệu Tây Bội, muốn đưa cô đi, nào ngờ lại có một người đàn ông bước tới, dùng sức mạnh không cho cự tuyệt, kéo Thiệu Tây Bội ra khỏi cửa hông. 

Bàn tay của người nọ vẫn lạnh lẽo như thường ngày, cả người bí hiểm như khí lạnh bao trùm bên ngoài. Thiệu Tây Bội bị kéo đi, chân bắt đầu chạy chậm, cô hoảng hốt nhìn về phía người nọ. Cho đến khi anh ta lạnh lùng quay lại, cô mới đưa tay che miệng. 

Năm đó, khi cô còn học sơ trung, bị đuổi khỏi nhà cũ của họ Đan, cô đã bước đi trong cơn mưa to như một linh hồn lang thang cô độc. 

Cho tới bây giờ, cô vẫn không thể bảo vệ tốt cho bản thân mình, chẳng giúp được mẹ, không khuyên được ba, càng miễn nhắc tới việc đối mặt với người nhà họ Đan và những ánh mắt hèn mọn, phỉ nhổ của người ngoài.

Rốt cuộc vẫn là anh tới cứu cô, người con trai lạnh lùng tựa như từ trên trời giáng xuống, anh ôm cô vào trong xe, đưa cô đi chữa bệnh, giúp cô mua nhà để ở, cho cô nơi ẩn núp, dẫn cô rời khỏi cơn ác mộng.

Làm sao cô có thể quên được, khi cô yếu ớt nhất, không chịu nổi một kích động nào, lúc cô bị tổn thương nặng nhất, là ai đã luôn ở bên cạnh cô. 

***

Bầu không khí trong xe nặng nề. Phó Chính ngồi ở ghế lái, lạnh lùng hút thuốc. Thiệu Tây Bội ngồi ôm đầu gối ở băng ghế phía sau. Khói thuốc bay tới trước mặt khiến cô không cẩn thận mà cất tiếng ho, ho sặc sụa.

Phó Chính nhíu mày, phiền chán dập tắt điếu thuốc, mở cửa sổ xe. 

"Không phải lúc rời khỏi anh, em ngẩng đầu và ưỡn ngực cao lắm sao? Bây giờ bị người ta chỉ vào mũi mà mắng, quên cãi lại rồi à?” Lời nói của anh lạnh nhạt mà trào phúng. 

Trong đầu Thiệu Tây Bội rất hỗn loạn, cô im lặng, không nói gì.

Phó Chính thấy cô ăn mặc mỏng manh, không hiểu vì sao lửa giận trong lòng càng bốc lên, anh ném áo vest qua cho cô, “Thiệu Tây Bội, em đã quên dáng vẻ tinh ranh ngày đó của mình sao? Bây giờ lại trở về, ưỡn mặt ra khôi phục quan hệ, rốt cuộc tự tát mình một cái, đẹp mặt thật đấy.” 

“Phải.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt ngấn lệ, “Em luôn hèn hạ như vậy, không nhớ được gì lâu.” 

Em hận nhà họ Đan thấu xương, giống như em hận anh vậy. 

Phó Chính nghe xong những lời đó, sắc mặt anh càng kém. Anh không nói gì thêm, khởi động xe, đạp chân gia thật mạnh. 

...

Lúc xe ngừng lại, Thiệu Tây Bội đã ngủ. Phó Chính mở cửa xe, dùng tay đặt lên trán cô. Anh chau mày một hồi rồi bế cô lên. 

Thiệu Tây Bội sốt cao đột ngột, đêm hôm đó sốt tới 39 độ, lò sưởi của Phó Chính không thể giúp được gì, áo sơ mi anh đã ướt đẫm mồ hôi. Anh vừa cuộn tay áo lên, giúp cô chườm đá, vừa gọi điện thoại, bảo bác sĩ riêng lập tức tới ngay. 

"Ngài Phó, tốt nhất vẫn nên truyền nước hạ sốt, cô Thiệu có triệu chứng viêm nhiễm, sốt mãi không ngừng.” Nữ bác sĩ nhỏ giọng nói với Phó Chính đang uống nước, thái độ dịu dàng, “Tôi sẽ bảo bệnh viện chuẩn bị phòng bệnh thật tốt.” 

Phó Chính không để lộ vẻ gì trên mặt. Anh quay đầu, nhìn người con gái đã sốt tới mức bất tỉnh nhân sự, một hồi sau mới nói, “Không cần đâu, bây giờ cô giúp tôi thay quần áo cho cô ấy.” 

Nữ bác sĩ đi rồi, anh mới nấu nước ấm, bước tới đầu giường, vỗ nhẹ vào má Thiệu Tây bội hai lần, "Uống thuốc."

Cô hơi hé mắt, anh chuyển gối đầu của cô cao lên, đỡ lấy vai cô, tách thuốc khỏi vỉ, bảo cô há miệng. Thiệu Tây Bội cúi thấp đầu, thuốc được nhét vào miệng cô. Để cô hít sâu một cái, anh phát hiện mũi cô bị nghẹt rồi.

Phó Chính thấy vậy liền đi lấy khăn giấy. Thiệu Tây Bội mơ màng, tưởng có ai lại gần, nào ngờ anh lại đặt khăn giấy lên mũi cô, giúp cô hỉ ra thật chậm.

Cô thoải mái hơn một chút, Phó Chính mặt lạnh mới ném khăn giấy vào thùng rác, sau đó lại đắp chăn lên người cô, chỉnh góc chăn thật cẩn thận. 

Tuy rằng Thiệu Tây Bội sốt tới mức mơ hồ, nhưng cô vẫn biết ai ở bên cạnh mình. Người đàn ông ấy ôm chặt cô, cô chỉ cảm thấy mồ hôi vã ra, hốc mắt chua xót, vừa mở miệng định nói hai chữ đã ngả đầu sang một bên, ngủ mất. 

Mồ hôi trên mặt Phó Chính rơi như mưa, anh rướn người, nhìn thấy cô ngả đầu ngủ say, ánh mắt mới dịu dàng trở lại.