Editor: Rùa Lười
Trường đại học A luôn khai giảng sớm nhất thành phố, khéo sao năm nay còn phải đổi tòa nhà ký túc xá, năm nhất chuyển đến khu kí túc mới xây phía Bắc, vừa hết ngày mùng bảy Cố Linh Nhan đã vội vàng rời nhà, tay xách nách mang túi to túi nhỏ dọn đến trường rồi.
"Ai ya, tớ bảo này Nhan Nhan." Ngôn Hinh bò lên cái thang vừa lau bụi trên thành giường, vừa quay đầu lại cười dâm với Cố Linh Nhan: "Theo tin tức của anh tớ, người nào đó nhà cậu muốn mua nhà gần trường, để cho hai người các cậu tiện lăn lộn..."
Còn chưa dứt lời khăn lau của Cố Linh Nhan đã bay đến đầu cô, "Cậu nói lung tung gì đấy? Quan hệ của bọn tớ là tình yêu trong sáng nhá, nên nói là "thân thiết"!!"
"Nhìn cô gái không biết xấu hổ này này." Xuyên Nhi đứng ở bên cạnh gặm khoai lang, "Một lòng một dạ muốn lên giường với người ta được trời đất chứng giám nhé!" Đại Ngải cười lăn lộn trên mặt đất, tay làm lan hoa chỉ nhạo báng cô: "Xử nữ nhỏ, cậu có làm được không đó?"
"Tớ nhất định phải giết chết các cậu!" Cố Linh Nhan nhảy dựng lên đánh mấy cô bạn, bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, cô cầm điện thoại lên xem, giọng điệu không thân thiện "A lô" một tiếng.
"Anh đến kí túc xá của em rồi, dì quản lý cũng cho anh vào, em ở tầng mấy?" Giọng nói trầm ấm của Đơn Cảnh Xuyên truyền đến, nghe mà như làm cho người ta ấm lòng giữa mùa đông lạnh lẽo.
"Anh đứng đợi ở dưới lầu đi, em xuống đón anh." Trong nháy mắt giọng Cố Linh Nhan dịu dàng hẳn đi, sợ trai đẹp bị đám nữ yêu tinh quấn lấy, cô vô cùng lo lắng, đỏ mặt chạy xuống.
Xét trong trường đại học A, nhan sắc của Đơn Cảnh Xuyên, tám chàng hot boy cộng lại cũng không so được với anh. Lúc đầu Cố Linh Nhan cũng không muốn để cho anh đến, nhưng thực sự là rất muốn gặp anh, khi thấy cô gái nào cũng dán mắt lên người anh, trong lòng cô vừa đắc ý, nhưng lại hận không thể che mặt anh lại.
Đến ký túc xá, mấy người Ngôn Hinh thu móng vuốt lại, cười híp mắt gật đầu chào: "Chào Oa ca" "Linh Nhan thật có phúc nha.", Cố Linh Nhan nhìn mặt Đại Ngải thấy có vẻ gì đó kì lạ, còn chưa kịp ngăn cản cô ấy đã mở miệng lên tiếng: "Oa Ca, người em rể này đã dâng mình đến tận cửa kí túc rồi, hay hôm nay anh mời cơm đi, đây là quy tắc đấy."
Đơn Cảnh Xuyên gật gật đầu.
Bọn Ngôn Hinh khá là lịch sự, không mãnh liệt vắt kiệt túi tiền của ngài Cục trưởng, nơi ăn cơm tối được chọn là phòng riêng của một quán ăn gần Đại học A, Đơn Cảnh Xuyên ít nói, chỉ nghe các cô ríu rít nói chuyện. Cố Linh Nhan nhìn người đàn ông đang im lặng gỡ xương cá giúp cô, đôi mắt cô cong cong vẽ lên nét cười.
Ăn cơm tối xong bỗng nhiên có tuyết rơi, Đơn Cảnh Xuyên vẫn còn có việc chưa làm xong, sợ cô tức giận, anh nghĩ nghĩ một lúc rồi cốc vào đầu người đang vui vẻ nhìn tuyết rơi: "Anh còn có chút tài liệu muốn tổng hợp..."
Đầu óc Cố Linh Nhan toàn chứa những ý nghĩ kỳ quái, cô cắt lời anh, đáng thương hỏi: "Anh phải về cục sao?"
Cô gái này tính cách hung bạo, bỗng nhiên lại nói chuyện nhẹ nhàng dịu dàng, anh hơi không quen. Không đợi anh mở miệng, cô đã nắm lấy tay anh khẽ kéo, hỏi luôn: "Em có thể cùng làm việc với anh không? Sẽ không phiền anh đâu." Dừng lại một chút, cô còn nói: "Nhưng mai trường em có lễ khai giảng rồi, mà Cục cảnh sát lại cách đây hơn xa, ngủ muộn là sáng mai em không bò dậy được..."
Đơn Cảnh Xuyên nghe được lời của cô, trên gương mặt đẹp trai là biểu cảm ý vị sâu xa, cô mở to đôi mắt nhìn anh, trong lòng thì lại hồi hộp, anh phân vân một lúc, thở dài một ơi, trầm giọng nói: "Anh có một căn hộ ở gần đây, em có muốn đến không? Tối nay sẽ đưa em về trường. **"
Cô bày ra vẻ mặt suy nghĩ, nhưng suy nghĩ thật trong lòng thì lại là "Ông đây đến rồi thì đừng có mà mong đuổi đi", đợi một lúc cô mới gật đầu nói: "Vậy cũng được."
***
Thật ra thì lúc Thiệu Tây Bội nhìn thấy Tiêu An, trong lòng cô đã rõ như gương sáng rồi.
Buổi chiều Dung Tiễn đến vội vàng gọi cô đi ra, đưa cô đi làm móng tay, mua đồ, còn bảo cô làm người mẫu tư nhân, cho nên hôm nay cô nhất định phải đi.
Đến hội trường, lúc Dung Tiễn ném cô cho Tiêu An, cô ấy còn nói thầm bên tai cô: "Xin lỗi."
Cơ bản Thiệu Tây Bội cũng không trách cô ấy, cho dù là cô hay Tiêu An, họ muốn cho cô thấy sự thật, cũng chẳng phải là cô chưa từng nghĩ đến.
"Cục trưởng Tiêu." Phó Chính nâng ly rượu lên, khuôn mặt không biểu cảm giơ lên về phía Tiêu An, Lương Kha ở bên cạnh anh cũng gật đầu với Tiêu An một cái, bày ra dáng vẻ của Phó phu nhân, lúc thấy Thiệu Tây Bội ở bên cạnh anh thì nụ cười còn có thêm cả vài phần giễu cợt.
"Sở trưởng Phó bệnh nặng mới khỏi, lúc tổ chức lễ đính hôn cũng nhớ phải chú ý sức khỏe nhé." Tiêu An nhã nhặn nâng chén lên, quay đầu nhìn về phóa Lương Kha nói: "Chúc mừng, cô Lương."
Thật ra căn bản là Phó Chính không nghe thấy cậu ta nói gì, ánh mắt anh trầm xuống, chỉ nhìn vào Thiệu Tây Bội đang nghiêng đầu đứng cạnh cậu ta. Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục màu trắng cúp ngực, kết hợp với làn da của cô, đúng là muốn làm cho người ta kéo hết quần áo trên người cô xuống.
Sắc mặc Tiêu An cũng lạnh xuống, anh gật đầu một cái với họ rồi dắt tay Thiệu Tây Bội đi ra chỗ khác, cô thì cứ cảm thấy có ánh mắt của người nào đó đang thiêu đốt ở sau lưng cô, tay cô nắm chặt lấy tà váy, trong lòng đủ mọi loại cảm xúc.
Đến một căn phòng nghỉ trang nhã, cô gỡ tay anh ra rồi ngồi lên ghế sô pha, Tiêu An lại tiến lên một bước nữa, đứng trước mặt cô, cất lên chất giọng lạnh băng chưa từng có: "Bội Bội, em trách anh?"
Thiệu Tây Bội khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Sao có thể chứ? Anh và Lục Lục làm vậy là muốn tốt cho em, muốn em sẽ không lạc đường mà rớt xuống vực sâu vạn dặm, giúp em nhìn rõ hiện thực, sao em có thể trách anh chứ?"
Giọng cô ấm áo, nhưng anh nghe lại thấy như những mảnh thủy tinh vỡ khắc vào người, im lặng một lúc, tay anh kéo cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt cô mà nói: "Em đã thấy rõ thực tế rồi đó, nếu trong lòng cậu ta có em thì cậu ta sẽ hết lần này đến lần khác chọn ở bên cô gái khác sao, sẽ đính hôn kết hôn với cô gái khác sao?!"
Người trong ngực anh khẽ run, dưới đôi lông mi dài của cô là khóe mắt đã ửng đỏ, cơn tức giận đã đè nén bấy lâu nay, giờ cũng không thể thu lại được nữa, anh dưa tay ra chạm vào cằm của cô rồi cúi đầu hôn xuống.
Bên kia Lương Kha đang nói chuyện với người lớn của nhà họ Lương, bỗng nhiên nghe thấy tiếng "Rắc, ấm!" vang lên, chiếc ly thủy tinh trong tay anh bị bóp vỡ, trên gương mặt anh là một sự lạnh lùng, lạnh như băng mà cô chưa từng gặp qua. Trên đất là rượu đó lẫn với máu tươi, làm cho người ta thấy mà ghê người.
...
Bây giờ Đơn Cảnh Xuyên cũng cảm thấy rất sợ hãi, anh đang ngồi duyệt tài liệu trước bàn đọc sách, trong phòng ấm sẵn lại còn có thêm điều hòa, nhưng anh chỉ cảm thấy có từng cỗ nhiệt trên người muốn bùng nổ, cả lưng cũng toát mồ hôi rồi.
Mà nguyên nhân thì không thể trách anh được, Cố Linh Nhan đã cởi áo khoác ra ngồi trước mặt anh, bên trong chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng manh, cổ cái áo đó khá rộng, cô vừa nằm vừa nghịch điện thoại, chỗ nào đó trắng nõn nà hiện lên rõ ràng trong tầm mắt đáng chết của anh.
"Anh bật điều hòa trong phòng ngủ lên cho em, em đến đó chơi đi." Anh cố nhịn, không ngẩng đầu lên, trầm giọng nói với cô.
Cố Linh Nhan cực kì tức giận, từ trên sô pha nhảy "Bụp" xuống đất, "Anh đổi em đi? Em có động chạm gì vào anh đâu!" Là người nào đó có định lực quá mạnh hay là cô quá không biết quan sát rồi, lại còn ngồi như thế.
"Không phải là đuổi em đi." Anh thở dài một hơi.
"Thế anh bảo em sang phòng bên cạnh làm gì!" Cô bước đến trước bàn đọc sách, nhìn thẳng vào anh, "Là anh không muốn nhìn thấy em!"
"Không phải thế." Anh lắc đầu một cái, hít sâu một hơi, chỉ thấy một mùi thơm từ trên người cô truyền đến, lòng thầm nghĩ, làm lính mấy năm quả thật là uổng phí rồi, sao mà vừa gặp cô gái này là đã không vững vàng rồi.
Cô đi vòng đến bên cạnh anh, xoay ghế của anh đến trước mặt mình, bĩu môi: "Đơn Cảnh Xuyên, anh vẫn luôn không thích em, đúng không?"
"Mới đầu em thấy ai không thích em cũng được, tuy anh vừa không biết nói chuyện mặt lại còn thối như thế, nhưng anh đối xử với em rất tốt, em luôn nghĩ chỉ cần anh thích em là được." Cô vừa nói, đôi mắt cũng hồng hồng lên.
Đơn Cảnh Xuyên ngẩng đầu lên nhìn cô, cô gái nhỏ trắng trẻo ủ rũ cúi đầu đứng trước mặt anh, đáng yêu như tiểu bạch thỏ bị người ta bắt nạt, anh chỉ thấy trái tim cũng mềm nhũn ra, thở dài một hơi, anh đưa tay ra kéo cô lại gần.
Nào ngờ đến cô vừa nắm lấy tay anh cũng thuận đà chui vào lòng mình, mông ngồi lên đùi anh, đôi mắt trong veo nhìn anh.
Anh lớn chừng này rồi, đây là lần đầu tiên thân mật với một sinh vật giới tính nữ như thế, đầu óc từ trước đến giờ luôn bình tĩnh suy nghĩ giờ không dùng được nữa rồi, cái người thơm thơm mềm mềm trong lòng, ôm tiếp cũng không được mà thả xuống cũng không xong, đến cả nói chuyện cũng nói lắp luôn: "Nhan Nhan, em... em xuống đi."
"Không xuống." Hai tay cô vòng lên cổ anh, đôi môi mềm mại dán lên gương mặt anh: "Nếu anh thích em thì anh đừng bỏ tay ra."
Tay Đơn Cảnh Xuyên run lên, đầu cũng sắp nổ tung luôn.
***
Nụ hôn của Tiêu An đặt lên khóe miệng Thiệu Tây Bội, làm thế nào cũng không tiếp tục được nữa.
Sắc mặt cô tái nhợt, trợn tròn mắt, trong ánh mắt đó là sự không tình nguyện không thể coi như không thấy được, anh chỉ có thể buông tay ra. Người con trai bình thường vẫn luôn ôn nhu dịu dàng, bây giờ trên mặt anh chỉ có sự tuyệt vọng ẩn giấu trong đó, mặc cho người trong lòng xách váy chạy ra ngoài.
Thiệu Tây Bội chạy thẳng lên sân thượng, chạy đến lan can mới dừng lại thở dốc.
Người con trai đó là bạn tốt và cũng là tri kỉ của cô sáu năm rồi, cô không muốn làm tổn thương anh, cũng không muốn anh sẽ giống như cô, tuy dáng vẻ thâm tình của anh vẫn hiện lên trong mắt cô, nhưng cô không có cách nào hết, trái tim cô, ngoài Phó Chính ra đã không chứa thêm được ai nữa rồi, tất cả đã cho anh, đến cả bản thân mình cô cũng không cần nữa.
Tháng hai, trời lạnh đến thấu xương, cô chỉ mặc một bộ đồ mỏng đứng trước ban công, nhưng lại chẳng cảm thấy gì.
Không biết đứng bao lâu rồi, cánh cửa sân thượng được một người mở ra, tiếng bước chân trầm ổn vang lên phía sau lưng, cô chẳng cần quay đầu lại cũng biết, đây là anh.
"Sự ấm áp Tiêu An cho cô cũng đủ dùng nhỉ, mấy miếng vải này trên người, cũng đủ làm cho ấm áp như mùa xuân?" Giọng anh lạnh lùng mang thêm vài phần châm chọc, "Thiệu Tây Bội, cô thật sự coi lời tôi như gió thổi bên tai, hả?"
"Phó Chính." Cô xoay người lại, trên mặt là một nụ cười, "Chúng ta quen biết nhau bao lâu rồi?"
Không đợi anh trả lời, cô nghiêng nghiêng đầu, dường như là đang suy nghĩ một cách nghiêm túc, "Tám năm? Không đúng, tính cả hai năm tôi yêu thầm anh, tôi biết anh cũng được mười năm rồi."
"Lần trước sau khi gặp anh, mẹ tôi về bảo, mấy năm nay số tiền bà ấy dành dụm được cộng với tiền của tôi, còn phòng của tôi tuần sau sẽ bán đi, tất cả sẽ gửi vào tài khoản của anh, nếu chưa hết thì còn cả nhà của mẹ tôi bây giờ nữa, chúng tôi trả dần dần, tôi về ở với mẹ, còn việc làm ăn ở cửa hàng thú cưng, giờ việc làm ăn cũng càng ngày càng lớn, có thể chuyển tiền vốn ra."
Nghe cô nói rõ ràng mạch lạc, chân mày anh lại càng nhăn lại.
"Lần đầu tiên mẹ tôi gặp anh xong cũng khuyên tôi không nên tiếp tục nữa." Đôi mắt cô ánh lên những tia sáng nhỏ.
"Sớm biết có ngày hôm nay, sao ban đầu còn làm vậy." Anh đẩy kính lên, "Thiệu Tây Bội, hồi đó tôi đã cho cô cơ hội rồi."
"Đúng vậy." Cô gật đầu một cái, "Tôi biết, nợ bao nhiêu năm rồi, sao có thể tính toán rõ ràng, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức, có bao nhiêu trả bấy nhiêu."
"Mới đầu tôi còn tưởng có thể tiếp tục lừa gạt bản thân, nhưng thực sự là không thể." Cô từ từ đi đến trước mặt anh, "Tôi tự làm khó bản thân mình cũng không sao, nhưng còn mẹ tôi, nếu tôi còn tiếp tục dây dưa đến anh thì sẽ liên lụy đến mẹ tôi."
"Cô đã nghĩ kĩ rồi?" Anh nghiến răng nghiến lợi, giọng nói như là được phát ra từ kẽ răng, "Cô không phải là chưa từng muốn rời khỏi cuộc sống của tôi, cô sẽ thành công được sao?"
"Dù không thành công cũng phải thử một lần." Cô nhắm mắt lại, "Cho dù khổ sở đến chết tôi cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh."
"Tôi đã từng nói là tôi cần cô, cô còn muốn thế nào nữa?" Anh trầm mặc một lúc rồi nắm lấy cổ tay của cô, băng gạc mới cuốn vừa nãy lại thấm dần màu đỏ của máu.
"Nhưng anh cũng cần những cô gái kia. Cho dù là Lương Kha, hay là những gì giúp được cho sự nghiệp của anh, hoặc là những cô gái có thể gợi lên chút hứng thú cho anh." Cô từ từ kéo tay anh ra, nước mắt cứ rơi xuống từ khóe mắt, "Đều như nhau."
Một người đàn ông mà ngay cả trái tim cũng không có, đừng nói yêu, cũng đừng nhắc đến cần, với anh ta mà nói, tính cảm cũng giống như là gánh nặng, không cần phải có.
Cố dùng hết sức lực của mình từ từ bước qua người anh, đi về phía cánh cửa sân thượng.
Từ nay về sau, chẳng có gì để cầu xin nữa.
"Tạm biệt, Phó Chính."