Không Phải Em Không Yêu

Chương 11: Ngoài ý muốn




Edit: Thố Lạt

Tình hình mảnh đất ở ngoại ô kia còn tệ hơn tưởng tượng, ngày đầu tiên Đơn Cảnh Xuyên tới đó, chào đón anh là loại pháo nhỏ vẫn luôn xuất hiện dọc đường, mảnh thuỷ tinh vỡ trên mặt đất, một đám cảnh sát bảo vệ bên cạnh anh, ai ai cũng mặt mày rạng rỡ.

Người phụ trách thấy phó cục trưởng cục cảnh sát đích thân tới đây, vừa lo vừa mừng, vội nói muốn làm tiệc tẩy trần trước, sắc mặt Đơn Cảnh Xuyên xanh mét, sai người đưa nhân viên bị thương đi điều trị trước, cởi áo khoác, lớn tiếng nói với người phụ trách, "Chiều nay phát loa thông báo cho toàn trấn, anh dặn phòng truyền thanh chuẩn bị cho tốt, bây giờ anh đưa danh sách hai hộ khó thuyết phục nhất trong trấn cho tôi, tôi sẽ lập tức qua đó."

Mấy hộ không chịu bàn giao đều là gia đình già, mới mở miệng từ chối những thứ giống những người khác, khi Đơn Cảnh Xuyên tới cửa, mấy hộ bên cạnh đều ra xem náo nhiệt, chỉ trỏ vào anh.

"Này, cậu là ai." Mở cửa là một bác gái trung niên ngoài bốn mươi tuổi, trong tay cầm một cây chổi, bình tĩnh giữ một con gà trống, "Không phải nói lão già Thiên Vương đến đây cùng không di dời sao? Cậu  bị mất cảm giác không có tai à?!"

Sắc mặt Đơn Cảnh Xuyên chưa thay đổi, đưa điện thoại cho người phụ nữ trung niên, người phụ nữ nghi hoặc trừng mắt nhìn anh, nửa ngày sau mới nhận điện, thô lỗ Alo một tiếng.

Vài phút sau, sắc mặt bác gái kia lập tức thay đổi, có chút sợ hãi cúp điện thoại trả cho Đơn Cảnh Xuyên.

Anh nhìn vẻ mặt của đối phương, chỉ thản nhiên nói, "Bây giờ con trai dì đang ở cửa hàng sửa chữa trong nội thành, sắp tới cần tuyển công nhân lành nghề lương cao cho hạng mục này, sau khi phá bỏ hoàn toàn nơi này dời đi nơi khác xong, khu nhà mới sẽ ở ngay khu vực sát bên."

Vẻ mặt kiêu ngạo hung hãn lúc nãy trên khuôn mặt bác gái kia lập tức biến thành vẻ tức giận nhẹ nhưng lại bất lực, hít sâu muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại vung tay đi vào trong nhà.

"Lần này thành phố trực tiếp phái cục cảnh sát xuống giám sát việc di dời và phá bỏ, các hộ phải tới trung tâm điều khiển tạm thời để hoàn thành thủ tục di dời, phải hoàn thành việc di dời trong vòng một tháng." Đơn Cảnh Xuyên Cầm tai nghe đứng trong phòng phát thanh, "Nếu còn hộ nào có ý kiến, có thể đến thẳng trung tâm điều khiển tìm tôi nó chuyện."

Trời đã tối hẳn, hộ gia đình vốn không chịu di dời, quy quy củ cũ làm như trên đài phát thanh, xế chiều đã bắt đầu lục đục đến làm thủ tục, đến khi trung tâm tan làm, đã có gần 50 hộ gia đình hoàn thành.

Ngôn Kỳ và Tiếu An Đô ở lại cục không tới, đi theo Đơn Cảnh Xuyên là sĩ quan cao cấp Tần Nhất, Tần Nhất và Đơn Cảnh Xuyên xuất thân từ cùng một doanh trại, lúc ấy Đơn Cảnh Xuyên lên làm Phó Cục Trưởng, trong lòng anh ta căm giận bối cảnh ba của đối phương không đơn giản, rất không phục Đơn Cảnh Xuyên.

Nhưng trải qua một ngày cùng làm việc gần gũi hôm này, cuối cùng anh ta mới hiểu ra, vì sa chàng trai trẻ 26 tuổi này, có thể khống chế ổn thoả tất cả tổng lực trong cục cảnh sát thành phố S.

Từ nắm lấy điểm yếu của mấy hộ khó thuyết phục này, tặng chút lợi cho mấy hộ này, tiếp tục trực tiếp phái mấy cảnh sát được huấn luyện nghiêm chỉnh, giải đáp thắc mắc trên mỗi đường phố. Có vài hộ không chịu di dời đến trung tâm điều khiển tìm gặp anh, anh nói mấy câu đã khiến mấy người đó ngậm miệng, người phụ trách đã dùng sức chín trâu hai hổ cũng không khuyên nổi nhìn thấy phát trắng mắt ra.

"Cục phó, anh đi nghỉ đi đã, phòng đã chuẩn bị xong rồi." Tần Nhất cung kính chờ bên bàn làm việc, nhìn Đơn Cảnh Xuyên đang xử lí công việc trong tay.

Đơn Cảnh Xuyên ngẩng đầu nhìn anh ta, "Anh nghỉ trước đi, tôi xem mấy cái này xong, sáng sớm ngày mai không cần hoãn lại, mọi người cứ tập hợp ở trung tâm điều khiển."

Sau khi Tần Nhất đi, đện thoại của Ngôn Kỳ lập tức tới.

"Cái nồi, sao rồi? nghe nói người bên đó vừa thấy cậu đã phát run." Ngôn Kỳ vui vẻ khi người gặp hoạ nói, "Mấy người kia nhất định đã bị cậu doạ chết, mấy hôm trước khi ở trong cục sắc mặt cậu đen gấp đôi bình thường, hệt như đáy nồi..."

Bên kia anh vẫn khóc kể không ngừng, Đơn Cảnh Xuyên đã có chút không yên lòng, cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ, chỉ nghe thấy Ngôn Kỳ bỗng hỏi, "Lần trước hỏi cậu vẫn chưa trả lời, rốt cuộc cậu và cô gái nhỏ nhà họ Cố đã nói gì vậy? Nghe Ngôn Hinh nói hai hôm nay tâm tình cô ấy không tốt lắm, tôi thấy tâm tình cậu cũng không tốt hơn chút nào!"

Đơn Cảnh Xuyên nghe vậy càng thêm trầm mặc, qua nửa ngày liền gác máy không cho Ngôn Kỳ nói thêm gì nữa.

Hôm đó khi đưa Cố Linh Nhan về, cô hỏi có phải sau này nhất định không gặp lại nữa không, anh chần chừ một lúc, nhìn vẻ mặt ngày càng nặng nề của cô, vẫn gật đầu.

Cô đang đi học, ngày nào anh cũng có chuyện việc bận như vậy, nếu không phải lần trước đáp ứng ba điều kiện của cô, thật ra bọn họ là những người không hề liên quan.

Nhưng 2 ngày làm việc này, khi nghỉ ngơi, thỉnh thoảng trước mắt lại hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn khi thì tức giận, khi thì cười lớn đáng yêu, giọng hờn dỗi của cô dường như vẫn văng vẳng bên tai.

Cuộc đời anh, từ khi còn nhỏ, đã là cứng nhắc nghiêm cẩn, đâu ra đấy, ngoại trừ Thiệu Tây Bội là em họ anh, gần như anh chưa từng tiếp xúc với cô gái khác, không hiểu giao tiếp với con gái như thế nào, càng khỏi phải nói đến chuyện anh lớn hơn cô tám tuổi, là người của hai thời đại.

Càng nghĩ càng phiền não, trong lòng cảm thấy rối rắm, anh đi ra trung tâm điều khiển, lấy ra một điếu thuốc, đứng một lúc, anh bỗng liếc mắt, vội bước sang bên cạnh một bước, bên tai cũng vang lên tiếng vỡ sắc bén.

***

Lúc này Dung Tiễn bỏ khoai sọ xuống, nhảy đến bên cạnh cô, chụp lấy vai cô đong đưa hai lần, "Bội Bội, cậu nói cho mình biết, có phải tận thế đến rồi không, hay đầu óc Phó Chính bị ngựa đá rồi hả? cửa hàng thú cưng anh ta cũng không thèm vào, tự nhiên tặng mèo cho cậu, "Hình như gần đây tâm tình anh ta cũng không tệ lắm."

Đâu chỉ không tệ? Trước đây một tuần anh đến khoảng một hai lần, thỉnh thoảng khi đến trên người còn mang theo mùi nước hoa nồng nồng, cô quả thật không thể trưng ra vẻ mặt tốt, anh cũng ngoảnh mặt làm ngơ, trừ lúc giường, phần lớn thời gian là chiến tranh lạnh.

Nhưng gần đây dù bận đến đêm anh cũng sẽ tới, thỉnh thoảng cô tỉnh vào ba bốn giờ, sẽ thấy bị anh ôm chặt vào ngực.

Đêm qua cô đang ngủ ngon, thấy trên người vừa nặng vừa nóng, khi tỉnh lại anh đã đè trên người cô, cách lớp chăn vẫn có thể cảm nhận được thứ đang căng cứng, cô vẫn buồn ngủ, đành vòng hai tay lên cổ anh mặc anh thích làm gì thì làm.

Cô càng ngoan, anh càng độc ác, vẫn nói lung tung mấy lời khó nghe bên tai cô, cô nghe thấy dần tỉnh táo, xấu xa chặt lại, Phó Chính giận đến nghiến răng, lăn cô qua lại đến bình minh, tắm rửa xong liền đi làm ngay.

Có thể là thời gian không thoải mái thật sự quá nhiều, trong thời gian này hiếm khi anh ôn tồn với cô như vậy, trong lòng cô vừa vui vừa sợ hãi, sợ ngày nào đó mở mắt ra, anh lại giống trước kia, muốn vứt cô thì vứt, muốn nhặt thì nhặt.

"Ài." Dung Tiễn thở dài, nhìn vẻ dịu dàng trên mặt cô, "Thiệu Tây Bội cậu thật sự toi rồi, mình chưa thấy ai ngốc như cậu, cậu có biết bây giờ cục cảnh sát và uỷ ban thành phố loạn thế nào rồi không hả? Người phụ nữ kia của Phó Chính muốn tìm cách dạy dỗ họ."

Sắc mặt trên mặt Thiệu Tây Bội chững lại một lát, khom lưng ôm khoai sọ trên mặt đất lên, "Anh mình cũng không dể bị đuổi như vậy, Tiếu An cũng ở đó, chuyện của đàn ông bọn họ, mình không có cách xen vào."

"Không phải không có cách, mà vốn là nghiêng về phía bất công phải không?" Dung Tiễn tức giận trứng mắt, "Đã tám năm rồi, cậu có tững nghĩ đến chuyện gặp Quang Tử không? Tuy bọn họ không ai biết, nhưng cậu có từng nghĩ một ngày nào đó chuyện của cậu và Phó Chính bị bại lộ sẽ dẫn đến kết quả gì không?"

"Không phải cậu nói không ai biết sao." Thiệu Tây Bội khẽ cười, "Lục Lục, cũng chỉ có cậu và mình biết, nếu cậu nói ra một chữ, mình sẽ lập tức..."

"Dừng lại!" Dung Tiễn bịt tai, nóng mặt, lớn tiếng nói, "Thiệu Tây Bội cậu câm miệng cho mình! Gần mực thì đen, mình phải tránh xa cậu ra, đi theo cái tên Phó Chính tâm tính bất định kia cậu cũng ngày càng tệ rồi!"

Thiệu Tây Bội nằm cạnh cô, gối vào vai cô, khẽ nói, "Lục Lục, mình biết mình rất ích kỉ, anh mình cũng rất tốt với mình, nhưng mình vẫn đứng bên phe anh ấy, mình không dám nghĩ nếu ai khác biết chuyện của chúng mình thì sẽ ra sao, tương lai quá xa xỉ với mình, mình không thể phó thác, mình chỉ có hiện tại, cậu hiểu không?"

"Giống như một người chỉ có thể sống đến lúc đó, đến lúc giãy chết cũng vô dụng, chờ đợi chính là lăng trì, nhưng vẫn muốn dùng thời gian trước khi chết, làm việc mình muốn làm nhất."

"Phó Chính là cả thế giới của mình, anh ấy có thể rời bỏ mình, cũng không thẻm ngoảnh đầu lại, mình lại chỉ có thể đứng yên chờ anh ấy, cho dù anh ấy có cần mình hay không, mình cũng phải chờ."

Dung Tiễn nghe xong những lời này, không nói được lời nào, nửa ngày sau, đưa tay sờ tóc cô, khẽ thở dài.

Sau khi Dung Tiễn đi, Phó Chính nói chưa xử lí xng công việc, buổi tối không qua đây, ở lại văn phòng cả đếm, cô cầm điện thoại nghe giọng nói trong trẻo lạnh lùng của anh bên tai, bỗng thấp giọng mở miệng.

"Em nhớ anh."

Tuy sợ anh chán ghét câu nói phiền phức này, nhưng hôm nay cô thật sự không nhịn được.

Phó Chính ở đầu dây bên kia im lặng một lát, nửa ngày sau mới nói, "Trưa mai anh họp xong sẽ đến tiệm đón em."

Sau khi cúp máy, cô ôm đệm lăn qua lắn lại trên ghế sofa, tim dập thình thịch, sa cũng không thể tĩnh tâm lại.

Lúc này chuông cửa bỗng vang lên, cô nhìn qua ô nhỏ, mở cửa có chút do dự.

Đứng ngoài cửa là một cô gái dung mạo xinh đẹp, tuổi không khác cô là bao, trang điểm tinh tế, tóc quăn dài sau lưng, cô ta nhìn Thiệu Tây Bội nửa ngày, cười nhạo.

"Cô chính là Thiệu Tây Bội?"