Nhược Băng nhanh chóng đỡ Bạch Thiên Ân đứng dậy. Hai người đưa mắt nhìn nhau, cũng không có nhiều thời gian để tâm sự hay gì. Họ phải mau chóng tìm lối ra, không bức tường này sẽ nghiền thành bột mất.
“Muội ở trong đó có phát hiện điểm gì khác lạ không?”
Bạch Thiên Ân lắc đầu, khẽ nói:
“ Không có, bên trong tối quá muội không nhìn thấy gì, cũng không dám động đậy linh tinh.”
Kì thực Bạch Thiên Ân cũng mới tỉnh dậy vào giờ trước.
Trước đó khi mở nắp quan tài ra, một luồng ánh vàng rực rỡ từ dưới vút lên, quyện với ánh nến leo lét từ đâu đó, chiếu rọi thẳng đến trung tâm lăng mộ, soi sáng hoa văn hoa cát cánh.
Bạch Thiên Ân nhắm mắt mơ hồ nghe thấy tiếng tiêu hợp tấu cũng tiếng đàn từ nơi xa xăm nào đó vọng về...
Cô hình như đã mơ một giấc mơ rất dài, rất kì- cũng rất đẹp. Khi tỉnh lại cô đã nằm trong quan tài ngọc này, đầu óc đau như búa bổ.
Mở mắt ra thấy mất mát vô cùng- tựa như đánh mất thứ gì đó rất quan trọng nhưng không tài nào nhớ nổi...
“ Tam sư tỷ, muội chắc chắn dưới quan tài này có mật thất rất sâu, chắc hẳn là lối đi tiếp.”
Hai bức tường mỗi lúc một ép sát lại nhau. Mọi người trong lòng thầm đổ mồ hôi lạnh, chết như này rất thảm nha!!!
Bạch Thiên Ân gắng gượng ngồi xuống, cả cơ thể cô không có chút khí lực nào, cô cố gắng duy trì sự tỉnh táo, giải dòng chữ cổ trên phần thân quan tài, mỗi dòng chữ viết vào từng thời gian khác nhau.
“ Nương tử của ta, vi phu ngày ngày tháng tháng chờ nàng quay lại, chờ ngày tái hợp của đôi ta.”
“ Nương tử, hôm nay là đại điển đăng cơ của phu quân nàng? Tiếc rằng không có hoàng hậu. Vi phu đã thực hiện xong lời hứa với nàng, lưu danh thiên cổ, tên bạo chúa cũng được, hôn quân cũng được. Không có nàng mọi thứ đều không quan trọng.”
“ Nương tử ở trên vi phu ở dưới. Nàng là tâm can, là trái tim của ta.”
Bỗng dưng lại muốn rơi lệ...
Tại sao lại muốn rơi lệ?
Bạch Thiên Ân đưa tay lau giọt lệ vương lại trên mí mắt. Rõ ràng chỉ là người xa lạ, chỉ là vài câu khắc của một vị hoàng đế cổ xưa, cô đã từng đi qua biết bao lăng mộ?
Tại sao cảm xúc lạ thường mất mát cứ bao phủ trái tim?
“ Sư tỷ, nhanh chóng ấn vào phần trung tâm của quan tài.”
Thông qua câu thứ ba, “vi phu ở dưới” cô đã đoán ra được bên dưới là lăng mộ- nơi an nghỉ của Tần Thuỷ Hoàng. “Nàng là tâm can, trái tim của ta” phải, chính là ám chỉ trung tâm quan tài.
Nhược Băng gật đầu làm theo, nếu chỉ cần động sai cơ quan, bọn họ nhất định bị chôn vùi trong lăng mộ. Nhưng Nhược Băng tin tưởng vào khả năng của tứ sư muội.
“Ầm....”
Dưới thân quan tài xê dịch ra lỗ to đen ngòm, sâu trong lòng đất này là một không gian khổng lồ vô tận, may quá, có bậc thang đi xuống.
Đoàn người lối đuôi nhau bước xuống, quay đầu nhìn lại thì chẳng thấy gì, chỉ thấy một màu tối om, hai bức tường đã bịt kín lối trở lại.
Thử tưởng tượng nếu không tìm ra mật thất dưới quan tài này, họ chết tuyệt đối quá khó coi đi.
“Làm gì thế?”
Nhược Băng bất ngờ với sự động chạm từ Mạc Tu Nghiêu, cô định hất tay anh ra. Tuy nhiên Mạc Tu Nghiêu lại càng nắm chặt hơn, bên tai cô thủ thỉ.
“ Lối đi nhỏ hẹp như thế, em muốn chơi trò uyên ương ôm ấp thì tôi chiều.”
Nhược Băng quay sang nhìn vẻ mặt vô sỉ của anh. Cô đưa tay lên bẹo má anh, than vãn.
“ Chậc...chậc...”
Mạc Tu Nghiêu không hiểu biểu cảm kia của cô lắm, nhưng vẫn thích thú vô cùng, được vợ yêu chiều cưng nựng đó nha!!!
Thuộc hạ bên kia hình như thấy lão đại có cái đuôi ý, và nó đang vểnh lên tận trời rồi! Kiểu như đang tự hào: thấy vợ chồng ông đây ân ái chưa? Hic, thật tội nghiệp đám cẩu độc thân bọn họ, bị nhét thức ăn chó đầy miệng.
Bạch Thiên Ân bên này đang uống chút sữa dinh dưỡng cũng suýt phát sặc...
Tam sư tỷ mà cô luôn thần tượng, tam sư tỷ cao lãnh, tam sư tỷ thờ ơ với đàn ông của cô a...
“ Da mặt anh quả thực- quá dày!” Nhược Băng cao giọng nói.
Mạc Tu Nghiêu đang sung sướng tận chín tầng mây thì bị rớt xuống địa ngục, sắc mặt anh đen xì như đít nồi, đây là chê anh mặt dày đeo bám cô?
Đám thuộc hạ thì đổ mồ hôi lạnh, cô gái này cũng thật to gan, lão đại sủng ái như thế còn không biết điều. Mà hình như họ đã quen thuộc sự bao dung to lớn mà lão đại đã dành cho cô ta.
Mọi người đều biết điều im miệng không dám ho he. Chỉ riêng Bạch Thiên Ân không biết sống chết cười lớn, thanh âm trong trẻo vang vọng khắp lăng mộ.
“ Tam sư tỷ a. Thần tượng của lòng muội, tỷ chất lắm, nghìn like.”
Bạch Thiên Ân còn đang định tiếp tục thao thao bất tuyệt khen ngợi khả năng độc miệng của sư tỷ nhà mình thì Hồi Phi chạy đến bịt miệng cô lại, đe doạ:
“ Cô không muốn chết thì im miệng, lão đại không đùa được đâu.”
Bạch Thiên Ân nhận thấy ánh mắt lạnh lẽo từ phía bên kia, cô cảm nhận sâu sắc nếu không có tam sư tỷ ở đây, cô chết không có chỗ chôn.
“Haha, hai người tiếp tục, tiếp tục, coi chúng ta là bóng đèn cũng được.”
Mạc Tu Nghiêu tựa như hài lòng với thái độ này, quay sang Nhược Băng, nhếch miệng nói:
“Chúng ta tiếp tục.”
Đờ cờ mờ...
Nhược Băng thật muốn đập tiểu sư muội nhà mình một trận, có còn lương tâm không? Dám đem cô đi bán?
_________
Mọi người chán đọc rồi sao a ~~
Phần lăng mộ còn tầm 3 chương nha
Chap sau đại sư huynh và nhân vật thần bí sẽ xuất hiện.
Cmt + vote làm động lực cho ta nha ️️️
#Uyenca