Triệu Tử Hiên nhân cơ hội áp sát lại gần phía Nhược Băng, dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy.
“ Đừng sợ.”
Nhược Băng tự động nhích xa Triệu Tử Hiên, khinh bỉ không thèm nhếch mép với đại ý: bà đây là ai chứ, sao phải sợ.
“.........” Triệu Tử Hiên hình như quên mất con mèo nhỏ đằng kia là vua xa lộ, nữ hoàng bóng đêm đó!!! Cần anh che chở sao?
Quả nhiên đúng như Nhược Băng dự đoán, tảng đá che kín cửa kia nguỵ trang rất tự nhiên, có thể qua mắt được lũ người kia.
Chờ chúng đi khỏi đây rồi ra cũng chưa muộn.
Tiếng bước chân cách xa dần, chợt âm thanh tên thủ lĩnh vang lên.
“ Khoan đã, mắt chúng mày bị đui à? Đến xem kĩ tảng đá bên kia cho tao, có vết máu của con ả kia.”
Tim Nhược Băng nảy lên.
Mẹ kiếp, mắt thằng này phải gọi là mắt chó rồi!!!
Tiếng bước chân dồn dập tới gần, tầm mười người.
“ Thằng kia, tảng đá này không lớn, mày nhấc lên cho tao xem.”
Có tiếng cười của một tên.
“ Đại ca, không phải anh nghĩ cô ta đào hố nấp dưới đó chứ!”
Đúng là bà đây nấp nhưng không phải bên dưới mà sang ngang, vả lại cái hang đá này có sẵn, không phải bà đây đào nha!!!
Có chút ánh sáng len qua khe đá, thôi xong rồi, phải liều thôi!!
“Đại ca, phía bên kia có tin tức của ả.”
Tên đại ca ra hiệu.
“ Chúng ta đi.”
Nhược Băng chưa kịp an ổn thì giọng tên đó lại vang lên.
“ Ba người chúng mày, ở bên này trông chừng cho tao, những đứa khác theo tao.”
“..........” Cô quan ngại sâu sắc, kiếp trước tên này chính là lão cẩu, thính như vậy làm gì?
..........
Thời gian thấm thoát trôi qua, trời đã chập tối.
Ba tên canh ngoài cửa cũng đã sốt ruột, ở đây có ai đâu mà đại ca bắt mình canh chứ!!!!
Thuỷ triều đã lên.
“ Đkm nhà bọn nó. Canh mãi làm cái qq gì.” Nhược Băng chửi thề.
Triệu Tử Hiên vô lại cười, xem ra cô nàng này đã mất kiên nhẫn thật rồi, còn chửi tục nữa chứ, thật thô lỗ...
Nhược Băng quắc mắt lườm.
“ Anh cười cái gì? Muốn chết ở đây hả?”
“ Chết cùng mỹ nhân, xuống dưới hoàng tuyền cũng làm quỷ phong lưu nha!”
Đối mặt với loại người này, cô không thèm nói gì, nghĩ nghĩ đối sách. Mẹ nó nữa, giờ mà ra, với tình trạng hiện giờ của hai người, không thể cùng lúc xử lí ba tên, sẽ rút dây động rừng mất.
“ Đi ra thôi!” Triệu Tử Hiên tự tin nói.
“Hả?”
Triệu Tử Hiên bình tĩnh nói.
“ Hả, hử gì? Trong người tôi có súng.”
“.........” Nhược Băng sắp phát điên với tên này mất rồi, cmn, anh cố tình chơi bà đây đúng không? Có súng ngay từ đầu vì cái lông gì mà ngây người ở đây nửa ngày. Bảo sao anh ta thong dong ngồi đó.
“ Cô còn không ra thì ở đây làm thức ăn cho cá đấy.”
“ Nếu thuỷ triều không lên anh định ở đấy đến tết đúng không?”
Triệu Tử Hiên gật đầu.
“ Không tệ, cô đoán đúng rồi.”
“Đưa súng cho tôi.”
Ba tên áo đen đứng ở ngoài chán chết rồi! Trời đã tối rồi đấy, vì cái gì đám người kia lập công mà họ phải đứng đây ngắm biển.
Một tên yếu tim khuôn mặt xanh mét chỉ tay về tảng đá đằng kia.
“ Tảng đá kia có quỷ, bọn mày xem...”
Hai tên kia cũng quay sang nhìn.
Bọn họ ban ngày làm không ít việc xấu, không lẽ ban đêm gặp quỷ?
............
Cùng lúc đó.
Thủ đô Roma, Ý.
Mạc Tu Nghiêu ngồi trên ghế, thần sắc ung dung bình tĩnh- tưởng chừng trời có sập cũng không ảnh hưởng tới anh. Trên người anh toả ra khí chất cao quý khiến cho người khác cảm thấy áp bách, vị giả cường thế.
Chuông điện thoại kêu lên. Phía bên kia truyền đến âm thanh với ngữ điệu cung kính.
“ Lão đại, Dương tiểu thư vẫn chưa về.”
Mạc Tu Nghiêu chau mày, thì ra đối với cô anh chẳng là gì hết.
Bỏ đi một câu cũng không nói gì với anh sao?
Đầu bên kia không thấy động tĩnh gì, khẽ run, khí lạnh qua điện thoại hắn ta cũng cảm nhận được.
“ Vậy kế hoạch lão đại chuẩn bị muốn gây bất ngờ cho Dương tiểu thư thì sao?”
“Tuỳ ý.”
Mạc Tu Nghiêu ngắt luôn kết nối. Lòng dạ rồi bời khó tả, giống như nắm vốc cát trong tay, càng dùng sức nắm chặt nó thì nó càng tuột khỏi tay nhanh hơn.
Trong bóng tối vẻ mặt người đàn ông ngồi phía đối diện nghiền ngẫm sâu sa- đây là Thiên lão đại, Kính Thiên Minh. Anh ta ưu nhã cười.
“ Xem ra Nghiêu nhà chúng ta rơi vào lưới tình rồi. Nhưng đừng quên lời hứa của chúng ta. Cô ta dù sao cũng chỉ là món đồ hàng qua đường mà thôi!”
______
#Uyenca