Đã ba ngày trôi qua.
Sáng, trưa, chiều, tối theo quỹ đạo tên khốn đó vẫn xuất hiện trước mặt cô- mà tần suất ngày càng dày hơn.
“ Nhược Nhược, chào buổi sáng.”
“ Buổi sáng em gái nhà anh, giờ trưa rồi.”
“ Tôi không có em gái.”
“........”
Nhược Băng vò đầu bứt tai, tên khốn này muốn bức cô phát điên đúng không? Cô không rảnh chơi với hắn đâu, còn chưa nghĩ ra ca khúc kìa...
Hôm qua Lưu Huy gọi điện đến bảo cô sáng tác một ca khúc hoàn toàn mới.
Vì sao à? Tự nhiên “Hoa lệ” hot rầm rầm trên mạng, lượt chia sẻ nhiều như mưa. Bây giờ nhóm nhạc hát lại bài đó lượng tiêu thụ sẽ giảm, thính giả không còn tò mò nữa.
Cho nên Nhược Băng có nhiệm vụ sáng tác ra bài mới...
Đôi vai cô đang nặng trĩu đây. Viết một ca khúc không hề đơn giản, quan trọng là cảm hứng nữa.
Mà hiện tại tâm trạng cô không hề tốt chút nào.
“ Nhược Nhược, nghe nói em chưa nghĩ ra ca khúc cho lần ra quân hả?”
Nhược Băng nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ, tôi mà nghĩ ra cũng không rảnh ngồi đây giày vò thế này đâu!!!
“ Tôi đang bí ý tưởng.”
Mạc Tu Nghiêu mỉm cười nhìn cô.
“ Anh biết một nơi rất tuyệt, chắc chắn sẽ gợi cho em cảm xúc.”
“ Không phải là nhà nghỉ đấy chứ?”
“........” Hình như anh đã gây cho cô ấn tượng sâu sắc lắm rồi!!
Rõ ràng thấy cô cau mày suốt ngày, anh có ý tốt nha!!!
“ Vậy rốt cuộc em đi hay không đi?”
Nhược Băng gật đầu, cười gian.
“ Đi chứ, dù sao tôi cũng không sợ anh, có lòng mà không có lực cũng vô dụng thôi!”
“ Có lòng mà không có lực?”
“ Không có gì.” Nói qua vậy thôi, chứ chọc vào nỗi đau của anh ta, anh ta sẽ thẹn quá hoá giận mất!!
Mạc Tu Nghiêu cảm giác câu “Có lòng mà không có lực” này không ổn chút nào. Nhưng anh nghĩ mãi cũng không ra không ổn ở đâu.
...........
Mạc Tu Nghiêu chở Nhược Băng đến ngôi biệt thự trên núi. Đứng trên đỉnh núi cao nhìn ra biển.
Từng cơn gió mát lạnh thổi tóc cô tung bay.
“ Aaaaaaaaaaa...”
Nhược Băng hướng ra phía biển hét to.
Từ trên cao ngắm nhìn mọi cảnh như thế này, cô thấy thật tự do.
Đôi cánh của tôi bao giờ mới có thể thực sự bay trên bầu trời rộng lớn?
Bởi vì chuẩn bị một số đồ đi biển nên đầu giờ chiều hai người mới xuất phát. Giờ đến nơi cũng đã xế chiều.
Ánh hoàng hôn đỏ rực trải khắp nơi nơi.
Cánh chim hải âu kia sao cô có cảm giác bóng chiều đang đè nặng lên nó? Có bay đi đâu cũng không thoát được...
Mạc Tu Nghiêu dựa người vào gốc cây ngọc lan, đợi Nhược Băng lại gần, ngồi ở bàn ghế đá mới khẽ hỏi:
“ Có thích không?”
Ặc, sao câu nói này có mùi gian tình ý nhỉ? Như kiểu vừa...
Nhưng anh ta đã có ý tốt giúp cô giải khuây, Nhược Băng cũng không thể mất lịch sự được. Cô gật đầu thích thú.
“ Thích chứ! Đã lâu lắm rồi tôi không thoải mái như vậy.”
Lòng Mạc Tu Nghiêu dâng lên tia ấm lạ thường, chỉ cần cô ấy vui là được.
“ Em muốn ăn gì tôi cho người chuẩn bị.”
Nhược Băng nghĩ ngợi một lúc, liệt kê ra một đống:
“ Ghẹ hấp me, cua rang me, mực nháy nướng, mực nhồi thịt, sò huyết, sò điệp nướng mỡ hành, cháo hàu, yến sào...”
Mạc Tu Nghiêu bật cười, để cô nàng này kể đến tối không hết mất.
“ Được rồi, em không sợ đau bụng mà chết sao?”
Tuy vậy anh vẫn giơ tay ra hiệu cho người hầu đứng bên ghi lại và đi làm.
Nhược Băng lắc đầu:
“ Bụng tôi rất lớn đó nha, có mang bao nhiêu thứ cũng không hề gì.”
“ Em chắc?”
Cô gật đầu theo phản xạ thì thấy Mạc Tu Nghiêu cười gian tà.
“ Vậy em mang thai con của tôi đi.”
Ý tôi là bụng tôi chứa bao nhiêu đồ cũng được, chứ không phải đen tối như đồ thần kinh nhà anh đâu.
Khi nghe anh ta trêu đùa, trong lòng Nhược Băng không hề bài xích cũng không có cảm giác chán ghét, không lẽ cô nghe nhiều thành quen sao?
Mắt Mạc Tu Nghiêu loé sáng. Em đã quên nơi đây thật rồi.....
____
=.= bởi vì gần đây ta đi học hè rồi huhu nên không ra thường xuyên được nhưng cố gắng ngày nào cũng ra ạ!!!!! Xin lỗi mn....
#Uyenca