Lưu Huy vui vẻ gật đầu hài lòng:
“ Thời gian một tuần đủ cho cô chuẩn bị chứ?”
“ Được a.”
Nam Cung Y Nhiên bỗng lên tiếng:
“ Nhưng ở nước X chúng ta không có nơi nào phù hợp quay MV cổ trang.”
Lạc Doanh Doanh cũng chen vào:
“ Phải đó, tôi thấy không ổn chút nào.”
Cô ta đương nhiên không thích rồi- bởi vì hình tượng của Lạc Doanh Doanh là em gái quốc quốc dân, nữ sinh học đường ngây thơ trong trẻo.
Lạc Phi Tuyết gợi ý:
“ Mọi người nghĩ sao về việc sang Trung Hoa quay? Không thiếu cung điện hay bất cứ thứ gì cả.”
Nhược Băng cười cười, thật đúng kế hoạch của cô.
“ Thiểm Tây, Trung Quốc là địa điểm hợp lý nhất, có đến 35.800 di tích, 151 bảo tàng, các tàn tích thành cổ, cung điện cổ nhiều vô kể.”
“ Nhưng cũng cần phải có phong cảnh đẹp.” Lạc Doanh Doanh chen vào.
Nhược Băng nhìn cô ta một cách ẩn ý.
“ Tôi chưa kịp nói xong. Ngoài ra Thiểm Tây còn có các phong cảnh đẹp như Tây Nạc Hoa Sơn, thác Hồ Khẩu trên Hoàng Hà, Bát Bách Lý Tần Xuyên rộng vô tận, khu phong cảnh Li Sơn mang sắc thái truyền kì, còn có đỉnh Thái Bạch sơn của Tần Lĩnh tuyết phủ sáu tháng.”
Bạch Khánh Chi huých cánh tay.
“ Nhược Băng, cậu biết nhiều thật nha!”
“ Chỉ là tình cờ thôi mà.”
Thật ra có một thứ cô chưa kể ở trên- đó là Thiểm Tây nổi tiếng nhất vẫn là đội quân đất nung và lăng mộ Tần Thuỷ hoàng- phía bắc núi Ly Sơn.
Đây cũng là mục đích chính của cô khi gợi ý đến Thiểm Tây. Sau khi quay xong Mv, cô có thể lợi dụng thời gian một cách tối đa để tới lăng mộ và lấy bí dược người kia yêu cầu.
Tương truyền trong những năm cuối đời, Tần Thuỷ Hoàng sợ cái chết và tuyệt vọng tìm thuốc trường sinh- được cho là sẽ sống mãi muôn đời. Ông bị ám ảnh bởi sự bất tử, ông rất sợ chết.
Sử liệu phương Tây cho rằng ông chết do uống phải thuốc thủy ngân do các ngự y chế ra mà những viên thuốc này vốn được làm nhằm mục đích giúp cho Tần Thủy Hoàng bất tử.
Tần Thuỷ Hoàng được chôn cất ở lăng mộ. Nó được bí mật đến tận những năm gần đây...Khi có người đào giếng ở Li Sơn mới phát hiện ra đội quân đất nung kì lạ.
Nhược Băng nắm chặt tay, bằng mọi giá cô phải lấy được bí dược đó, khiến những kẻ đứng trong bóng tối kia chịu trừng phạt, vạn kiếp bất phục.
Máu tanh chỉ được rửa sạch- bằng chính nó. Nợ máu trả bằng máu.
Bạch Khánh Chi quơ quơ tay:
“ Cậu nghĩ vẩn vơ gì thế.”
Nhược Băng khẽ giật mình, kìm nén hận thù trong lòng.
“ Không sao, tớ chỉ nhớ lại một chút chuyện cũ.”
Lâm Huy: “ Kế hoạch cụ thể tôi sẽ gửi cho quản lí từng người, mọi người có thể về.”
..............
“ Nhược Băng, tớ đi thăm bệnh một người, cậu có đi cùng không?”
“ Được...”
Chiếc Lamborghibi dừng ở cổng bệnh viện. Khánh Chi cười:
“ Liệu có phiền cậu không? Thực ra chúng ta có thể dừng xe trước cửa lớn bệnh viện nhưng tớ thích đi dạo trên con đường dương liễu này...”
“ Không sao...”
Xuyên qua con đường Dương liễu, Bạch Khánh Chi dẫn Nhược Băng tới khu đặc trị riêng. Cửa phòng mở ra- là một người phụ nữ rất đẹp, tóc dài như mây, tầm ba mươi tuổi.
“ Nhã Liên, em đến rồi.”
Bạch Khánh Chi lúc này trở lên thật dịu dàng, không còn vẻ lạnh nhạt thờ ơ nữa.
“ Giới thiệu với chị đây là Nhược Băng, người bạn em quen không lâu nhưng tuyệt đối là tri kỉ.”
Nhã Liên ngồi xe lăn gật đầu chào Nhược Băng.
“ Lần trước có nghe Chi kể về em.”
“ Chào chị Nhã Liên.”
_________
Có ai tò mò chuyện cũ cẩu huyết của Khánh Chi không?:3
#Uyenca