Cô không biết mình đã ngủ ở đây bao lâu rồi, bầu trời đã ngã màu cam, cô phải về mau thôi. Đứng dậy cô cầm bức ảnh xuống lầu đặt lại vị trí cũ tránh những người kia trở lại phát hiện nó. Vội vàng đi ra khỏi ngôi biệt thự, đứng nhìn nó thật kỹ rồi mới luyến tiếc bước đi theo đường cũ về nơi mình đang ở. Chiếc xe sau cô cũng đi theo cô, giữ gìn một khoảng cách nhất định. Tại phòng khách, Trương Huy Khánh đang ngồi suy nghĩ về Mai Ngọc Hân, anh đã nhận được báo cáo của hai người theo dõi cô, bọn họ nói sau khi cô đi vào đó thì ở lại một lúc lâu không biết làm gì. Anh đang nghĩ, liệu ngôi nhà đó có chứa thứ gì chăng? Trò chơi ngày càng hay rồi!
Sau khi đi bộ một hồi lâu, cuối cùng cũng về đến nơi, cô đi vào phòng khách thì bắt gặp Trương Huy Khánh đã ngồi ở đó, cô hơi sững lại rồi khôi phục như bình thường đi vào đứng bên cạnh anh.
" Anh hôm nay ở lại đây à? "
" Nhà tôi, tôi không ở thì ở đâu? "
" Ý em không phải như thế, tại quản gia Trương nói anh không về đây thường xuyên lắm "
" Vậy bây giờ tôi về không được à? "
" Không.... " - Cô không thể nói gì được rồi, âm thầm chửi anh ta trong lòng, ngoài mặt vẫn diễn vai cô gái mềm mại yếu đuối.
" Vừa đi đâu về? "
" Em đi dạo một chút, sau đó nhìn cảnh đẹp mà quên mất thời gian, chắc là do mất trí nhớ nên khi nhìn thấy những nơi đó cảm thấy có chút thú vị " - Cô cẩn thận trả lời, cô không muốn có bất cứ sơ hở nào, nhất là đối với một người như Trương Huy Khánh.
Trương Huy Khánh không trả lời, môi nhếch lên một chút, đôi mắt dần trở nên lạnh băng. Cô muốn chơi đùa với tôi đến thế sao Mai Ngọc Hân? Vậy hãy để tôi cho cô thấy đùa giỡn với tôi là như thế nào?
" Em lên tắm đã,... em lên trước " - Cô không muốn ngồi đứng như tội phạm chờ hành hình nữa đâu, mỏi chân chết đi được. Không nghe gì từ Trương Huy Khánh cô đi mà như chạy lên lầu.
Nhìn theo bóng dáng cô gái đang sợ hãi chạy lên lầu, Trương Huy Khánh nở nụ cười độc ác, bàn tay siết chặt lại, cả người toát ra một loại thù hận tột cùng. Trách là trách cha cô đã khiến tôi như thế này, tôi sẽ không để các người sống yên ổn đâu!
Vào phòng, khóa cửa kỹ càng lại, hôm nay vì quá xúc động nên cô không thể tìm thấy thứ kia cô đúng là quá vô dụng mà. Lấy một chiếc váy hồng cánh sen, cô bước vào phòng tắm. Cô vừa bước vào phòng tắm thì cánh cửa mở ra, một tên con trai đi vào lục soát toàn bộ căn phòng, như không tìm thấy vật mong muốn anh ta lặng lẽ đi ra cửa để lại căn phòng vẫn hoàn hảo như cũ. Trong khi đó, trong phòng tắm không hiểu sao cô có cảm giác có người đang ở trong phòng cô, cũng không để ý nhiều, tắm xong mặc đồ đi ra khỏi phòng tắm, vẫn như cũ, chắc cô quá cẩn thận thôi. Ngồi trên giường một lát, thì quản gia Trương kêu cô xuống ăn cơm.
Đi vào phòng ăn, cô tự động kéo ghế ngồi bên cạnh Trương Huy Khánh, nhìn hàng dài những món ăn đẹp mắt làm cô đói bụng vô cùng, nhắc mới nhớ buổi trưa cô chưa ăn gì. Trương Huy Khánh vẫn chưa đụng đũa nên cô cũng không thể ăn, bụng đang đói mà lại gặp cái tên dở hơi này nữa, thật là.
" Sao anh không ăn? " - Dù đang tức giận nhưng cô vẫn mềm giọng hỏi.
" Chỗ ngồi "
" Sao? " - Nói gì mà không hiểu gì hết vậy?
" Chỗ ngồi của cô "
" Vâng? " - Cô vẫn không hiểu, chỗ ngồi của của thì sao chứ.
" Cách xa tôi ra " - Nói vậy mà cũng không hiểu, anh không biết cô ta thật không biết hay đang giả vờ nữa.
Nghe vậy cô vô cùng bực mình, chỉ như vậy thôi mà cũng không cho cô ăn, đứng dậy đi sang cái ghế cách xa Trương Huy Khánh nhất ngồi xuống, cô thấy anh ta động đũa rồi thì nhào vào ăn liền. Gì chứ đang đói là phải ăn liền, bất chấp cái hình tượng thục nữ gì đó, vừa ăn cô vừa âm thầm khen đầu bếp nấu ăn hợp khẩu vị, cô rất kén ăn đó! Đang ăn ngon miệng thì cô bắt gặp ánh mắt chiếu thẳng vào người, ngẩng đầu thì thấy Trương Huy Khánh nhíu mày nhìn cô, nhanh chóng giảm tốc độ ăn đàng hoàng lại.
Lúc nãy người của anh lên phòng của Mai Ngọc Hân kiểm tra nhưng không phát hiện gì, anh nghi ngờ hơi thừa rồi.
Kết thúc bữa ăn trong bầu không khí im lặng, cô nói một tiếng với Trương Huy Khánh rồi đi lên phòng.. Nằm trên giường, cô nhắm mắt lại nghĩ về Trương Huy Khánh, anh ta quá nguy hiểm, quá bí ẩn làm cô phải khuất phục, cô không thể tin anh ta! Nhưng tại sao anh ta giúp cô?