Mai Ngọc Hân bước từng bước tập tễnh ra ngoài, ra khỏi nơi dính dáng đến Trương Huy Khánh. Cô vừa đi vừa suy nghĩ, Mai Ngọc Hân quyết định sẽ về nhà cũ ở tạm một thời gian, tìm một vài công việc lặt vặt để kiếm tiền sau đó quyết định tiếp. Thật ra, trong tài khoản của cô vẫn còn mười đến hai mươi triệu, nhưng cô không dám đụng đến số tiền đó bởi vì cô sợ bọn người kia sẽ xuất hiện, bọn chúng sẽ phát hiện ra cô, mà cô đã không còn chỗ dựa là Trương Minh Tuấn, mọi việc lại trở về từ con số không! Về đến ngôi biệt thự đã cũ nát của mình, cô lên phòng, dọn dẹp một hồi rồi tìm chỗ sạch sẽ ngồi, có chút mông lung. Rốt cuộc vật kia ở đâu? Màn đêm nhanh chóng buông xuống, Mai Ngọc Hân vẫn ngồi thừ ra đó, đến khi bụng reo lên thì cô mới sực nhớ ra mình vẫn chưa ăn cái gì, mà cả người cô khi này lại chẳng có gì trong người, đáng lẽ trước khi đi cô nên xin Trương Huy khánh chút tiền, dù sao hắn cũng nợ cha cô một ân tình, hản sẽ không keo kiệt đâu nhỉ? Đói thật đấy, khi ra ngoài, cô vẫn không quên đeo khẩu trang, đội tóc giả, ăn mặc rất kín đáo. Bước chân vô thúc đi đến một nơi nào đó, là công viên công cộng gần nhà cô, đói bụng mà lại đến đây, cô điên thật rồi! Nhớ những ngày tháng còn rong rủi ngoài đường, tiền của cô kiếm được tất cả là nhờ vào một trại cô nhi viện tài trợ, họ lo lắng cô khó khắn nen nhất quyết giữ cô lại chăm sóc, cô cứ nghĩ mình sẽ cứ ở đó sẽ cười vui và không lo nghĩ, đâu ngờ có một ngày một cuộc điện thoại gọi đến cô nhi viện, nói với cô rằng cha cô đang đợi cô, hai cha con sẽ sang Mỹ sống, quả là một niềm hạnh phúc bất ngờ. Dù trong lòng vướng mắc, rất nghi ngờ nhưng cô vẫn dại khờ ra đó đợi cha, chỉ có điều cô lại bị bắt! Bọn người kia một lần nữa nhốt cô, ra khảo cô nơi cất giấu vật cha để lại, không biết có phải hay không nhưng cô vẫn luôn cảm thấy có người bảo vệ mình, thật sự đúng, cô đã được giải thoát, trở về cô nhi viện, trong đó không còn ai nữa! Lúc cô tới nơi, rất nhiều xe cảnh sát đã đỗ tại đó, hàng chục nạn nhân được để lên cán đem đi mai táng, có người già, người trẻ và... cả trẻ con. Lúc ấy, Mai Ngọc Hân thật sực suy sụp, cô chỉ biết mình cần báo thù cho họ vì cô chắc chắn việc này do bọn chúng làm. Về thế lực thần bí bảo vệ cô, cô không quan tâm, tốt cxugn được, không tốt cũng không sao, bọn chúng cũng sẽ có ngày lộ diện trước mặt cô mà thôi.
Ngồi trên chiếc xích đu hồi nhỏ thường ngồi, cô khẽ đung đưa, đầu dựa vào bên dây xích, đôi mắt oán lên nỗi buồn man mác.
" Chị gì ơi, em muốn chơi xích đu " - Một giọng nói trẻ con vang lên
" Em,..? " - Cô giật mình, mắt nhìn xuống cô bé đáng yêu kia. Cô bé với mái tóc nâu xoăn, đôi mắt to tròn ngây thơ đang mở to nhìn chằm chằm vào cô, trên người của bé là chiếc đầm màu hồng, bé con thực sự giống một nàng công chúa nhỏ trong sáng. Mắt của cô lại nhòe nước, cũng đã từng, cô cũng đã là một công chúa nhỏ của gia đình, vui vẻ biết mấy?
" Chị này, em muốn chơi " - Dường như không nhận được câu trả lời như ý muốn, bé con lên tiếng kháng nghị Mai Ngọc
" À, còn xích đu trống mà, sao em không chơi? " - Cô hỏi
" Em chỉ thích chơi ở đây, xích đu này là chỗ em thường ngồi. Chị nhường em chút đi " - Cô bé lại nói, đôi mắt không ngừng liếc vào chiếc xích đu
Cô cười, sang xích đu bên cạnh ngồi, lại thẫn thờ. Cô bé kia nhanh nhảu nhảy lên xích đu, đầu ngước nhìn bầu trời.
" Chị nhìn kia, trên bầu trời kia có rất nhiều sao " - Cô bé nói
" Ừ, thật nhiều sao " - Mai Ngọc Hân cũng gật đầu đáp ứng
" Chị biết không, cha em từng nói, mỗi khi trên trời xuất hiện thêm ngôi sao cũng là lúc các thiên sứ đưa người lên trời, cha còn nói rằng, nơi các thiên sứ đưa đến rất đẹp, nơi đó có hoa, có đồ ăn, có những thứ rất xinh đẹp " - Cô bé vẫn người nhìn bầu trời, miệng bi bô nói
" Làm sao để xác định xuất hiện thêm ngôi sao? " - Mai Ngọc Hân bật cười, đúng là trẻ con, luôn tin lời người lớn nói
" Ừm, tất nhiên là đếm sao rồi, giống như mọi hôm, em lại đến đây đếm sao, chỉ là tùy lúc khác nhau, em không đếm được " - Khuôn mặt nhỏ bé khẽ cau lại
" Nhưng mà em vẫn đếm, vì cha em đã lên trời cùng thiên sứ, em vẫn muốn nhìn ông cùng thiên sứ lên trời, khoảnh khắc đó sẽ rất tuyệt, đến lúc đó, em sẽ gọi anh trai, chúng em sẽ cùng lên trời cùng cha " - Nói tiếp, mắt linh hoạt tỏa ra sự khát vọng cùng tha thiết ước mơ
" Em gái,... em có biết lên trời là gì không? " - Mai Ngọc buộc miệng hỏi, cô không cố ý, nhưng mà câu chuyện này rất thu hút cô. Nếu được, cô cũng muốn cùng cha lên đó sống, sống cuộc sống của thiên sứ. Đầu ngẩng cao lên một chút, đẩy cho nước mắt chảy ngược, tâm cũng ngược theo.
" Lên trời? Em không biết, chỉ biết anh trai đã nói cha sẽ đợi chúng em tại đấy " - Cô bé lẩm bẩm, khuôn mặt khó hiểu ngước nhìn Mai Ngọc
" Linh, em đang ở đâu, Linh " - Đột nhiên, một giọng nói hét lên
" Anh " - Cô bé kia nhanh chóng quay đầu gọi lại, đôi mắt sáng rỡ kỳ lạ
Bóng hình kia, thật giống một người