Không Phải Em Đã Là Vợ Của Anh Rồi Sao?

Chương 25: Rời khỏi




Bầu không khí im ắng lạ thường, Mai Ngọc Hân nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của anh ta, có chút chùn bước.

" Cô gái, đừng gây rắc rối cho chúng tôi " - Mai Ngọc Hân còn chưa biết nói gì thì một giọng nói khác đã cướp lời cô, ánh mắt nhìn cô vô cùng bất mãn

Mai Ngọc Hân mím môi, không vội trả lời. Cô biết bọn họ là những người không tầm thường, có lẽ họ sẽ chống trả được, còn cô thì không!

" Xin lỗi anh, tôi sai rồi " - Cô bình tĩnh quay sang phía anh ta, giọng điệu bình thản có chút châm chọc

Hắn ta không trả lời cô, lạnh lùng đi ra ngoài. Lập tức, mười mấy con chó săn được thả vào, đôi mắt dữ tợn cùng bộ răng sắc bén vang lên tiếng gầm gừ, bọn chúng nhảy bổ về phía nhóm người Mai Ngọc Hân, cô khẽ lùi lại mấy bước, có chút choáng váng.

Những người còn lại cũng lập tức cầm súng bắn về phía bọn chó săn, tiếng súng vang lên như lời mời gọi từ tử thần, loài chó săn hung hăng kia dù bị bắn nhưng vẫn dai dẳng bám lấy bọn họ, mùi máu tanh nồng nực khiến mũi cô chun lại. Vừa lúc đó, một con chó nhảy tới chỗ cô, cắn mạnh vào chân cô. Cô khẽ rên, vội vàng bắn một phát vào đầu con chó, cô biết một khi chó săn đang tiếp cận con mồi, bị âm thanh nào đó quá lớn kích thích sẽ càng hăng say hơn mà thôi. Một bên chân của cô đã chảy máu đầm đìa, vết thương nhói lên khiến cô phải cắn răng nhịn đau đớn đang hoành hành ở chân, mồ hôi nhễ nhại, cô dùng sức đẩy đầu con chó đã chết nhưng vẫn ngoan cố gặm chân cô xuống đất, bàn chân còn lại dẫm mạnh lên nó, cả người nghiêm chỉnh đứng thẳng quan sát xung quanh, tay cầm súng không ngừng nạp đạn bắn về phía lũ chó tới gần mình, đề phòng chặt chẽ. Vết thương ở chân khiến cả người cô tê rần, có chút lảo đảo đứng không vững. Những người ở đây cũng không khá hơn là mấy, ai nấy đều nhiễm máu tươi hôi tanh, dưới chân là xác một số ít con chó đã bị hạ gục.

Cứ như thế suốt năm phút, khi cánh cửa mở ra, Mai Ngọc Hân đã ngã ngửa ra sàn, đôi mắt nhíu chặt lại vì ánh sáng từ cánh cửa mở ra quá chói.

Mai Ngọc Hân nằm dài trên giường, không chớp mắt nhìn trần nhà. Liệu đến bên Trương Huy Khánh có phải là quyết định đúng đắn của cô? Hôm nay, xém chút nữa cô đã mất mạng, không được! Còn cha của cô, tâm trạng ngày một trầm xuống, nhiều lúc cô cũng tự mơ mộng rằng cuộc đời cô chỉ có cha và mẹ, trở lại những tháng ngày hạnh phúc không lo không nghĩ, không phải trốn chạy và mệt mỏi.

" Có muốn bỏ cuộc không? " - Bất chợt, giọng nói của Trương Huy Khánh lại truyền tới tai cô.

Mai Ngọc Hân giật mình, ngước mắt về phía phát ra âm thanh, đó là một người đàn ông cao ráo, mang vest đen, đi sau anh ta là Robert, Trương Huy Khánh, tới rồi!

" Tôi không có thời gian giỡn với cô, một là đi hai là tiếp tục huấn luyện "

" Tôi..... có thể suy nghĩ được không? " - Cô ngập ngừng nói, bàn tay đã nắm chặt lại

" Năm phút " - Nói xong, Trương Huy Khánh đi khỏi, chỉ còn Robert đứng nhìn cô chằm chằm

" Đi khỏi đây, tôi muốn suy nghĩ " - Thở ra một tiếng, cô nhẹ nhàng nói với Robert, tên này bị gì vậy chứ? Cuối cùng hắn ta cũng đi khỏi.

Năm phút đã qua, cô cầm lấy điện thoại kế bên mình, gọi Trương Huy khánh, anh ta bắt máy nhưng không nói gì, cô có thể nghe thấy tiếng súng loáng thoáng, tiếng súng mạnh mẽ dội vào lòng cô.

" Tôi muốn rời khỏi " - Ngay lập tức, liên lạc bi ngắt.Tiếp theo, lại có tiếng gõ cửa, cô nói cho vào, một người phụ nữ mặc áo blue bước vào

" Cô đi theo tôi băng bó rồi rời khỏi đây " - Cô ta nói, liền đưa cô ra khỏi phòng, đến phòng y tế. Sau một lúc băng bó, cô lại tự đi bộ ra khỏi nơi huấn luyện, không một lời chào hỏi với Trương Huy Khánh.

Tại phòng bắn súng của lão đại Lý gia, tiếng bắn súng không ngừng vang lên, qua một hồi lâu, tiếng súng mới dừng lại, Trương Huy khánh đưa khẩu súng cho hộ vệ cầm lấy, bước đến chỗ ghế ngồi dựa vào thành ghế. Lúc này, Robert từ phía sau mới chầm chậm bước đến

" Lão đại, tại sao lại thả cô ta đi? " - Robert hơi khó hiểu, giọng vẫn trầm trầm như trước

" Cậu quên quy tắc của tôi rồi? " - Đáp lại là lời nói lạnh tanh của Trương Huy Khánh

" Lão đại tha thứ " - Robert vội vàng xin lỗi, hắn quên mất rằng lão đại nhà mình rất ghét những ai xen vào việc của bản thân, đó là quy tắc mà bất cứ thuộc hạ thân cận nào của ngày cũng phải nắm rõ

" Không cần theo dõi cô ta nữa, tập trung vào Trần gia "

" Thuộc hạ vâng lệnh " - Robert lập tức xoay người ra khỏi phòng bắn súng