Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Lần thứ n gia linh của otou-sama tới đưa thư, Christa trực tiếp sai người đuổi ra ngoài.
Nếu né tránh không được, vậy cứ giải quyết bằng bạo lực.
Sau khi nghĩ thông suốt, Christa nhàn nhã sơn móng tay, sai hầu gái gọi Nhị thiếu gia Reiji tới.
Công việc nặng nề, cô không thể không nhờ người cùng san sẻ. Nam quản gia không được, vậy con trai chắc được, cô không tin người đàn ông kia còn ghen tuông với chính con trai của mình.
Huống hồ hôm nay, cô có chuyện cần bàn bạc với cậu ta.
"Thật thất lễ vì để phu nhân chờ lâu."
Âu phục thẳng thớm, tao nhã quy củ, Nhị thiếu gia Reiji đứng bên cạnh quản gia, nhưng khí chất uy nghiêm còn hơn cả quản gia.
Ha ha, có vẻ cô chọn đúng người rồi.
"Không cần khách sáo, ngồi đi."
Christa để đối phương ngồi xuống, rót trà, sau đó đưa mấy cuốn sổ sách ra.
"Đây là ý của đức vua."
Thời thế thay đổi, lúc trước mẹ cậu ta nói với cô mấy lời này, giờ cô trả lại cho cậu ta... Đương nhiên, cô vẫn chưa hỏi ý kiến người đàn ông kia, nhưng cô tin chắc Reiji sẽ không tới chỗ KarlHeinz để xác nhận, vậy nên cô không hề sợ hãi.
"Con sẽ thay ta gặp mặt những người ngoài lâu đài, nếu cần thiết có thể trao đổi với họ, vấn đề nào không hiểu, con cứ hỏi ta."
"Đã rõ, thưa phu nhân."
Quả nhiên Reiji không hỏi nhiều, vừa cầm lấy sổ sách vừa gật đầu.
"Một việc nữa..." Christa buông chén trà, "Thời gian trước bận bịu, không hỏi được việc học của con và Shu, lúc trước việc đó do mẹ con quản lý, mà hiện tại đức vua bảo ta phụ trách, ta biết mình không thể dạy được các con, cho nên định mời gia sư tới cho các con."
Vợ bé cũng thật không dễ làm, hơn nữa tuổi của cô cũng không kém bọn họ là bao, Christa quyết định, vẫn nên mời gia sư thì hơn.
"Phu nhân đã chọn được chưa?" Đối phương hỏi.
"Ừm, gia sư của Subaru đã dạy dỗ thằng bé nhiều năm, ta thấy cũng không tệ, con và Shu thử bàn bạc với nhau xem sao, có muốn học cùng Subaru không, hoặc là dạy riêng từng người cũng được."
Mỗi lần được đối phương xưng "Phu nhân", Christa rất không được tự nhiên... Tiễn Reiji đi, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hah, còn vì sao đột nhiên nhớ tới chuyện học của "các con", bởi vì mấy ngày trước hầu gái tới báo cáo.
Từ sau tang lễ, Đại thiếu gia vẫn ngủ li bì không chịu tỉnh, Christa nghe mà hoảng sợ.
"Sao bây giờ mới nói?" Christa nhíu mày.
"Bởi vì...." Hầu gái ấp a ấp úng, "Tam phu nhân, bởi vì... thiếu gia Shu chỉ đơn thuần ngủ thôi ạ..."
"Đơn thuần ngủ?" Christa hoang mang, "Không phải bởi vì chịu kích thích gì đó?"
"Chuyện đó không ai rõ, nhưng ngài ấy vẫn ăn cơm." Nói tới đây, hầu gái dở khóc dở cười, "Phu nhân cũng đừng ngạc nhiên, chỉ cần chuẩn bị cơm tối, thiếu gia sẽ tỉnh dậy ăn, sau đó lại nằm ngủ tiếp, mặc kệ sofa hay sàn nhà, chỉ cần có chỗ trống là ngủ. Mấy ngày trước đám hầu gái hớt hải đi tìm ngài ấy, kết quả ngài ấy ở trong phòng tắm, đang tắm được một nửa thì ngủ quên mất, trên người vẫn còn quần áo!"
À... hóa ra không phải đau đớn vì mất mẹ, chẳng qua là ung thư lười giai đoạn cuối.
Christa không biết nên nói gì.
Lúc trước có Beatrix nhìn chằm chằm, cậu ta còn chịu học, hiện tại được giải phóng, đương nhiên chứng làm biếng trở nên trầm trọng.
Ban đầu Christa không định quản, Shu còn lớn tuổi hơn cô, cô khoa tay múa chân có hơi nực cười, nhưng nhớ tới lời gửi gắm ngày ấy của Beatrix, Christa vẫn phải căng da đầu.
Giao cho gia sư chính là ý kiến của cô, cô hỏi kim chủ về vấn đề này, đối phương không phản đối, vậy nên hôm nay cô mới gặp Reiji.
Nghe nói dạo gần đây Reiji rất đau đầu vì chứng lười biếng của Shu, vậy nên việc quản lý Shu cứ để cho cậu ta làm.
Christa dựa lưng vào sofa, nhàn nhã đọc sách.
Hôm nay tiết trời rất đẹp, một tiếng nữa Subaru mới kết thúc lớp kiếm đạo, cô có thể nghỉ ngơi một chút.