Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Nước, đâu đâu cũng là nước.
Lạnh như băng, đau thấu xương, không thể thở.
Ayato không ngừng giãy dụa, cậu muốn hô hấp, nhưng không thể hít nổi một hơi.
Mở mắt ra, cậu mông lung nhìn bóng dáng màu tím đang vươn tay dìm cậu xuống nước.
Okaa-sama, okaa-sama, cứu con.
Nhưng người ấy vẫn không động, cậu chậm rãi chìm xuống bồn tắm.
Nước xộc thẳng vào phổi, cậu ho sặc sụa, rốt cuộc không thể chịu đựng thêm được nữa.
Mơ màng tỉnh dậy, Ayato thấy có bàn tay kéo cậu ra.
Là hầu gái của cậu.
Ayato nằm giữa nền nhà lạnh như băng, phổi như bị đốt cháy, cậu nôn thốc nôn tháo.
"Sao ta lại sinh ra một kẻ như con chứ!"
Hai tai ù ù, nhưng cậu vẫn nghe rõ lời trách mắng của mẹ.
"Ta đã nói với con bao nhiêu lần, con phải cố gắng vượt qua con trai của ả đàn bà kia! Nhưng con thì sao? Cả ngày chỉ biết chơi, sinh con ra là sỉ nhục lớn nhất đời ta!"
Không, cậu... cậu không cố ý.
Ayato cuộn cả người lại, cố gắng lắc đầu.
Cậu muốn nói mình không trốn học, lúc đó cậu có vấn đề cần trao đổi nên đi tìm Laito, nhưng đau tới mức không thốt nên lời.
Trong phòng tắm trống trải, chỉ có tiếng khóc nức nở của Ayato.
Rét lạnh xâm nhập vào cơ thể, quần áo ướt đẫm, cậu không còn chút tri giác nào nữa.
"Nếu không thể trở thành người thừa kế, vậy con sống cũng chả có ích gì, thà chết đi còn hơn."
Người phụ nữ yên lặng hồi lâu, đột nhiên mở miệng.
Giọng nói rất nhẹ, nhưng lại lọt vào lỗ tai của Ayato.
Đó là lời nguyền rủa độc ác nhất.
Ayato mờ mịt ngẩng đầu, đối diện là ánh mắt tàn nhẫn của mẹ... Chán ghét, khinh miệt.
Đã từng, mẹ đã từng nói rất yêu cậu.
Hóa ra tất cả chỉ là nói dối.
Mẹ không thương cậu, không hề.
Giây phút ấy, trong trái tim Ayato như có thứ gì đó nảy mầm, cậu cúi đầu, bàn tay non nớt siết chặt lại.
"Cordelia, em có ở đây không?"
Cách đó không xa có giọng nói quen thuộc, chú xuất hiện trước cửa.
"Ôi, Richter." Cordelia thu lại ánh mắt lạnh lẽo, hất tóc, nở nụ cười mê người, "Mau tới đây, em cần anh an ủi, đứa nhỏ này không hề thương mẹ nó chút nào cả."
"Nó không thương em, có anh thương em."
Richter đi tới, say mê ôm người phụ nữ vào trong lòng.
"Richter, em yêu anh." Cordelia vuốt ve hầu kết của người đàn ông, dáng vẻ quyến rũ xinh đẹp.
"Nơi này rất lạnh, chúng ta đi chỗ khác thôi."
Richter thở gấp, khàn giọng nói.
"Được, tới phòng ngủ."
Cordelia cười duyên, hôn lên cổ Richter.
Tiếng cười đùa dần vang xa, Ayato buông tay, lấy khăn lau qua cả người ướt đẫm.
"Thiếu gia, ngài có về thư phòng không?" Hầu gái hỏi.
"Khụ... đi thôi, khụ khụ, bà ta sẽ không trở lại."
Dây thanh quản như muốn đứt làm đôi, cả người mệt mỏi đau đớn, Ayato bình tĩnh gật đầu.
. . .
Vốn là người nghịch ngợm, nay Ayato lại ốm liệt giường suốt một tuần.
"Ai bảo anh không nghe lời okaa-sama, okaa-sama nói, chỉ có bé ngoan mới được thưởng."
Kanato ôm con gấu bông mới được tặng, kiêu ngạo nhìn cậu.
"Cũng chỉ là búp bê của tình nhân mang tới lấy lòng mà thôi, chưa gì đã bị thu mua." Ayato trào phúng.
"Câm miệng!" Kanato quát lớn, "Đây là món quà đầu tiên okaa-sama tặng tôi! Tôi không cho phép anh nói xấu."
"Tch." Ayato quay đầu, trùm chăn kín mít.
"Hah! Tôi biết rồi! Nhất định là anh ghen tị! Anh ghen tị okaa-sama tặng quà cho tôi đúng không! Nhất định là vậy!"
Giọng Kanato xuyên qua lớp chăn, có hơi khó chịu.
Ayato xem thường, nhắm mắt đếm cừu.
Dạo gần đây ngủ không ngon, đếm cừu là phương pháp hầu gái dạy cho cậu, dùng cũng không tệ lắm.
Lúc này Ayato không hề hay biết, bị nhốt trong tòa nhà không ngừng học tập, chờ tới khi được thả ra, đã là ba năm sau.
Ba năm qua, có thứ gì đó lớn dần, cũng có thứ gì đó mất đi.
Rất nhiều người thay đổi, ngoại trừ cậu ta.
Subaru vẫn giống hệt như trước, lúc cậu ta vui vẻ chạy tới, Ayato không nói gì.
Laito đứng ở bên cạnh cũng không nói.
Chỉ có Kanato tuân theo mệnh lệnh của người đàn bà kia, đuổi Subaru đi.
"A, cảm giác xa lạ này... hóa ra đây chính là ghen tị sao?"
Laito ngắt một bông hoa hồng, bứt lấy cánh hoa, chậm rãi nhấm nuốt.
"Tôi về ăn takoyaki [1] đây, các anh đi đâu thì đi." Ayato nhún vai, xoay người đi ra hoa viên.
Khó có lúc được thả lỏng, cậu vẫn nên làm chuyện mình thích thì hơn.
__________
[1] Takoyaki là một loại bánh nướng ăn nhẹ có hình cầu, làm bằng bột mì với nhân bạch tuộc, nướng trong chảo takoyakiki. Thành phần chính của nhân bánh là bạch tuộc băm hay thái hạt lựu, có thể độn thêm một số thứ khác và rắc thêm một số gia vị, cũng như được tẩm với nước sốt. Tùy vào công thức mà chúng có thể khác nhau.