Không Phải Chúng Ta Chia Tay Rồi Sao

Chương 17




Đầu tuần, giữa trưa, Hàn Nghệ vòng quanh Kỉ Tầm nhìn nhìn.

“Thiệu học trưởng lại đi công tác?” – Kỉ Tầm buông đũa, đã hiểu rõ vài phần.

“Không phải,” – Hàn Nghệ cười hì hì – “Chỉ đơn thuần là quan tâm đến cậu thôi.”

Vậy là trước kia đều là do hiếu kì với nhàm chán nên mới tới quấy phá cậu sao. Nhưng hiện tại tâm tình Kỉ Tầm đang rất tốt, cũng lười so đo với Hàn Nghệ, đột nhiên cảm thấy túi quần rung lên, là tin nhắn của Phong Cảnh, y nói đang ăn cơm ở canteen, Phong Cảnh nói: ‘Hôm nay món canh tảo tía mặn quá, vừa ăn vừa phải uống nước.’

Ngón cái tay phải nhẹ nhàng chạm lên điện thoại, nhanh chóng trả lời: ‘Ăn cơm uống ít nước thôi.’

Cũng không phải là khẩu khí trách cứ, Kỉ Tầm đút điện thoại vào túi quần, kỳ thật cái loại khẩu khí mang theo chút làm nũng cùng bực tức này của Phong Cảnh thực khó gặp, Kỉ Tầm nhịn không được cảm thấy mới mẻ lại đáng yêu.

“Thân mật?” – Hàn Nghệ nhíu mày, bộ dáng vô cùng hứng thú

Kỉ Tầm khẽ ừ, tiếp tục ăn cơm.

“Sắc mặt thoải mái, làn da mềm mại, xem ra cuộc sống rất tốt à nha.”

“Rốt cuộc là anh muốn cái gì?” – Kỉ Tầm bất đắc dĩ, Hàn Nghệ cứ loanh quanh trước mặt, có muốn an ổn ăn cơm cũng khó.

“Hòa hảo rồi?” – Hàn Nghệ chờ đợi đáp án, nhưng mà nhìn tư thái của Kỉ Tầm, cũng có thể đoán là kết quả không tồi.

Kỉ Tầm gật đầu: “Anh không phải là muốn hỏi khi nào sao? Nói thực ra, là cuối tuần trước.”

“Kỳ thật tôi cũng đoán được người kia nhà cậu vẫn chưa buông tay được, nhưng mà tôi cũng muốn biết, ai là người xuống nước trước thế?”

“Xem như là tôi đi.” – Kỉ Tầm mất mặt thừa nhận – “Tại tôi uống rượu.”

Hàn Nghệ vô cùng vừa lòng với thái độ tự giác của Kỉ Tầm, nghe mãn chuyện rồi, sảng khoái tựa lưng vào ghế: “Tự nhiên tôi lại có cảm giác công đức viên mãn.”

“Anh Hàn, cảm ơn anh.” – Kỉ Tầm cũng ăn xong, xoa miệng với hai tay – “Quá khứ, hiện tại hay là tương lai đều cảm ơn anh.”

Hàn Nghệ tươi cười: “Về sau có vấn đề gì, cũng không nên giữ bực tức một mình, tìm người tâm sự không phải là chuyện xấu, dù sao người ngoài cuộc sáng tỏ, trong cuộc u mê.”

Ánh mắt Kỉ Tầm có chút sùng bái, nhưng cũng ngại ngùng: “Ân, có đôi khi ngẫm lại, thấy mình trước kia thật ngốc.”

Hàn Nghệ đứng dậy, vỗ vỗ vai Kỉ Tầm: “Tiểu Kỉ ngốc, không có ai sinh ra trên đời mà cái gì cũng biết, người đi trước tất nhiên sẽ biết điều gì nên và không nên, đôi khi nghe ý kiến của tiền bối cũng là điều tốt.”

Thuyết giáo Kỉ Tầm đã trở thành một thú vui của Hàn Nghệ, Kỉ Tầm rất tôn trọng cái tính tình cổ quái này của gã, cũng để cho Hàn Nghệ được hưởng thụ cái loại ham muốn này. Mặc kệ có nói thế nào, mặc kệ người có khí phách tao nhã này chắc gì đã từng trải qua những khi khốn khó, ít nhất là hiện tại, Hàn Nghệ hoàn toàn có tư cách vi sư vì hữu.

Khó có mấy hôm được tan tầm đúng giờ, Kỉ Tầm vội đến sân bay, may mắn là cũng không xa lắm, đợi Tống Hàng ra, hai người nhanh chóng đến trường đại học X.

Tống Hàng là nam nhân thích lải nhải, Kỉ Tầm phát hiện, vài năm không gặp, khả năng văng nước miếng của tên này càng lúc càng cao, đầu tiên là đem tình hình cuộc sống, tình cảm, công việc của hắn báo cáo một lần, tiếp theo là oanh tạc Kỉ Tầm về vấn đề xử lý tình cảm khi quá xúc động.

Kỉ Tầm tựa đầu vào cửa kính, mặc dù những lời của Tống Hàng đều là đóng góp chân thành nhưng mà cậu không muốn nghe thêm nữa, cái tên chết tiệt này sao có lắm chuyện để nói thế không biết? Kỉ Tầm chỉ mong nhanh nhanh đến nơi để khí tức trầm mặc của Phong Cảnh có thể áp được tiếng ồn ào của Tống Hàng.

Trời sang thu nên cũng chuyển lạnh dần, Phong Cảnh mặc áo khoác lông đứng ở cổng trường đón hai ngươi. Trong ba người, Kỉ Tầm ăn mặc phong phanh nhất, thời điểm Phong Cảnh kéo Kỉ Tầm đến bên người, khoác áo cho cậu, đồng chí Tống Hàng dừng ngay màn nước miếng tung bay, nhìn hai người ha ha cười, sau đó cũng yên tĩnh.

Che chở và chiếu cố, Phong Cảnh trước kia chắc chắn sẽ không như thế, y luôn luôn bình tĩnh, đôi khi lại thành quá nghiêm túc, nếu không phải có thời gian chia ly kia, Phong Cảnh vẫn không nghĩ được sự bình tĩnh của mình làm thương tổn đối phương, lại càng không nghĩ là sẽ thay đổi.

Hai người đưa Tống Hàng đến quán rượu gần đó ăn một chút, ở đây vẫn tính là sân nhà của Tống Hàng, Kỉ Tầm tự nhận tài ăn nói của mình cũng không tính là kém, nhưng trước mặt thanh mai trúc mã kia vẫn phải cam bái hạ phong. Đưa Tống Hàng lên taxi về khách sạn, hai người thả bộ dọc theo con đường yên tĩnh về căn phòng nhỏ của Phong Cảnh.

Trong bầu không khí thản nhiên và yên tĩnh, Phong Cảnh cảm khái mở miệng: “Kỉ Tầm, chỗ các em đúng là địa linh nhân kiệt.”

Kỉ Tầm ban đầu còn không hiểu Phong Cảnh nói gì, đợi đến khi hiểu rõ Phong Cảnh trêu chọc mình cùng Tống Hàng, hai người đã đi đến đoạn đường không có đèn.

Kỉ Tầm bổ nhào lên người Phong Cảnh: “Anh học được cái cách khua môi múa mép đó từ khi nào?”

Phong Cảnh giữ lấy cánh tay Kỉ Tầm, nắm chặt lấy: “Có sao?”

“Sao lại không có?” – Kỉ Tầm thành thật đi bên người y. Ở cái thành phố phồn hoa này, cư nhiên còn có ngõ nhỏ như vậy, Kỉ Tầm chút nữa thì chạm vào tường.

Phong Cảnh đỡ lấy cậu, nhẹ nhàng cười nói: “Năm nay em có được nghỉ đông không?”

“Chắc là có.” – Kỉ Tầm không chắc chắn – “Chắc chỉ được vài ngày thôi.”

Phong Cảnh nghĩ nghĩ, sau đó thực cẩn thận nói: “Em đừng nghỉ vội, cứ giữ lại đã.”

“Sao vậy?” – Kỉ Tầm ghé sát vào y, nhưng mà trong ngõ ánh sáng không đủ, cậu nhìn xung quanh cũng không rõ, huống chi là biểu tình trên mặt Phong Cảnh.

“Kỉ Tầm, chúng ta hình như chưa từng đi du lịch cùng nhau.”

“Sao lại không có?” – Kỉ Tầm sửa lại – “Năm thứ hai chúng ta đi du lịch thảo nguyên Nội Mông, năm thứ tư đi Ô Trấn, hai lần chúng ta đều đi, còn nghỉ hè năm thứ ba đi Thanh Hải nữa đấy thôi.”

Phong Cảnh thực bất đắc dĩ: “Ý anh là, chỉ có hai người chúng ta đi thôi.”

Kỉ Tầm tỉnh ngộ: “Giữ ngày nghỉ lại để đi du lịch?”

Phong Cảnh gật gật đầu: “Giáng Sinh với Tết Nguyên Đán, huống chi còn có nghỉ đông, chắc cũng được mười ngày, nếu thế, chúng ta đi phương bắc đi.”

Kỉ Tầm thật cao hứng, không mấy khi Phong Cảnh chủ động đề nghị cái gì, hơn nữa mùa đông đi Phương bắc cũng là mong muốn của cậu, vì thế liền nắm tay Phong Cảnh phe phẩy đồng ý: “Tốt quá, bạn học hồi trung học của em ở Thiên Tân, nghe nói mùa đông băng tuyết rất đẹp, còn có các loại trò chơi trên băng nữa. Thật là muốn thử quá đi!”

Phong Cảnh không nói gì nữa, tranh thủ ngõ tối, hôn lên chóp mũi Kỉ Tầm: “Ngu ngốc, em đã nói với anh rất nhiều lần.”

Trở lại phòng của Phong Cảnh thì cũng đã khuya, hai người tắm rửa qua loa rồi đi nghỉ. Kỉ Tầm kiểm kê lại tiền, viết một bản thống kê chi phí cùng hoạt động sẽ làm trong kì nghỉ sắp tới, Phong Cảnh mỉm cười ngồi sau lưng cậu nhìn cậu lên mạng tìm kiếm thông tin.

May là lễ Giáng sinh vẫn là nghỉ đông, mấy ngày nghỉ cũng không cách nhau xa lắm, nếu không Phong Cảnh sẽ có một màn dụ hống tiểu hài tử hiếm thấy.

Kỉ Tầm tìm thông tin xong, đặc biệt là thấy mấy trang nhật ký du lịch, không khỏi thêm vội vàng. Phong Cảnh kéo người lên giường, tìm tìm gì đó ở ngăn tủ đầu giường, sau đó đưa cho Kỉ Tầm: “Cái này em cầm đi.”

Một chiếc chìa khóa nằm trong lòng bàn tay Phong Cảnh, Kỉ Tầm giương mắt nhìn y.

“Cái chìa kia anh vẫn để ở phòng thí nghiệm, cái này hôm qua anh mới cắt thêm,” – Phong Cảnh giải thích – “Em cầm lấy đi, có khi cần đến.”

Kỉ Tầm nghĩ một lúc, mới cầm lấy chìa khóa. Không cần biết nó có hữu dụng hay không, cái chìa khóa này, có thể coi như biểu hiện của tín nhiệm cùng thân mật đi.

Ban đêm nằm trên một chiếc giường, khó tránh được kích tình cùng nhiệt liệt, Phong Cảnh ôm lấy cậu, cằm cọ lên tóc cậu.

Trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, Phong Cảnh thỏa mãn thở dài, hóa ra khi đã thân thiết rồi, mình sẽ không kìm lòng được, khi đã sa vào lưới tình thì có muốn dứt cũng không ra được.