Không Phải Chúng Ta Chia Tay Rồi Sao

Chương 11




Tâm tình Kỉ Tầm ngày càng không tốt.

Theo lý thuyết, khi biết rõ tình cảm của mình, khi đó chia tay Phong Cảnh cũng không phải là đã dứt khoát, muốn quay lại thì vẫn có hi vọng. Nhưng mà vấn đề vẫn còn tồn tại từ trước đến giờ, đó là cho dù còn yêu, nhưng niềm tin thì phải làm sao bây giờ.

Kỉ Tầm không chỉ không tin Phong Cảnh, mà còn hoài nghi chính bản thân mình, sợ hãi rằng cho dù bây giờ mình mạo muội đến nói với người ta, thì liệu có được không. Kỉ Tầm cảm thấy bất an hơn.

Lại một tối cuối tuần, khi mà Kỉ Tầm vẫn còn do dự, các anh em trong ký túc rủ nhau đi hát hò thư giãn, gần đây công tác hơi nhiều, hơn nữa tối lại ngủ không được lắm, nên Kỉ Tầm luôn trong trạng thái mệt mỏi.

Kết quả là có một cuộc điện thoại gọi đến, Kỉ Tầm quyết định khôn do dự thêm nữa.

Phong Cảnh gọi điện đến, nói là mấy bạn học tụ tập, cũng không có chủ đề gì, chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm, có thể là còn có vài hoạt động nho nhỏ nữa.

Kỉ Tầm ngồi tàu điện đến noi, mấy người bên kia đã ăn rồi, cơ hồ toàn là mấy bạn học cũ ngày xưa, hơn nữa cũng ở lại làm việc ngay trong thành phố nên cũng có chút rảnh rỗi, thêm Kỉ Tầm cũng không quá đông, ngồi được một bàn. Chỗ ngồi bên cạnh Phong Cảnh vẫn còn trống, Phong Cảnh kéo Kỉ Tầm đến bên mình, Kỉ Tầm tự giác ngồi xuống đó.

Trên bàn cơm dù sao cũng là bạn bè mấy tháng không gặp nhau, nên mọi người đùa giỡn nói chuyện rất vui vẻ. Kỉ Tầm cũng không cố ý che giấu vẻ mặt không được tốt lắm, đũa cũng hoạt động không nhiều, chứng tỏ khẩu vị cũng không được tốt. Kỉ Tầm vốn có thể uống rượu, lần này mấy người lại mang bia lên, Kỉ Tầm cũng ý tứ uống mấy ngụm.

Uống đến khi ánh mắt có chút mơ màng, Phong Cảnh liền ngăn cậu lại, người kia cũng không xấu hổ, chén rượu trên tay Kỉ Tầm hơi nghiêng rồi hạ xuống, rồi lấy một cốc nước uống, uống mấy chén rượu mà mặt vẫn không đổi sắc, khiến Phong Cảnh thực cảm thấy ngoài ý muốn.

Có bạn học trêu Phong Cảnh, nhân vật sát thủ mặt lạnh như thế mà lại có thể đề nghị bạn bè tụ tập sau khi tốt nghiệp, tuy rằng chỉ là hoạt động nhỏ thôi, nhưng cũng làm cho người ta kinh ngạc.

Phong Cảnh bình ổn trả lời: “Không có gì phải ngạc nhiên, sao các cậu biết là tôi không có dụng tâm kín đáo.”

Ngữ khí của Phong Cảnh gần như là cứng nhắc, máy mắn mà thanh âm có chút trầm ngâm, nếu không biết thì có thể hơi khó nghe. Khi nói những lời này, Phong Cảnh liếc mắt qua người bên cạnh mình.

Kỉ Tầm đã chuếnh choáng say, mơ hồ cảm thấy có gì đó ngẹn lại trong ngực, có điểm không tự chủ chờ mong, nhưng lại cảm thấy bối rối.

Sau bữa tối còn có phi vụ đi hát, nhưng Phong Cảnh lập tức dẫn Kỉ Tầm đi về, mấy người kia có chút bất mãn, Kỉ Tầm luôn là người khuấy động không khí sôi nổi, sao lại không để cậu ấy lại chứ. Nhưng mà Phong Cảnh rất kiên trì, vẻ mặt Kỉ Tầm khó chịu, nhưng vẫn bị tha đi.

Ý thức của Kỉ Tầm tuy rằng hỗn độn, nhưng cũng biết là mình đã đi theo Phong Cảnh rồi, nhìn bóng dáng của người đi trước mình, Kỉ Tầm thiếu chút nữa muốn khóc, từ khi biết rõ ý nghĩ của mình, cùng Phong Cảnh gặp mặt là chuyện như tra tấn với cậu, tâm tình đủ loại, hối hận, áy náy.

Hai người cứ thế đi, đến khi Phong Cảnh dừng lại mở cửa Kỉ Tầm mới phát hiện đây không phải là ký túc của Phong Cảnh, cũng không phải là khách sạn mà trước kia hai người hay đi. Đây là cửa nam của trường, khu có những dãy nhà giản dị cho thuê phòng, nghe nói phổ biến là dành cho các sinh viên sống chung.

“Sao anh lại không ở ký túc xá?” – Kỉ Tầm đối với việc Phong Cảnh chuyển nhà không có ý kiến, nhưng mà có chút nghi hoặc, vừa vào đến cửa liền hỏi.

Phong Cảnh để túi của hai người xuống sô pha, để Kỉ Tầm ngồi xuống đó rồi trả lời: “Bọn anh khai giảng, bạn cùng phòng của anh…….không được tốt lắm, nên anh chuyển ra.”

Kỉ Tầm cũng không hỏi bạn cùng phòng kia thế nào lại không thể ở chung được, cũng không hỏi Phong Cảnh sao không xin chuyển sang phòng khác, hiện tại, với những biểu hiện muốn lấy lòng của đối phương cậu không hề có tâm trạng nào hết, chính mình liền phiền lòng, không nên vì chuyện nhỏ này mà phá hư bầu không khí này.

Phong Cảnh an bài ổn thỏa cho cậu, thu thập quần áo bẩn của hai người, đi tắm rửa. Kỉ Tầm nhìn bóng dáng bận rộn của người kia, thật sự không hiểu tại sao ngày xưa mình lại phạm phải sai lầm như thế, giờ mới thấy tiếc nuối.

Kỉ Tầm uống rượu nên mệt mỏi, nằm xuống sô pha, mãi đến khi Phong Cảnh yên lặng đến ngồi bên người cậu.

TV bị tắt đi, căn phòng nhỏ im lặng, Kỉ Tầm đột nhiên mở miệng: “Phong Cảnh.”

“Sao?”

“Năm đó, sao anh lại nhận lời em?” – Vấn đề này khiến cho Kỉ Tầm không còn bình thản được nữa, cả người cậu cực kì khẩn trương.

Phong Cảnh thân thủ sờ đầu của cậu, rất ôn nhu: “Em rất tốt.”

“Tốt như thế nào?”

Trầm mặc hồi lâu, Kỉ Tầm không biết Phong Cảnh đang trốn tránh trả lời hay là cố tìm cách lựa chọn từ ngữ, cuối cùng vẫn là Phong Cảnh nói: “Khi chưa có em, cuộc sống của anh rất yên lặng.” – Phong Cảnh hơi hơi hít thở – “Có em, cuộc sống của anh cả ngày gà bay chó sủa, còn có lo đến lo đi, thực là đau tim.”

“Chê em đau tim thì anh còn nhận lời làm gì? Tự tìm cái khổ.” – Kỉ Tầm thực ủy khuất, nguyên lai trong lòng Phong Cảnh, mình là như thế. Càng giận hơn là, người này sao có thể phê bình người khác trực tiếp như vậy chứ. Huống chi vừa rồi còn nói là mình tốt?

“Em đừng tức giận.” – Phong Cảnh nhận ra được những cảm xúc cực nhỏ của Kỉ Tầm, hoặc là nói y cực mẫn cảm với những tâm tình của cậu – “Em cứ nháo như vậy, khiến anh thành thói quen, vậy mà em lại….” Muốn chia tay……

Đây đúng là điểm khiến Kỉ Tầm đuối lý, Kỉ Tầm yên lặng không nói gì, lẳng lặng để người kia vỗ về, xoa đầu mình, hình như y chưa bao giờ có cách biểu hiện nào khác, mỗi khi tỏ vẻ an ủi y chỉ có mỗi một cách này, vừa ngu ngốc lại vừa thành khẩn.

Phong Cảnh cũng trầm mặc, người trong lòng này từng dùng đủ loại phương thức xấu hổ, quỷ dị, không thể hiểu nổi, làm cho chính mình không thể bình tĩnh được. Cái cảm xúc này người cứng nhắc như Phong Cảnh chưa từng được nhận qua lần nào, sau khi tiếp xúc nhiều không khỏi cảm thấy nghiện. Những điều phiền toái bất đắc dĩ giờ lại trở nên vô cùng trân quý, cũng như con người cần nước vậy, cái cảm giác đó Phong Cảnh có thể tự mình hiểu rõ, tỷ như khi Kỉ Tầm yêu cầu chia tay, y cảm thấy cuộc sống chật chội nhưng lại tĩnh mịch trống rỗng vô cùng.

Kỉ Tầm có lẽ là quá mệt mỏi, lại có chút hơi men trong người, nên cứ thế nằm trong lòng Phong Cảnh ngủ, cuối cùng lên giường thế nào cũng không biết.

Kỉ Tầm cuối cùng cũng thấy tình trạng trước mắt chỉ còn chờ đột phá, không phải là chuyện hai người kề cận, mà là tư thái của Phong Cảnh, luôn đối xử tốt với cậu, thậm chí còn tốt hơn trước kia, nhưng mà không hề đề cập đến chuyện tái hợp.

Kỉ Tầm lên mạng, đăng kí một tài khoản vào diễn đàn, đại khái là miêu tả lại một chút tình huống của cậu và Phong Cảnh, đương nhiên là thông tin cá nhân đều bị thay đổi hoặc là ẩn hết rồi.

Kỉ Tầm không ngờ trên diễn đàn này lại có nhiều người rảnh rỗi vậy, quay đi quay lại, đã có không ít ý kiến, cả công kích thóa mạ “Không hiểu trong đầu cậu chứa cái gì?” “Lấy cớ bản thân bất an để rồi tự tiện quyết định, quá là ích kỉ.”

Kỉ Tầm cảm thấy hơi ủy khuất, dù sao chuyện này trách nhiệm phần lớn cũng là của cậu, huống chi cậu cũng muốn tìm kiếm những ý kiến comment, trừ bỏ mấy cái thất loạn bát tao, Kỉ Tầm cũng tìm được vài chủ ý rất tốt.



Một nhân vật nói như thế này: Đầu tiên là phải xem thái độ của lz, nếu lz xác định chính mình có niềm tin cùng người yêu vượt qua những khó khăn trong tương lai, vậy thì nên truy người yêu về thôi, xem miêu tả của lz, người yêu của lz cũng không phải là không có cảm tình gì,cho nên phải cố lên.

Kỉ Tầm yên lặng nhìn chằm chằm vào cái comment kia, sau đó liếc mắt đến người nào đó cuối tuần đang lúi húi trong phòng bếp nấu canh, âm thầm hạ quyết tâm.

Kéo xuống dưới thêm chút, có cái đề nghị thế này: “Ha ha, lz cứ say rượu thêm vài lần nữa đi, tiểu công nhà cậu xem ra vẫn chấp nhận thân thể cậu đấy thôi, không thể đến mức cả trên giường lẫn dưới giường đều trở thành người qua đường đi? Lz cố lên, ủng hộ cậu nhiệt tình~~~

Kỉ Tầm đen mặc, người nọ sao chỉ nhìn qua mà đã biết mình là 0. Kì thật người này nói không phải là không có điểm đúng, bất quá cậu cũng không muốn dùng thủ đoạn như vậy để đối phó với Phong Cảnh, bắt y phải thỏa hiệp.

Kì thật những người bạn mạng xa lạ đó cũng là thật lòng, cũng có ý kiến bảo Kỉ Tầm trực tiếp bỏ qua, nhưng cũng có những ý kiến an ủi làm Kỉ Tầm thấy chua xót không thôi, không ngờ mình lại là người tồi tệ thế, làm sao để cứu vãn được tình hình lúc này đây.

Kỉ Tầm đọc xong những ý kiến đó thì cũng đến thời gian ăn tối, Phong Cảnh tự mình nấu ăn, đồ ăn cũng đầy đủ, đều là những món ăn bình thường, hương vị cũng bình thường, Kỉ Tầm cắn đũa nghĩ nghĩ, cậu có nên đi học nấu vài món.

Phong Cảnh nhìn bộ dáng cắn đũa của Kỉ Tầm, liền đứng lên lấy mấy chai bia về.

“Hôm nay làm sao vậy?” – Kỉ Tầm kinh ngạc.

“Trung thu.”

“Hôm nay không phải trung thu.”

“Ừ, qua rồi, hôm nay coi như đền bù đi.” – Phong Cảnh nói xong liền mở một chai bia đưa cho Kỉ Tầm.

Kỉ Tầm nghĩ thầm trong lòng, là anh cho em uống, thì anh phải gánh chịu hậu quả khi em say.