Không Phải Cái JJ Nào Cũng Giống Như Máy Đóng Cọc

Chương 20: “Bản sao chép” tới từ ảo tưởng của hắn




“Hay là anh thấy lẽ ra tôi nên bị anh làm tới mức phải hô ông xã đừng mà, đừng mà thì anh mới có cảm giác thỏa mãn?”

“…” – Hiện giờ gọi ông xã thì cũng chẳng có chút không khí gì cả, Điền Nghị không có gì để nói.

“Sao lại không nói gì, chột dạ sao?”

“…” – Vừa rồi Điền Nghị thấy mẹ của  Âu Khắc quá mạnh mẽ, nên đã thắp một ngọn nến cho cha của y. Còn giờ, rốt cuộc hắn đã thấy đồng bệnh tương liên, chỉ hận không chuẩn bị thêm một ngọn nữa. (*cho bản thân =))*)

Bị  Âu Khắc chất vấn ngay tại trận, Điền Nghị ngượng ngùng không biết phải giải thích như thế nào.

Khi hắn viết truyện chưa từng nghĩ tới chuyện người như  Âu Khắc lại thích đọc những tiểu thuyết như vậy.

Khi đó, hắn chỉ lo hứng khởi viết nên câu chuyện thuộc về mình, chìm đắm trong sự tán dương của người đọc mà quên đi suy nghĩ của nhân vật chính trong đó.

Không phải hắn định dấu giếm, chỉ là hắn không nghĩ rằng sau khi đối phương biết chuyện lại giận dữ như vậy.

Đối với tiểu thuyết đó, hắn thấy vô cùng có lỗi, trong truyện thực sự đã phá hủy hoàn toàn con người  Âu Khắc.

Hay là nói, vì chủ nghĩa đại nam tử của hắn nên mới dùng ngòi bút viết ra nhân vật thụ như vậy.

Viết các câu chuyện đã nhiều, vẫn luôn sống trong những câu chuyện của người khác, đến khi viết về chuyện mình tự trải qua thì lại không nhịn được mà thêm thắt vài thứ không đúng với thực tế.

Ví dụ như cuộc gặp gỡ giữa hắn và  Âu Khắc là một khởi đầu nhẹ nhàng, do đánh bậy đánh bạ, quỷ thần xui khiến mà thành.

Mà trong tiểu thuyết, dưới ngòi bút của hắn vẽ ra, lại thành một người đạp lên đám mây bảy màu từ trên trời giáng xuống… Kiệt Khắc Tô.

Ví dụ như một màn tình ái giữa hắn và  Âu Khắc vẫn luôn là  Âu Khắc dẫn dắt.

Mà trong tiểu thuyết, từ đầu tới cuối đều là do hắn khống chế đối phương, dẫn dắt đối phương, làm cho đối phương bị “làm” tới mức khóc nức nở xin tha, rõ ràng là không chịu được nữa nhưng vẫn vừa lắc eo vừa nói “cho em” rồi lại còn “vẫn muốn”.

Trước giờ, khi viết văn hắn vẫn luôn khá sát thực, không viết về những loại tình yêu trời long đất lở, dây dưa tới già vân vân.

Nhưng khi viết cuốn tiểu thuyết đó, hắn lại không nhịn được mà khắc họa một cách cường điệu đối phương, càng viết càng làm cho một người vốn không phải quen biết lắm lại giống như thực, sống động như vậy.

Chìm đắm trong chính những suy nghĩ của mình, bổ não ra các chi tiết nhỏ để trở nên tinh tế hơn. Hắn không cam lòng chỉ dùng một đôi câu để viết về cuộc gặp gỡ của hai người rồi tới việc đối phương xuất hiện và tất cả những chuyện phát sinh sau đó.

Rồi dần dần đã phá hỏng, trở thành “A Khắc” trong tưởng tượng của hắn.

Hiện giờ, chính chủ đã có ý kiến, “bản sao chép” kia của hắn chỉ có thể bị phá hủy thành tro mà thôi.

Nghĩ trước nghĩ sau, xem ra lời mời của hôm nay chỉ là một màn trả đũa của đối phương mà thôi…Giờ đây hắn hoàn toàn không còn chút oán niệm gì với chuyện “việc tốt” đang làm nửa chừng thì bị phá đám nữa.

Hôm nay giả làm bạn trai của y coi như giúp y come-out để bồi thường vậy.

Tối thiểu đã giúp y lôi kéo được vị hủ mẹ là fan cứng làm hậu phương để y đối phó với cha. Sau này hy vọng khi y tìm được một người thật lòng thì gia đình của người đó sẽ bao dung, tiếp nhận y.

Chỉ ngắn ngủi vài tiếng từ chiều tới giờ đã phát sinh biết bao là chuyện, hiện giờ, sau khi tất cả đã kết thúc, hắn đột nhiên thấy thật mệt mỏi.

“Xin lỗi, chuyện cuốn tiểu thuyết tôi rất xin lỗi cậu. Khi về tôi sẽ lập tức ngừng truyện. Không có chuyện gì thì tôi đi trước.”

Điền Nghị cúi đầu nói xin lỗi xong thì không dám xem thái độ của đối phương ra sao mà vội vàng bước ra khỏi nhà  Âu Khắc.

A Khắc giả lập dưới ngòi bút của hắn phù hợp với tất cả những ảo tưởng về đối tượng tương lai trong lòng hắn. Thế nhưng, bị  Âu Khắc chất vấn như vậy, dường như đối phương thấy chuyện này đối với y là sự sỉ nhục.

Mãi đến khi ra khỏi khu nhà  Âu Khắc cũng không có tiếng bước chân đuổi theo, một lần nữa lắc đầu cười khổ, quả nhiên trong tiểu thuyết có quá nhiều người thích cho thêm những ảo tưởng giật gân không phù hợp với thực tế.

Thời gian mặt trời xuống núi đã đến, sức cùng lực kiệt cho tới tận bây giờ thì trời đã tối đen, cảm giác mất mát vào buổi tối muộn lại càng được khắc họa sâu sắc, vốn dĩ chỉ là người gặp mặt hai lần, đánh pháo một lần, nhưng không hiểu sao lại thấy khổ sở như vậy.

Có lẽ tiết tấu quá nhanh, từ lúc gặp gỡ, quen biết, lên giường, cho tới hiện tại không hiểu ra sao đã gặp mặt phụ huynh chỉ vẻn vẹn một tuần. Hắn tự ra chủ ý, viết ra một A Khắc như vậy trong tiểu thuyết, làm cho một người vốn dĩ là người xa lạ trở thành một nhân vật sống động tồn tại trong thế giới của hắn.

Đương nhiên không có chuyện làm thế thân gì đó, A Khắc dưới ngòi bút kia chính là bản thân  Âu Khắc, chỉ là cho thêm một chút tình cảm mà thôi.

Không phải là một đêm tình hờ, không phải khi chia tay thì nhìn nhau như người qua đường, cũng không phải lên giường chỉ là vì ham muốn.

Vậy mới nói hắn quả nhiên vẫn quá lập dị, ham muốn và tình yêu, hai từ này, có thể hòa nhập, cũng có thể phân tách nhưng lại không bài xích nhau.

Có người lên giường với nhau là vì ham muốn, có người lên giường với nhau là vì tình yêu, cũng có người lên giường với nhau là vì ham muốn tình yêu, sự hòa hợp giữa cơ thể và linh hồn dù sao cũng hơn sự thỏa mãn về nhu cầu sinh lý.

Hắn cho rằng mình và  Âu Khắc đều thích đối phương, ít nhất là hắn cảm nhận được đối phương có chút thích mình, nhưng hiện giờ, hắn chỉ thấy mình giống như một thằng hề. Đối phương chỉ vì muốn phản kích, muốn trả thù việc hắn miêu tả y như vậy trong tiểu thuyết, làm cho y tự thấy nhục nhã, vậy nên mới hẹn hắn tới, trói hắn, nhục nhã hắn.

Mà khi hắn nhận được lời hẹn lại vui vẻ như vậy đi chuẩn bị mua quà tặng, mua đồ ăn, lại còn tốn công tốn sức làm cơm.

Tất cả đều là trò cười, hắn cho rằng có thể do tuổi tác của hắn có thể đi đầu tư vào một mối tình.Bất kể lúc khởi đầu, duyên phận có như thế nào thì cũng không bằng một kết thúc như phim thế này được.

Vở hài kịch này đã hạ màn, hắn cũng nên xuống sân khấu thôi.

Lời tác giả: Đọc xong chương này nhiều người đối với việc hôm nay tôi ra chương mới nhất định không trông chờ gì.