Không Ô Nhiễm, Không Gây Hại

Quyển 1 - Chương 23




Edit: Ninh Hạ

Chuyện Diêm Hạo mặc bộ đồ da người nhện  bị cảnh sát mang đi đã gây ra một trận ồn ào lớn, dù sao, bất luận là "người nhện" hay "cảnh sát" đều vô cùng đáng để ngạc nhiên chú ý, đại hội gặp mặt võ lâm cũng cứ như thế mà bị gián đoạn.

"Người là tôi mang đến, đều là tại các người, cứ phải phân khu ra mà ngồi, tôi vừa mới quay đầu đi đã chẳng thấy nó ở đâu, đứa nhỏ này đến chỗ lạ liền sợ hãi, đến cả đi vệ sinh cũng không dám đi!" Ông chủ tiệm giặt họ Giang, tên gọi Giang Hướng Dương, nhà ở viện 110, ngoại trừ mở tiệm giặt, ông còn là đầu lĩnh của một nhóm nhỏ trong đại quân người cao tuổi luyện thái cực quyền buổi sáng. "Dương bang chủ, đó là hậu nhân của Diêm lão tiền bối, trong nhà chẳng còn người thân, mới đến Yên Ninh nương nhờ tôi, một đứa nhỏ trung thực thật thà, sao có thể bị cảnh sát bắt đi được? Trong chuyện này rốt cuộc có hiểu nhầm gì?"

Lão Dương không biết cái gì gọi là "người nhện", chỉ từ xa nhìn Diêm Hạo một cái, tuy rằng rất nghi hoặc vì cớ gì mà người trẻ tuổi này lại mặc thành một quả thanh long  lén lút vụng trộm như vậy, nhưng đã ở cùng trên một con đường với ông chủ Giang mấy mươi năm,  vẫn nguyện ý tin tưởng lời của lão huynh đệ: "Ông đừng sốt ruột, Tiểu Xuyên đã cùng đi theo rồi."

Dụ Lan Xuyên cùng đi với mấy người Vu Nghiêm, bởi vì sau khi Spider Man Diêm Hạo bị cảnh sát vây bắt, cứ như chim sợ cành cong, lúc nào cũng có thể bay mất, con hàng này nhảy lên nhà cao tầng cứ như dẫm trên đất bằng, chẳng lỡ giữa đường chạy mất không bắt lại được, chỉ đành dẫn cả Dụ Lan Xuyên theo để phòng ngừa.

"Tiểu tử này kiên quyết không thừa nhận mình trộm đồ." Vu Nghiêm nói: "Có điều bọn tôi đã tra xét, đầu năm nay cậu ta mới đến Yên Ninh, ăn, ở đều trong tiệm giặt, bình thường rất hiếm ra ngoài, trên người chẳng có tiền, đồ đạc cá nhân đều trong tiệm, đồng nghiệp của tôi vừa mới đến xem, cũng không có đồ vật nào đáng nghi cả, chỉ có một chiếc tivi xập xệ và mấy vật dụng thường ngày, mấy hộp thức ăn cho mèo... Nếu đã là như vậy, quả thực không có chứng cớ án trộm ở cao ốc là do cậu ta làm."

"Thức ăn cho mèo?" Dụ Lan Xuyên kỳ quái hỏi: "Khẩu vị cũng đủ nặng đấy."

"Cậu tích chút đức đi." Khuỷu tay Vu Nghiêm chọc anh một cái: "Có lẽ là để cho lũ mèo lang thang ăn, không rõ lắm, không liên quan đến án này, không hỏi kỹ, hỏi nữa thì cậu ta muốn tự sát. Nhìn cậu ta như vậy, thực không giống có đồng bọn, tôi cảm thấy đừng nói là hoạt động nguy hiểm như là trộm ở cao ốc, cho dù là chơi Đấu địa chủ cũng không có ai muốn làm đồng đội với cậu ta."

Dụ Lan Xuyên: "Vậy cái đêm phòng 804 bị mất trộm thì sao?"

Vu Nghiêm: "Cậu ta nói ngày đó trèo cửa sổ là muốn hạ chiến thư với cậu, chưa từng tới phòng 804."

Dụ Lan Xuyên: "Rốt cuộc vì sao cậu ta phải hạ chiến thư với tôi? Tôi đẹp trai phận của tôi, cũng không cản trở cậu ta xấu xí, đánh thắng tôi cũng đâu có phần thưởng qua màn?"

"Không biết, cậu ta nói mẹ cậu ta bảo đến, di nguyện của mẹ là muốn cậu ta xuất chúng hơn người, trở thành người đứng đầu của cái gì... tuyệt thế hệ mới?"

"Ngũ tuyệt."

"Haiz, được rồi, trong vòng quyền quý một ngày từ sáng đến tối cũng chẳng có chuyện, chỉ có tiếng lóng là nhiều... Ngũ tuyệt, chính là năm người. Kết quả vị huynh đệ bảo bối của mẹ này đến nơi, phát hiện ngoại trừ cậu ta ra, có người tìm thế nào cũng không thấy, có người đuổi theo xe bus đã thở hổn hển, có người là nữ, cậu ta quả thực không dám nói chuyện với người ta, vì thế đếm đi đếm lại, chỉ còn có cậu."

Dụ Lan Xuyên: "..."

Trên mặt Vu Nghiêm lộ ra vẻ kỳ quái: "Đúng rồi, cậu ta nói, ngày hôm đó lúc đi ngang qua lầu tám, nhìn thấy người phụ nữ đó đang la khóc gào thét, người đàn ông ở bên giữ chặt người đó, muốn làm cho cô ta  bình tĩnh lại."

Dụ Lan Xuyên chau mày: "Cửa sổ của phòng 804 rốt cuộc là ai đập?"

"Chúng tôi suy đoán, có lẽ là Hướng Tiểu Mãn đập vỡ cửa sổ." Vu Nghiêm nói: "Đồng nghiệp của tôi còn ở tiểu viện của cậu, Hướng Tiểu Mãn mưu sát bất thành, tạm thời đang bị khống chế.  Hiện tại Nick đã thừa nhận, anh ta bị hàng xóm xung quanh ồn ào lên, bất đắc dĩ mới đi báo cảnh sát. Theo như Nick nói, thời gian này trạng thái tinh thần của Hướng Tiểu Mãn vẫn luôn không tốt, vì thế mấy ngày này anh ta mới gửi con đi chỗ khác. Tối hôm đó cô ta đột nhiên phát bệnh, la hét khóc lóc ở trong nhà, còn đập đồ phát tiết, Nick thử ôm lấy cô ta từ đằng sau, muốn giữ cô ta lại, Hướng Tiểu Mãn cầm lấy ghế gỗ đập ngược lại anh ta, không vung trúng Nick mà trúng cửa kính. Vết thương trên đầu và trên mặt cô ta là do Nick lúc vật lộn giằng co muốn khống chế vợ tạo thành."

Cách nói này nghe có vẻ không có vấn đề gì lắm, Nick không phải loại hình đàn ông cường tráng, muốn khống chế một người phụ nữ trường thành đang nổi điên không dễ, trong quá trình có va chạm cũng thực bình thường.

Dụ Lan Xuyên nghĩ đến chuyện gì, lại hỏi: "Vậy điện thoại báo cảnh sát hôm nay là ai gọi?"

"Đúng thế, chuyện này cũng đáng ngờ." Vu Nghiêm nói: "Tôi có một đồng nghiệp, vẫn luôn nghi hoặc Nick bạo lực gia đình, đưa cho Hướng Tiểu Mãn số di động cá nhân, cuộc điện thoại hôm nay là gọi đến số cá nhân của cô ấy, bởi vì đối phương là nữ, giọng lại ép xuống rất thấp, không khác biệt quá xa, cho nên lúc đầu chúng tôi cứ cho là bản thân Hướng Tiểu Mãn. Nhưng Hướng Tiểu Mãn không thừa nhận..., nghĩ lại cũng đúng, cô ta đã liên hệ với trợ thủ, quyết lòng muốn giết Nick, đương nhiên sẽ không tự gọi điện báo cánh sát. Số điện thoại gọi đến chúng tôi đã kiểm tra rồi, là sim rác dùng một lần."

Cũng chứng tỏ, có người biết phòng 804 đã xảy ra chuyện gì.

"Bây giờ phiền toái nhất chính là, hai người không hiểu vì sao mà xuất hiện ở nhà của Nick đã chạy mất một, không bắt được, người còn lại bị ngã xuống từ lầu tám, giờ vẫn còn trong bệnh viện." Vu Nghiêm đưa điện thoại di động cho Dụ Lan Xuyên, trong nhật ký ghi chép chấp pháp có ghi lại toàn bộ quá trình hai người nọ treo ngoài cửa. "Thuốc của Hướng Tiểu Mãn là do bọn họ cung cấp, hiện tại chúng tôi nghi vấn, đây là một tổ chức dẫn dắt phạm tội có quy mô, đã bàn giao cho đội trinh sát hình sự rồi. Tôi nói này, Lan gia, lần trước lúc tôi hỏi ý kiến cậu về bọn trèo tường, cậu nói người bình thường được huấn luyện một chút đều có thể nhảy qua, vậy mấy kẻ tay không leo nhà lầu này thì trình độ thế nào? Đừng nói với tôi, loại vận động này cũng nằm ở phạm trù toàn dân tăng cường sức khỏe!"

Dụ Lan Xuyên không lên tiếng, ống kính có hơi chói, vừa vặn là từ lúc có một người rơi xuống, một người khác tung người bám lên thanh phơi quần áo, anh đã xem đi xem lại đoạn video này ba lần.

Người rơi xuống cũng không có gì, học nghệ không tinh, chính mình không nắm chắc, nhưng động tác của người còn lại khiến người các rất phí công lý giải. Gã ta có một động tác nhanh chóng trèo lên nguy hiểm rất cao, sau đó còn liên tiếp tránh né tình huống nguy hiểm liên tục phát sinh, lúc treo người dưới giá phơi quần áo, còn vài lần bất chợt ngẩng lên nhìn...

Gã ta đang nhìn cái gì?

Dụ Lan Xuyên đột nhiên đứng dậy.

"Sao thế?" Vu Nghiêm kỳ quái hỏi: "Sếp của cậu lại xé bùa triệu hồi à?"

Dụ Lan Xuyên không thèm chú ý đến anh ta, lao ra ngoài sở, ngăn một chiếc taxi.

Sở dĩ người đó làm động tác trốn tránh, là vì có người từ trên lầu ném thứ gì xuống, chưa biết chừng, đồng bọn của gã ta cũng không phải là tự mình ngã xuống. Hôm nay đến cả Dương Dật Phàm không tình nguyện cũng phải đến tham dự "Đại hội gặp gỡ", tất cả người ở trong tòa lầu có thể làm ra loại chuyện thế này đều không ở đó, ngoại trừ...

Người đàn ông chật vật thở ra một hơi, lột ra áo khoác và khăn che mặt, bên trong mặc một cái áo len mỏng phong cách học đường, gã ta cào nhanh lên mái tóc của mình, lấy ra một cặp kính đeo lên sống mũi, sau đó khéo léo đổi tư thế bước đi của mình, chí chất quanh người tức thì đổi khác, giống như một phần tử trí thức cao ngạo yếu đuối.

Tiếp đó, gã bước khỏi con ngõ nhỏ như chẳng có chuyện gì, nhìn thấy một tiệm sách ở góc đường, hai đứa học sinh tiểu học đang ngồi xổm trước cái quầy trước tiệm lựa truyện tranh, mắt gã ta hơi nheo lại, bước nhanh về hướng đó, bất ngờ giật lấy quyển truyện tranh trong tay một nữ học sinh, nghiêm khắc hỏi: "Các em là học sinh khóa mới? Ai dạy các em đọc loại sách ngoại khóa không lành mạnh này? Là lớp nào, chủ nhiệm lớp em là ai?"

Gã ta dáng vẻ khí thế, hai bạn nhỏ đại khái mới  nhập học không lâu, lập tức bị dọa cho mất mật, thật sự tưởng là thầy giáo nào đó trong trường, cứng ngắc tại chỗ như hai con chim cun cút.

Đúng lúc ấy, cảnh sát đuổi theo chạy qua, mắt quét qua người đàn ông đứng cùng với hai đứa nhỏ, không hề dừng lại.

Người đàn ông liếc thấy cảnh sát đã chạy xa, ngoảnh đầu nhìn xa xăm về phía viện 110 trên con đường rợp mát, nhổ một miếng nước bọt xuống đất, trong lòng nghĩ: "Đợi đó."

Lúc này, một giọng nói lại đột ngột vang lên phía sau gã: "Khạc nhổ bừa bãi, tiền phạt năm mươi. Thầy à, vị nhân sư biểu, sao có thể không văn minh như vậy?"

Người đàn ông hoàn toàn không cảm nhận được có người áp sát, lấy làm kinh hãi, hoảng hốt quay người, nhưng không đợi gã nhìn rõ phía sau là người nào, đầu gối của gã đã bị đạp một cái, gã đột ngột  mất thăng bằng, theo bản năng ôm đầu, lấy vai tiếp đất, lăn một vòng trên đất, lại ngẩng đầu, phía sau đã trống rỗng như không.

Gã ta trợn lớn mắt, lúc này, một giọng nói lại vang lên từ sau lưng gã ta, giống như có người đã đè thấp giọng xuống, từng chữ từng chữ lọt vào tai gã: "Mày biết thế nào là "bào đinh giải ngưu" (3) chân chính sao?" Mày cũng xứng với mấy chữ này?"

Người đàn ông hét lớn một tiếng, cùi chỏ đã gạt ngang về phía sau, lại đánh vào hư không, tiếp đó, một đôi bàn tay nắm chặt bả vai gã, thuận theo sức gã gạt khuỷu tay nhẹ nhàng tách. "Cạch" một tiếng, cả nửa người của gã đàn ông đã đau đến tê dại, gã thậm chí còn có loại ảo giác, như là chính gã dùng lực quá đột ngột, mới làm trật khớp, thất đức nhất chính là, người đó lại dám dùng một cái túi ni lông dính đầy dầu bánh nhét vào miệng chặn tiếng thét của gã lại, dầu mỡ dính đầy mặt gã.

Lại tiếp đó, bàn tay của người đó lóe lên ánh sáng lạnh, cổ của gã đàn ông chợt lạnh.

Hết rồi!

Khoảnh khắc đó, gã dường như đã nghe thấy tiếng xé da rách thịt.

Trước khi mất đi ý thức, gã nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của người đó: "Đường cắt vẽ ra không rõ lắm, là dựa vào nó mà lấy kéo cắt ra sao?"

Dụ Lan Xuyên nhảy xuống khỏi xe taxi, thang máy lúc này đang bận, anh ấn hai lần, sau đó trực tiếp quay người chạy đến tầng thứ mười, bắt đầu gõ cửa phòng 1003 hàng xóm.

Không có người đáp.

"Anh?" Lưu Trọng Tề được nghỉ học, nghe thấy tiếng, ngậm một miếng bánh chẻo nhân tôm thò đầu ra ngoài: "Anh về rồi sao, đã ăn chưa? Em vừa mới gọi đồ ở bên ngoài..."

Dụ Lan Xuyên đẩy cậu vào trong nhà: "Đưa điện thoại cho anh!"

Lưu Trọng Tề không hiểu chuyện gì, lấy điện thoại của mình đưa ra.

Dụ Lan Xuyên: "Em có số điện thoại của Cam Khanh không, là số nào?"

Lưu Trọng Tề thường xuyên đến Tinh Chi Mộng để được chủ động bị lừa gạt: "... Đại lừa gạt."

Dụ Lan Xuyên lướt đến số điện thoại của Cam Khanh, trực tiếp ấn gọi, chưa hết một hồi chuông đối phương đã ngắt điện thoại.

Nếu người gọi cho cảnh sát cũng là Cam Khanh, vậy rất có thể cô ấy vẫn luôn theo dõi tình hình của tổ chức dụ dỗ giết người nọ, nếu không đợi Hướng Tiểu Mãn động thủ mới gọi cho cảnh sát, lúc cảnh sát đuổi đến nơi thì cúc vàng đã héo cả rồi.

Xem ra là học được bài học lần trước bị Vu Nghiêm tìm đến, đã biết dùng sim rác.

Cô đã theo dấu tổ chức này bao lâu rồi?

Nếu đã báo cảnh sát, lại giúp phía cảnh sát đánh rớt một người, vì sao còn không chỉ rõ cho bọn họ biết sào huyệt của bọn chúng ở chỗ nào?

Hiện tại cô ở đâu, muốn làm cái gì?

Dụ Lan Xuyên có một trực giác rất kỳ lạ, Cam Khanh nhìn có vẻ luôn theo nề nếp cũ, không quản chuyện nhàn, nhưng vẫn cứ cảm giác... con người này từ trong xương đã không phải là một lương dân tuân theo pháp luật.

Anh mở Wechat, gửi cho Cam Khanh liền ba dòng tin nhắn.

"Cô đang ở đâu? Làm cái gì?"

"Xã hội pháp chế rồi, cô chớ có làm càn!"

"Tôi biết cô nhìn thấy, trả lời đi!"

Lưu Trọng Tề ngốn cái bánh chẻo nhân tôm xuống bụng: "Anh, anh tìm chị ta có chuyện gì gấp sao?"

Dụ Lan Xuyên không để ý đến cậu, nắm chặt điện thoại suy nghĩ làm thế nào mới tìm được cô.

"Em cảm thấy mặc dù chị ta là đại lừa gạt, nhưng hình như... cũng đỉnh lắm." Lần đầu gặp mặt đã nhìn ra được trong nhà cậu có anh chị em không dễ sống chung, đến tận bây giờ Lưu Trọng Tề vẫn không hiểu làm thế nào mà cô nhìn ra được. "Lần trước chị ta lật sách tiếng Anh của em ra nhìn, nói bài điền vào chỗ trống của em sai mười bốn câu, em còn không tin, thứ sáu thầy xem bài xong phát lại, thật đúng là sai mất mười bốn câu! Anh, xem bói thật sự có thể xem chuẩn như vậy sao?"

Dụ Lan Xuyên  TOEFL 119 điểm bị cắt đứt suy nghĩ, không có lời nào để nói liếc nhìn Lưu Trọng Tề, nghi ngờ gien của cha dượng anh có độc.

Sau đó, dường như anh lại nghĩ tới chuyện gì: "Là chuyện khi nào?"

Đã lâu lắm anh không nhìn thấy Cam Khanh, thời gian gần đây hình như người này ngày nào cũng lưu lạc bên ngoài.

"Thứ hai tuần trước." Lưu Trọng Tề nói: "Chính là ngày em tham dự đại hội thể thao, gặp chị ấy ở trước cửa "Nhà Tuyết", chị ta còn lừa em mời một bữa... aiii, anh..."

Dụ Lan Xuyên quay người rời đi.

Lưu Trọng Tề: "...Điện thoại của em... haiz, thôi bỏ đi..."

Tiệm đồ ngọt "Nhà Tuyết" mở trong một con ngõ giao cắt chằng chịt, gần đó có nơi ở cũ của một danh nhân, cũng coi như là địa điểm du lịch, không ít du khách ngoại lại mộ danh mà đển ăn thử ở cửa tiệm nổi tiếng trên mạng, thuận tiện thăm quan địa điểm du lịch kia. Người đông mắt tạp, trong ngõ còn có mấy hộ cho thuê phòng không biết là hợp pháp hay không hợp pháp, là chỗ tàng ô nạp cấu thường hay lui đến.

Cái người cả ngày lừa ăn lừa uống của trẻ con, đại khái cũng chẳng có tiền dư mà đến cửa tiệm nổi tiếng trên mạng, vậy cô đến đó làm gì?

Cô đã phát hiện được điều gì ở gần đó sao?

Dụ Lan Xuyên vừa đi về phía đó, vừa báo cho Vu Nghiêm.

Điện thoại của Lưu Trọng Tề vẫn im lặng, Cam Khanh không hồi đáp.

"Nhà Tuyết" - chính là nơi Hướng Tiểu Mãn và cặp nam nữ trung niên trao đổi thuốc bột - lúc này vừa mới mở tiệm kinh doanh, đã có khách đứng xếp hàng, phía sau có một con ngõ nhỏ vô cùng khuất, mới liếc qua dường như là ngõ cụt, phải đi vào trong mới phát hiện tận cùng có một ngách nhỏ chỉ đủ một người đi lọt, chui vào sẽ thông sang một con đường khác. Bên trong ngõ có một quán ruồi (1) vắng vẻ, còn có vài tiểu viện cho trọ lác đác lưa thưa của người dân, treo không ít bảng hiệu nổi bật.

(1) Quán ruồi: Cách gọi những quán ăn nhỏ, điều kiện không tốt nhưng món ăn có hương vị rất đặc biệt ở Tứ Xuyên.

Cặp nam nữ trung niên vội vã tiến vào trong tiểu viện, gõ cửa đồng bọn, người ở bên trong vừa mới thò đầu ra ngoài dã bị bà ta kéo vào, trở tay đóng cửa lại: "Bọn sư huynh đã trở lại chưa?"

Gian phòng khách này là của một căn hộ, có một tiểu môn đình (2) và hai phòng ngủ, có một nam hai nữ.

(2) Tiểu môn đình, không gian khi vừa mới bước vào cửa một căn hộ, thường là không gian hoạt động chung.

Một người đàn ông trong nhóm người đó lắc đầu, hỏi: "Sao thế?"

Người phụ nữ trung tuổi sốt ruột đi lại trong phòng: "Sư phụ đã nhấn mạnh, không được đụng đến viện 110, không được đụng vào, các người lại không nghe, xảy ra chuyện rồi!"

“Điều kiện của Hướng Tiểu Mãn đó phù hợp như vậy, lại có tiền, bỏ lỡ cũng đáng tiếc." Người đàn ông nói rồi, lại truy hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Bọn sư huynh thất thủ rồi sao?"

"Không biết." Người phụ nữ trung niên nói: "Bên đó toàn là xe cảnh sát, tôi không dám nhìn lâu, mau, thu dọn thu dọn, chúng ta chuẩn bị rời khỏi đây."

Hai  người phụ nữ khác trong phòng vội vã chia nhau thu đồ đạc, đột nhiên, một người trong đó "Á" một tiếng: "Sư tỷ, không thấy mảnh bài chữ "Xuân" đâu nữa!"

"Vì sao đến cả bài vị của tổ sư gia cũng để tùy tiện thế?"

"Rõ ràng là ở trên bàn thờ... a, ai mở cửa sổ thế?"

Cửa sổ nho nhỏ của nhà trọ, một tiếng "cạch" khẽ vang lên, Cam Khanh đứng tựa vào tường bẻ tấm mộc bài thành hai đoạn.

(3) Bào Đinh giải ngưu:  Bào Đinh là một nhân vật trong Nam Hoa kinh của Trang Tử, là đầu bếp của Lương Huệ Vương, kỹ xảo mổ trâu vô cùng thành thạo. Câu thành ngữ chỉ việc nắm vững một thứ gì, tự nhiên lưu loát như thần.