Không Nói Tôi Yêu Cậu

Chương 1: 1: Ấn Tượng Ban Đầu





Bệnh viện Đức Việt không khí trong lành, nắng sáng ấm nhẹ xuyên xuống từng gian phòng bệnh.

Không khí tĩnh lặng nhưng đâu đó phòng cấp cứu, những âm thanh đều đặn của các thiết bị khiến bất kỳ ai nghe cũng sẽ tỏ vẻ căng thẳng.

Tiếng đùa giỡn của những đứa trẻ, những lời tranh cãi, hỏi thăm nhau...
Người đàn ông dáng vẻ trung niên với kinh nghiệm làm bác sĩ hơn hai mươi năm của mình.

Cái dáng vẻ bình tĩnh không một chút xoay chuyển, mỗi lời nói ra đều chắc chắn, cử chỉ quen thuộc như nắm chắc trong lòng bàn tay.
Phòng phẫu thuật như bày thế trận, bác sĩ Đông làm chủ được tất cả mọi việc xảy ra.

Một cuộc phẫu thuật cực kì suôn sẻ.
Nghe tiếng mở cửa, bác sĩ Đông Hằng đang lật từng trang hồ sơ, kiểm tra bệnh án nhìn qua.

Anh quay lại nói "Ba, phẫu thuật xong rồi à, thành công chứ?"
Bác sĩ Đông tiến lại gần, thản nhiên đáp "Tất nhiên rồi, ba của con là ai, ông đây là bác sĩ giỏi nhất cái bệnh viện này."
Đông Hằng dường như đã quen với cái sự tự tin này, cười nhẹ "Thôi ba ơi tém tém lại, người ta nhìn kìa."
Bác sĩ Đông tiến lại gần phía Đông Hằng đứng cạnh anh rồi dựa lưng vào tường "Ừm...!à đúng rồi con cũng qua giai đoạn nội trú rồi, nên nghĩ tới chuyện gia đình đi chứ."
Đông Hằng tỏ vẻ bận rộn "Con còn chưa vội ba vội gì, con có nhiều thời gian vào mấy chuyện yêu đương đó đâu."
Bác sĩ Đông nói "Ông đây cũng chưa định vội đâu, hôm qua mẹ con có gọi điện thoại bảo ba.

Bà ấy nói một người bạn thân có đứa con trai đáng yêu lắm, ba cũng đã nhìn ảnh rồi.

Bà ấy dự định cho hai đứa con làm quen, nhà cũng khá giả, gia giáo, con thử nói chuyện tìm hiểu xem sao."
Gương mặt Đông Hằng tỏ vẻ nghiêm túc "Ơ...!thật?"
Dáng vẻ bác sĩ Đông bình tĩnh, giọng thản nhiên "Nói cái gì mà hồi nhỏ có hẹn ước gì đó, ba cũng mặc kệ.

Hay con cứ đi xem sao, nhắm được thì cưới luôn, dù sao con cũng không có thời gian hẹn hò mà."
Đông Hằng nhìn chằm chằm ba mình "Không, ý con là xem mắt thật?"
Bác sĩ Đông xua tay "Đùa thôi."
Đông Hằng cảm giác nhẹ người đặt hồ sơ bệnh án xuống, cầm cốc nước bên cạnh lên uống "Biết ngay mà."
Bác sĩ Đông nhỏ giọng "Nhưng, hôn ước là thật."
Đông Hằng đang uống nước thì nghe được, suýt nữa phun hết cả ra "Phụt...!đùa à."
Tập đoàn DV hiện đang là tập đoàn lớn nhất nhì, là giấc mơ thành tựu của người lập nghiệp, là ao ước nghề nghiệp của bao nhiêu sinh viên.

Nhiều chi nhánh lớn nhỏ về các mặt hàng nhưng trụ sở chính luôn tập trung mở rộng thị trường ô tô.

Thu nhập chính đều là từ độc quyền sản xuất và lấn sân sang giới giải trí.


Công ty con DV
Mr.

Tùng nhận cuộc gọi.

Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, có vẻ là chuyện chẳng lành.
Anh vừa ngắt máy thì liền gọi đến bàn làm việc của thư kí "Thư kí Hân, mau đi gọi Saint vào đây, mau."
Thư kí Hân đáp "Vâng giám đốc."
Mới sáng sớm mà đã bị giám đốc tìm, Saint cảm giác được là điều không may.

Cậu chần chừ một lúc mới có can đảm mở cửa đi vào "Giám đốc cho gọi tôi."
Mr.

Tùng gằn giọng "Hôm trước cậu làm việc gì, ở đâu?"
Saint tỏ vẻ không hiểu "Dạ?"
Mr.

Tùng có chút lớn tiếng "Hai căn nhà tuần trước cậu đưa cho Tiểu Hoa với Tiểu Đán lần lượt gửi khiếu nại tới rồi."
Saint nhạc nhiên "Khiếu nại? Đều là họ đồng ý rồi mới kí hợp đồng, nếu có khiếu nại thì..."
Mr.

Tùng ngắt lời cậu "Đã bảo là phải cẩn thận, khó khăn lắm trụ sở chính mới quảng bá được họ có ngày hôm nay.

Hai người họ chỉ mới nổi tiếng, cậu không nên để nhà họ ở gần nhau, ít nhất cũng phải khác tòa chứ."
Saint nói "Vâng, tôi xin lỗi."
Nghe mắng xong một trận thì Saint bày gương mặt ủ rủ bước ra ngoài, đi đến bàn làm việc liền nằm dài lên bàn.

Blue thấy vậy liền đẩy ghế lại hóng chuyện "Này sao vậy, lúc nãy nghe thư kí Hân nói giám đốc giận lắm."
Saint chán nản "Không có gì mình bị hai đơn khiếu nại, không có gì để nói đâu."
Blue ngạc nhiên nói "Gì chứ, tận hai đơn khiếu nại.

Cậu sắp bị đuổi việc rồi à, với tính cách của Mr.

Tùng không thể tha mạng cậu dễ dàng vậy được."
Saint liếc nhẹ Blue "Trù sao?"
"No no no, căn bản sẽ bị như vậy." Blue lắc đầu xua tay.

Saint ủ rũ "Ai mà thèm chơi với cậu chắc mình ra đi mãn nguyện rồi."
Blue nói "Vậy là...!không bị đuổi?"
Saint đáp "Ừm, chỉ bị mắng một trận thôi."
Blue ngạc nhiên "Woa, đỉnh, kể cả có là nữ nhân yếu đuối, gặp phải vấn đề liên quan đến danh tiếng công ty chắc bay màu lâu rồi, haha."
Saint ngồi lẩm bẩm "Chú ấy dám."
Blue như nghe được gì, quay lại hỏi "Cậu mới nói gì?"
Saint có tật giật mình "Không, mình đâu nói gì."
Saint đang ngủ gục thì nghe tiếng thông báo tin nhắn, giật mình tỉnh dậy nhìn điện thoại.

Nhìn lại đồng hồ mới biết đã quá giờ làm việc rồi.

Mr.

Tùng: Về nhà chưa?
Saint: Chuẩn bị về đây.
Mr.

Tùng: Để chú đưa về.
Saint: Icon ok.
Saint lát sau nhanh chóng thu dọn tài liệu, nhìn xung quanh mọi người đã về hết liền đi vào văn phòng giám đốc "Chú ơi, về thôi."
Mr.

Tùng gật đầu "Được."
Trên đường về, thấy Saint nhấn mở cửa kính xe, Mr.

Tùng vội nhắc nhở "Đừng mở."
Saint nghe vậy vội nhấn nút kéo cửa kính lên "Sao vậy chú, chú lạnh à.".

Ngôn Tình Hài
Mr.

Tùng nói "Nay trời chuyển lạnh rồi, con dễ nhiễm lạnh mà."
Saint nói "Lâu rồi mới thấy lại quán ăn có món này." Lúc này nghĩ lại có điều không đúng, Saint quay lại nhìn Mr.

Tùng.
Cảm nhận được ánh mắt kì lạ, Mr.


Tùng liền quay sang hỏi "Sao vậy?"
Saint thắc mắc "Sao chú lại đi đường này?"
Mr.

Tùng nói "Ba mẹ con nói nhớ con rồi, nếu con muốn ăn như vậy thì lần sau trực tiếp đến ăn là được."
Nghe xong Saint liền có chút mong đợi.

Món ăn sẽ ngon hơn khi có người chờ đợi nó, đúng không?
Một ngôi biệt thự xa hoa, hào nhoáng, chỉ nhìn bên ngoài đã thấy chủ nhân ngôi nhà không hề tầm thường.

Mr.

Tùng dừng xe lại trước cổng ngôi nhà nói "Tới rồi."
Saint đi ra đóng cửa xe lại, ghé mặt vào "Chú vào không?"
Mr.

Tùng nói "Không, chú có hẹn rồi."
Saint trêu chọc "Lại cô bạn gái mới nào à, chú cứ đào hoa như thế, sau này có cô nào ẵm cháu về cho con nè."
Mr.

Tùng nhíu mày "Chú mày biết giữ thân lắm, ông đây không kết hôn.

Con gì chứ, mau cút vào nhà đi."
Saint thấy có chút lạnh xoa xoa hai cánh tay, ra giọng tiễn khách "Chú đi đường cẩn thận đó."
Mr.

Tùng xua tay "Được rồi được rồi, mau vào đi, nghe chị dâu nói có chuyện quan trọng."
Saint vừa vào trong nhà thì cảm thấy không khí khác hẳn mọi lần, người giúp việc đều đã nghỉ ngơi chỉ còn lại anh quản gia "Cậu về rồi."
Saint nhẹ giọng "Anh vẫn chưa về à?"
Mẹ cậu nghe tiếng nói chuyện đã vội chạy lại kéo tay cậu "Con mau vào đây."
Saint vào phòng khách thì thấy ba mình cũng đã ngồi đấy, một người bận rộn như ông cũng ở đây thì chuyện này hẳn không nhỏ "Ba cũng ở đây sao, chuyện quan trọng gì vậy?"
Bà Cảnh ấp úng "Chuyện là..."
Bà Cảnh càng khó mở lời thì cậu càng tò mò "Mẹ cứ nói đi."
Bà Cảnh nói "Cuối tuần con đi xem mắt được không?"
Saint bỗng chốc đờ người.

Mẹ Saint thấy con trai mình không phản ứng liền lúng túng "Không đi cũng không sao hết, mẹ cứ nghĩ là con quên cái người kia rồi mới nói với con, đừng giận.

Nhưng con cũng đừng cả ngày đâm đầu vào công việc, công ty của chúng ta cũng không thiếu nhân viên."
Saint nói "Mẹ nói hắn ta là ai vậy con không ấn tượng, con cũng không giận."
Ông Hà Cảnh lên tiếng "Dọa mẹ con sợ chết mất, cứ tưởng con sẽ giận nên bảo giúp việc về sớm cả."
Saint nói "Con xem mắt cũng được, nhưng..."

Bà Cảnh nói "Con muốn nói gì?"
Saint định tìm điều kiện gì khó một chút nhưng lại nhìn thấy ba mình ngồi đây rồi.

Có điều gì mà ông ấy không làm được chứ?
Những lần xem hẹn mắt trước chỉ có mẹ nói với cậu, chỉ bịa chuyện một chút là trốn được ngay, lần này thì...!Xem ra người này ba cậu rất coi trọng "À không có gì, con sẽ sắp xếp.

Nhưng là ai vậy mẹ, người mẹ quen?"
Bà Cảnh nói "Đúng vậy, lúc nhỏ có nói chuyện vu vơ sau này sẽ làm thông gia, ai mà ngờ chị ấy vẫn nhớ.

Con trai lớn của chị ấy hơn con hai tuổi, mẹ nghĩ hai đứa cũng khá hợp, con cứ thử xem."
Bà Cảnh đặt tay lên vai cậu "Lúc đó chỉ đùa thôi không ngờ chị ấy nhớ lâu thế, bố mẹ rất mong con có thể ổn định."
Cuối tuần, nghe tiếng chuông điện thoại reo Saint mơ màng tỉnh dậy, giọng điệu còn buồn ngủ "Alo, Saint nghe."
Bà Cảnh nói "Con chuẩn bị cả chưa mẹ gửi con địa chỉ."
Saint giọng ngáy ngủ "Địa chỉ gì chứ, con đang mệt lắm."
Bà Cảnh giọng nghi hoặc "Còn đang ngủ?"
Saint nhìn vào lịch trình hôm nay mới mở mắt to ra, quên mất hôm nay xem mắt "Con quên mất mẹ gửi cho con đi."
Bà Cảnh khá lớn tiếng "Biết thế nào cũng vậy, mẹ bảo chú Thanh đến đón con rồi, nhanh lên đấy."
Saint hấp tấp chuẩn bị, khi nghe tiếng xe đến liền vội vơ lấy áo khoác và giày chạy ra.
Tài xế Thanh thấy cậu chưa mang giày, áo khoác còn chưa kịp mặc, vội nói "Cậu ít nhất nên mang giày vào rồi hẳn chạy ra."
Saint vừa mang giày vừa nói "Chú ơi mau lên con trễ mất, lần đầu gặp mặt con không muốn đến trễ."
Tài xế Thanh khởi động xe "Được rồi, mà lần này chú thấy ông bà chủ rất quyết tâm, chắc rất thích cậu con rể này."
Saint nhẹ giọng "Vậy à."
Chạy được một lát thì xe dừng lại, tài xế Thanh nói "Hình như phía trước kẹt xe rồi."
Saint nhìn đồng hồ "Đã trễ rồi mà còn."
Tài xế Thanh thấy cậu nóng vội liền nói "Có thể hơi lâu đấy cậu."
Trong lúc đợi Saint mở điện thoại xem thì thấy tin nhắn
Bà Cảnh: Số điện thoại của thằng bé nè, nhớ liên lạc với nó đấy.
Saint: Con biết rồi.
Vừa nhận được số thì Saint nhìn chằm chằm vào điện thoại, không biết có nên gọi hay không.

Nhỡ người kia đợi lâu quá có bỏ về không nhỉ, hay nghĩ mình không tôn trọng anh ấy, cho anh ấy leo cây...!gọi vậy.
"Tôi nghe."
Saint nói "Chào anh."
"Cậu là Hà Khôi?"
Saint cười ngại "Đúng vậy, đường tôi đi đang kẹt xe, tôi sẽ đến muộn."
"Không sao, tôi đợi cậu."
Saint nói "Cảm ơn anh, tôi sẽ đến ngay", cậu đặt điện thoại xuống định nhấn tắt cuộc gọi thì lại nghe được gì.

"Khoan đã."
Nghe bên kia vẫn còn âm thanh, Saint vội nhấc điện thoại lên nghe.
"Hay là trong lúc cậu đợi, chúng ta cứ nói chuyện trước."
Saint thấy lúc này nóng vội cũng không phải cách, nói chuyện một chút có thể cũng bình tĩnh được phần nào "Được.".