Không Nói Nổi

Chương 55: Phiên ngoại 10: Thiếu trách nhiệm (tiếp) - Bé Cá Con yếu ớt (1)




Phiên ngoại 10: Thiếu trách nhiệm (tiếp) – Bé Cá Con yếu ớt (1)

Dạo này Thẩm Kham Dư rất có “ý kiến” với anh đẹp trai đến mức khi phát live cậu không cười không nói, chỉ lo giết người. Chạy gần nửa cái bản đồ chỉ để giết cho bằng được kẻ địch.

【Bé Cá Con】 kill 【Đông Phương Bất Bại. 】

【Bé Cá Con】 kill 【Tùng Cheng Tùng Cheng. 】

【Bé Cá Con】 kill 【Em gái ơi nhìn xem tôi siêu ngoan luôn. 】

Fan vừa vui vẻ hô 666 vừa lo lắng về trạng thái của Cá Con hôm nay.

* 666: đỉnh cực kì (đại khái vậy á)

【Bé Cá Con hôm nay em sao vậy? Sao hôm nay em không cười hu hu hu thanh xuân của tôi kết thúc rồi.】

【Nhìn em giống cái bánh bao ghê, phồng phồng lên luôn kìa.】

【Chào mừng mọi người đền với buổi livestream của Cá Con im lặng.】

Thẩm Kham Dư nhìn bình luận một lúc, sau đó nói xin lỗi rồi tắt live: “Xin lỗi mọi người nha, tâm trạng em hôm nay không tốt lắm, mai em live lại ~”

Có lẽ là vừa mới chơi game quá độ cái bụng tròn trịa của cậu có chút âm ĩ đau, đầu cũng choáng váng. Vừa tắt máy tính cậu nôn khan khó chịu, vành mắt đỏ rực lên nhưng lại không nôn ra được cái gì.

Cậu ôm lấy bụng lau đi nước mắt sinh lý, nhỏ giọng lầm bầm: “Con nhỏ như vậy mà cũng bắt nạt ba.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cầm lấy miếng ô mai trên bàn ngậm một lúc rồi nhổ ra, cậu co quắp người lười biếng nằm lên ghế sofa rồi cắm đầu ngủ mất.

Ngủ chưa được bao lâu thì bị người nào đó gãi gãi vào lòng bàn tay mà thức dậy, cậu ngủ không đủ híp mắt làu bàu, vùi mặt càng lúc càng sâu.

“Kham Dư, ăn tối thôi.” Cố Ngôn Sênh nhìn sắc mặt cậu không tốt, lo lắng hỏi: “Mệt đến thế sao? Bụng em còn đau không?”

Thẩm Kham Dư nghe được âm thanh của cậu, mở to hai mắt. Nhìn thấy rõ ràng là anh liền bật dậy ôm lấy, nhỏ giọng gọi: “Anh ơi.”

“Ừm, anh đây.” Cố Ngôn Sênh đáp: “Dậy rồi thì mau đi ăn cơm thôi. Hôm nay toàn là món em thích không đó.”

“Nhưng mà hôm nay em không thích ăn cơm.” Thẩm Kham Dư thút thít thì thầm, như còn đang trong giấc mơ là mơ hồ nói: “Em thích anh.”

“….” Cố Ngôn Sênh rũ mi mắt không đáp lại cậu, anh chỉ nhẹ bế cậu lên.

Khi còn bé Thẩm Kham Dư bị suy dinh dưỡng nặng nên cơ thể mắc nhiều bệnh. Mấy năm nay anh cẩn thận từng chút một săn sóc nhưng cậu vẫn gầy nhom. Các chỉ số về máu không ổn, lại rất sợ lạnh. Mang thai đã 6 tháng rồi, đừng nói là có da có thịt, so với mấy người mang thai cùng tháng cũng nhỏ hơn rất nhiều.

“Anh A Sênh, anh không thích em sao?” Thẩm Kham Dư uể oải mà lẩm bẩm: “Anh vì sao không thích em vậy, là do em được nhặt về sao?”

“Nói bậy bạ gì đó hử?” Cố Ngôn Sênh bật cười đồng thời nhận ra vì mang thai mà Thẩm Kham Dư nhạy cảm và yếu hơn trước rất nhiều. Cậu thường rất hay lơ đễnh mà làm nũng này, tính tình như con nít vậy, người khác đều cảm thấy cậu như một cái bánh bao mềm mềm nóng hỏi, lại giống như kem sữa ở phần nhân bánh.

“Em không có nói bậy!” Thẩm Kham Dư nói xong thì Cố Ngôn Sênh đã đặt cậu như trẻ con vào ghế ngồi. Cậu có chút xấu hổ nhưng mà đói bụng quá, bụng lại còn ê ẩm chỉ có thể ngồi yên ở góc khuất mà đợi Cố Ngôn Sênh.

Cố Ngôn Sênh không nhìn cậu, chỉ lo lấy đồ ăn ra.

Thẩm Kham Dư rầu rĩ, mỗi lần xúc cơm đều cố ý nhìn Cố Ngôn Sênh một cái.

“Không ăn sườn à?” Cố Ngôn Sênh nhìn cậu cứ mãi ăn măng chua và canh chua cá thì lên tiếng hỏi.

Thẩm Kham Dư nhìn đĩa sườn đầy sốt có chút muốn nôn mà lắc đầu. Bé con trong bụng ép xương sống và thắt lưng của cậu làm cậu không thoải mái mà điều chỉnh tư thế, mất hết hứng ăn.

“Đây là sườn sốt ô mai, chua chua ngọt ngọt, ăn khá ngon, em thử chút đi.” Cố Ngôn Sênh gắp một miếng sườn có chút sụn mà Thẩm Kham Dư thích đưa đến, cậu do dự một chút vẫn ngoan ngoan há miệng ăn.

Có lẽ là như Cố Ngôn Sênh miêu tả, cậu thấy ăn không ngán chút nào, lại khá ngon. Thẩm Kham Dư phồng má, nhai sụn kêu rộp rộp.

Sắc mặt Cố Ngôn Sênh có chút rầu rĩ. Anh không động đến một miếng cơm, im lặng mà uống chút rượu. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Kham Dư, mang thai vất vả lắm sao?” Giọng anh khàn khàn.

Thẩm Kham Dư làm như không nghe thấy, chỉ lo ăn sườn chua ngọt với cơm nhưng không còn lắc lư để làm dịu cơn đau lưng.

“Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đi…”

“Em không đi.” Thẩm Kham Dư nhỏ giọng nói, giọng điệu cực kì kiên quyết.

Cố Ngôn Sênh khựng lại: “Sao vậy?”

Thẩm Kham Dư gác đũa, lẳng lặng nhìn anh sau đó khẽ nói: “Đi để anh nói với bác sĩ bỏ con em sao?”

Cố Ngôn Sênh giật mình thở dài nói: “Em lại suy nghĩ cái gì vậy? Chỉ là khám định kì thôi mà.”

“Em tự đi được.”

“Không an toàn.”

“Em không muốn đi với anh. Anh không thích em cũng sẽ không thương con.” Thẩm Kham Dư cúi đầu yên lặng lừa xương cá, tầm mắt mơ hồ càng lúc càng không nhìn rõ. Cũng không biết từ lúc nào Cố Ngôn Sênh đã đi đến bên cạnh dùng đôi tay khô ráp mà xoa nhẹ nước mắt trên mặt cậu.

“Ấy, anh đi ăn cơm đi…” Thẩm Kham Dư khó xử tự trách muốn đẩy Cố Ngôn Sênh ra nhưng lại lực bất tòng tâm, ngược lại còn bị bế ngồi lên đùi anh mà xoa xoa cái eo đau nhứt.

“Khá hơn chút nào không?” Cố Ngôn Sênh vừa xoa vừa hỏi cậu.

Thẩm Kham Dư hít hít mũi mà gật đầu.

Cố Ngôn Sênh cầm đũa lừa xương giúp cậu, gắp một miếng cá trắng muốt muốn đưa đến miệng cậu thì nghe cậu lầm bầm: “Phải kèm thêm miếng dưa chua.”

“Em không thể ăn nhiều dưa chua được.” Cố Ngôn Sênh ôn hòa nói.

“Không có dưa chua em dễ nôn lắm.” Cố Ngôn Sênh không có hung dữ nhưng Thẩm Kham Dư lại rất tủi thân.

“Được, vậy ăn một chút thôi nha.” Cố Ngôn Sênh chọn một miếng dưa chua mỏng kẹp một miếng cá vào đưa cho cậu: “Ăn từ từ thôi, ăn nhanh quá dễ nôn lắm.”

Thẩm Kham Dư ngoan ngoãn chậm rãi nhai nuốt.

Anh nhẹ vuốt sau gáy cậu, thì thầm: “Anh không phải là không thích em…. Cho anh chút thời gian được không? Vấn đề nằm ở chính anh, anh cần xử lý một chút.”

Thẩm Kham Dư cái hiểu cái không, mơ màng gật đầu.

Nửa năm trước Cố Ngôn Sênh đi với Thẩm Kham Dư đến Thành Đô chơi, thấy được cánh đồng hoa cải dầu rất to.

Đêm hôm đó hai người uống rất nhiều rượu rồi phát sinh quan hệ.

Khi Cố Ngôn Sênh tỉnh lại anh lập tức muốn chết đi. Tỉ mỉ kiểm tra toàn thân Thẩm Kham Dư không có vết thương nào nghiêm trọng, nhưng anh vẫn hoảng vô cùng. Bởi vì đây chính là vết xe đổ ở đời trước.

Thẩm Kham Dư là đồ ngốc, một mực nói với anh do bản thân tự nguyện, thích anh nên mới làm.

Về sau khi có bé con rồi, Thẩm Kham Dư sợ anh sẽ yêu cầu bác sĩ phá thai nên ngày nào cũng che chở đứa nhỏ.

Cố Ngôn Sênh không cảm nhận được Thẩm Kham Dư ở đời này sẽ thích mình. Đời trước là vì Thẩm Kham Dư ngốc, không có ai dạy, dễ bị lừa. Mới lần gặp đầu tiên đã bị anh trói buộc, sau đó bị anh hủy hoại một đời.

Đời này gặp lại, anh thừa nhận ban đầu anh có chút ích kỷ muốn cậu ở cùng anh mãi mãi. Thế nhưng sau này anh lại ngộ ra không thể đối xử với cậu như thế được.

Cố Ngôn Sênh anh dựa vào cái gì cơ chứ.

Anh cố gắng nuôi dưỡng cậu thành một đứa nhỏ bình thường, đau thì khóc, vui thì cười. Để cậu kết giao rất nhiều bạn bè, tiếp xúc vời nhiều người giỏi giang. Cá Con của anh lợi hại như thế, vậy nên ai ai cũng rất thích cậu.

Cậu có cả một vùng trời rộng lớn, không nên trói buộc cậu cả hai đời.

Nhưng bây giờ xem ra anh lại dẫm phải vết xe đổ rồi.

Có lẽ đời này anh không nên tìm cậu mới là điều tốt nhất. Nhưng mà anh vẫn cứ làm theo chấp niệm của mình, lần nữa xâm phạm vào cuộc sống của cậu.

Nói cách khác, không phải là anh không thích Thẩm Kham Dư, chỉ là anh không thể tin tưởng Thẩm Kham Dư sẽ thích mình. Dù sao đời này anh cũng chỉ là một bình thường tồn tại, thậm chí còn tệ hơn thế.

Cơm nước, tắm rửa xong xuôi Thẩm Kham Dư có chút choáng đầu, Cố Ngôn Sênh ngồi xem phim cùng cậu một hồi phát hiện cậu cứ nôn khan mãi, còn xém chút là nôn cả cơm tối ra. Cố Ngôn Sênh đút nước nóng cho cậu, cậu mơ màng không uống được bao nhiêu. Cả người đầy mồ hôi, lòng bàn tay lạnh buốt.

Cố Ngôn Sênh nhìn sắc mặt cậu cực kì khó coi, bờ môi tái nhợt đành dỗ dành lừa cậu đi bệnh viện khám thử.

Thẩm Kham Dư khó chịu ngồi ở vị trí phó lái, hơi thở yếu ớt. Xe hơi xốc nảy là cậu lại ưỡn ẽo lên, eo đau đớn tựa vào đệm cũng chả có tác dụng gì.

Cố Ngôn Sênh lái xe, lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, anh với tay cậu nắm ấy, lạnh như băng. Lòng anh đau lại thêm sốt ruột, trên trán lấm tấm mồ hôi.

“Kham Dư, chịu khó chút nữa thôi, sắp tới bệnh viện rồi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thẩm Kham Dư miễn cưỡng mở mắt nhìn Cố Ngôn Sênh cười cười: “Em không sao mà anh ơi, anh lái chậm thôi.”

Cố Ngôn Sênh nhìn chỉ còn mấy giây đèn đỏ, thở dài bóp bóp tay cậu: “Có thể ôm được em thì tốt rồi.”

Thẩm Kham Dư nói không nổi, cậu choáng váng cực kì, trời đất quay cuồng, động đậy một chút là muốn nôn ngay.

Cố Ngôn Sênh vượt đèn đỏ chưa được bao lâu thì Thẩm Kham Dư hô hấp càng gấp rút, trong cổ họng cứ luôn nuốt cái gì.

“Anh A Sênh ơi, khó chịu quá.” Thẩm Kham Dư thều thào nói: “Em muốn nôn……”

Cố Ngôn Sênh vội tấp xe vào lề, mở cửa xe cho cậu nôn ra.

Trong dạ dày chả còn gì, cậu nôn ra một chút nước chua có lẫn tơ máu. Cố Ngôn Sênh run sợ, lúc cho cậu uống nước và lau mồ hôi, hai tay run rẩy không ngừng.

“Xin lỗi anh…” Thẩm Kham Dư tựa vào ngực Cố Ngôn Sênh, cổ họng khàn khàn: “Em không nhịn được…”

“Không cần nhịn, không sao.” Cố Ngôn Sênh hôn lên tóc cậu, ôm cậu mà vỗ nhẹ tấm lưng, âm thanh của anh có chút run run: “Chịu một chút nữa thôi, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi ha.”

Cũng may dù Thẩm Kham Dư lần một trận dọa anh sợ chết khiếp nhưng kiểm tra một loại thì không có vấn đề gì to tát, chỉ là do cơ thể chưa ổn mà tâm trạng cũng không an toàn mà thôi. Sỡ dĩ mang thai mà cậu thường xuyên choáng váng là do thiếu máu, thứ hai là do tiểu não phát triển chưa hoàn thiện có liên quan đến việc lúc nhỏ bị bạo hành.

Cố Ngôn Sênh nhìn kết quả chụp CT của Thẩm Kham Dư, bờ môi khô khốc, đáy lòng quặn đau.

“Cậu ấy rất ỷ lại với cậu, không muốn cậu chê cậu ấy phiền nên cực kì phối hợp.” Bác sĩ vừa lấy thuốc vừa nói: “Mang thai là như vậy, rất muốn được nuông chiều. Sinh con xong thì ổn lại thôi.”

Cố Ngôn Sênh cầm túi thuốc rồi về lại phòng bệnh, Thẩm Kham Dư ngủ mất rồi, còn đắp một cái chăn mỏng, cả người gầy nhom chỉ có cái bụng tròn tròn nhô lên.

Cố Ngôn Sênh đi đến, kéo cái tay cậu để vào trong chăn, nhẹ nhàng xoa gương mặt cậu, cúi người hôn lên mắt cậu, sau đó cụng vào trán cậu thì thầm: “Xin lỗi em, toàn khiến em khổ cực.”

Qua cơn bệnh, Thẩm Kham Dư không dám bám dính Cố Ngôn Sênh nữa. Cậu luôn không quên được chuyện mình đã nôn lên người Cố Ngôn Sênh, cậu thấy mình là một thứ gì đó phiền phức và bẩn thỉu, hai mươi mấy tuổi rồi còn làm phiền anh.

Có đôi khi nghĩ lại, anh A Sênh đem cậu về lúc đấy cậu vừa xấu vừa bẩn, nuôi cậu lớn thế này cũng coi như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, cậu làm sao mà còn học đòi cóc ghẻ ăn thịt thiên nga.

Không biết anh có thích bé con không. Nếu mà anh thích, cậu sẽ sinh bé ra cho anh, sau này cũng đừng ở trong nhà gây phiền cho anh nữa.

Nếu mà anh không thích, không thích thì bây giờ nên thu dọn đồ đạc thôi. Có lẽ lúc sinh bé cũng không dễ dàng, không chừng lại mang thêm chuyện rắc rối khác nữa.