Phiên ngoại 8: Phòng livestream của Cá Con (phần cuối)
Cố Ngôn Sênh lập tức bế Thẩm Kham Dư lên, cậu nắm chặt lấy áo anh, nuốt xuống những âm thanh đau đớn, mặt cậu lúc đỏ lúc trắng.
Cố Ngôn Sênh ôm cậu đến sofa, Thẩm Kham Dư choáng váng đầu nhưng vẫn mở miệng nói: “Để em đi… đi lấy dép lê cho anh….”
“Không có gì phải gấp, để anh hôn em trước đã.” Cố Ngôn Sênh ôm Thẩm Kham Dư không nỡ buông tay còn không ngừng hôn lên lông mày, hai bên trán, bên tai đều là những nơi mà người bình thường không thích bị chạm vào. Thế nhưng Thẩm Kham Dư thích vậy nên Cố Ngôn Sênh thường hay hôn như thế để dỗ dàng cậu ngủ.
Lúc đầu cậu còn khó khăn hô hấp, nhịp tim đập loạn. Cậu được Cố Ngôn Sênh an ủi hồi lau cũng dần dần khôi phục lại trạng thái nhưng hô hấp vẫn có chút bất ổn, thỉnh thoảng còn run rẩy mấy lần.
“Em gầy nữa rồi đấy bé cưng.” Cố Ngôn Sênh sờ sờ gương mặt cậu: “Cô hộ lý nói em không để cho cô làm việc nhà. Sao mà không có anh ở đây, em lại không thèm nghe lời anh vậy?”
Thẩm Kham Dư nhẹ giọng giải thích: “ Cô lớn tuổi rồi mà trong nhà cô cũng có nhiều trẻ con cần chăm sóc, em không mệt mà.”
Cố Ngôn Sênh hừ nhẹ: “Em không mệt vậy sao em lại gầy thế?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thẩm Kham Dư thành thật nói, âm thanh nhu hòa: “Trời dạo này nóng quá, em ăn không ngon… nhưng mà em có ăn nha.”
Người khác mà nói như vậy thì giống như là trẻ con ương bướng, thế nhưng lời này là do Thẩm Kham Dư nói ra, Cố Ngôn Sênh cảm thấy cực kì khó chịu. Cậu không kén hcọn, ai làm cho cái gì thì ăn cái nấy. Dạ dày cậu đã cắt đi một nửa, mấy món quá bổ ăn nhiều sẽ nôn ra, ăn không được cũng nôn, một khi mà nôn thì cậu sẽ ăn không vô thứ gì trong một khoảng thời gian, ép cỡ nào cũng không ép nổi.
Cố Ngôn Sênh thuận thế chạm đến bả vai cậu, cái chạm này nhẹ nhàng như thế cũng cảm thấy như là chạm đến xương cốt của cậu rồi. Cậu mệt mỏi ngã vào người anh, tinh thần không tốt cho lắm, anh lo lắng hỏi: “Tim em có ổn vậy? Sao em thở gấp thế?”
Mặt Thẩm Kham Dư vùi sâu vảo lồng ngực anh, mặc kệ anh lung tung sờ trên người cậu, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cố Ngôn Sênh cười: “Thấy anh nên vui đến mức này à?”
“Dạ…” Thẩm Kham Dư cẩn thận cọ cọ ở lồng ngực Cố Ngôn Sênh lẩm bẩm nói: “A Sênh, lần này anh về… có thể ở nhà lâu một chút được không?”
Tay cậu đau cứ như có rất nhiều côn trùng nhỏ gặm cắn, lại như có một sức mạnh vô hình nào đấy làm cho gân cốt bị xé rách, cậu đau đến mức không dám lớn tiếng nói chuyện, sợ Cố Ngôn Sênh phát hiện. Nhưng mà đau quá nên lúc nói chuyện âm thanh có chút run run.
“Kham Dư?” Cố Ngôn Sênh thấy cậu có biểu hiện lạ liền đỡ lấy gáy cậu, nơi này phát lạnh làm người ta giật mình: “Sao vậy? Em khó chịu chỗ nào?”
Thẩm Kham Dư đau không còn sức, Cố Ngôn Sênh rất dễ dàng mà nâng mặt của cậu lên thì thấy môi cậu bị cắn nát, ánh mắt mơ màng.
“Kham Dư em đừng cắn nữa, nói anh nghe em đau chỗ nào?” Cố Ngôn Sênh nóng lòng nói: “Em đừng ép mình chịu đựng, em như vậy càng khiến anh lo thêm thôi, nghe lời anh.”
“Tay…” Cố Ngôn Sênh mới sốt ruột có chút xíu, Thẩm Kham Dư đã cố gắng há miệng nói một chữ liền bắt đầu ho khan, sắc mặt tái nhợt vì ho mà đỏ ửng cả lên.
Cố Ngôn Sênh nghe cậu nói tay đau nhưng anh chẳng màng đi lấy rượu thuốc tới vì Thẩm Kham Dư liên tục ho, lại còn nôn khan không ngừng.
Anh đỡ cậu lên, vỗ nhẹ lưng cho cậu nhuận khí, nhìn thấy Thẩm Kham Dư ho vẫn cố gắng nuốt mấy thứ trong miệng xuống, ánh mắt bối rối thậm chí còn có chút sợ hãi, cậu giơ tay muốn ôm lấy đầu, lòng anh trùng xuống.
“Kham Dư, đừng sợ, là anh đây. Em nhìn anh này.” Cố Ngôn Sênh ôm lấy cậu: “Anh ở đây, không có ai đánh em cả, ha?”
“A Sênh…” Con mắt Thẩm Kham Dư đục ngầu cố gắng nhìn về phía Cố Ngôn Sênh.
“Là anh, bé cưng, anh đây.” Cố Ngôn Sênh cẩn thận hôn lấy trán cậu, cầm lấy tay trái của cậu mà vỗ về sợ cậu giằng co sẽ bị thương: “Không có ai động được đến em, em là bé cưng của mọi người. Khó chịu quá thì nôn ra đi, ngoan, nôn ra rồi sẽ dễ chịu hơn.”
“Dơ….” Vành mắt Thẩm Kham Dư đỏ lên, vẫn cứ cố nuốt xuống, chỉ hé miệng nói được một chữ này.
“Không dơ, bé cưng rất sạch sẽ.” Cố Ngôn Sênh hôn lên mi mắt đầy nước của cậu.
Chứng trào ngược thực quản rất khó mà kìm lại được, Cố Ngôn Sênh nhẹ nhàng dỗ dành, kiên nhẫn giúp cậu nôn ra. Cuối cùng cậu cũng nôn như hết cả ruột gan ra ngoài.
Cậu vốn dĩ ăn ít, nên khi nôn chỉ ra một ít chất nhầy và tơ máu. Trái tim Cố Ngôn Sênh như nhảy đến tận cuống họng rồi lại rơi thẳng xuống, lòng anh đau đớn, hoảng loạn vô cùng.
Mấy ngày nay chướng ngại tâm lý cũng như chướng ngại về nhận thức do chứng PTSD của cậu cũng có chuyển biến tốt hơn rất nhiều. Trước kia cậu không thể cùng với bác sĩ tâm lý trò chuyện, nay đã có thể chấp nhận một số phương pháp điều trị tâm lý đơn giản, tuy nhiên lúc phát bệnh cậu vẫn có chút rối bời.
Bác sĩ nói thời điểm bị bệnh tâm lý người bệnh cực kỳ yếu ớt, luôn mong muốn được quan tâm, chăm sóc. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, thời bé cậu bị bệnh chỉ có bị đánh, bị mắng cho nên tạo ra kí ức không mấy tốt đẹp nên mới lộ vẻ khổ sở như thế.
“Khi còn bé hẵn là bị đánh rất đau nên ngay cả khi nôn mửa hoặc chảy máu cậu ấy chỉ lo lắng làm dơ đồ vật, hoặc là cố gắng chịu đựng, dùng quần áo lau sạch.” Biểu hiện của bác sĩ cũng lộ vẻ khó chịu: “Lúc bệnh chỉ muốn chạy ra ngoài, thông qua việc bệnh này có lây truyền hay không mà khẳng định tính nghiêm trọng của bệnh, có lẽ cũng là do bị ngược đãi mà hình thành.”
“Rốt cuộc là em ấy đau đớn bao nhiêu?” Cố Ngôn Sênh nhịn không được mà hỏi.
“So với nôn mửa hay chảy máu dĩ nhiên là đau gấp bội, cậu ấy không còn cách nào khác chỉ có thể tìm một cách nào đó giảm bớt đau khổ.” Bác sĩ thở dài: “Lúc đấy nhỏ như thế, nào biết cái gì đâu.”
Dựa theo phỏng đoán của bác sĩ, đại khái thì năm sáu tuổi, thậm chí là khi còn bé hơn cậu đã trải qua cuộc sống như thế cho đến khi rời khỏi nhà.
Sau khi kết hôn với Cố Ngôn Sênh rồi, cuộc sống của cậu cũng chẳng có chuyển biến tốt đẹp. Mặc dù Cố Ngôn Sênh không có đánh cậu, nhưng những khi cậu bị bệnh cũng khó tránh việc anh lộ ra biểu hiện ghét bỏ, còn có cả những lời lẽ thâm độc.
Bác sĩ thương tiếc nói: “Chỉ cần cậu đối xử tốt với cậu ấy một chút là tốt rồi. Cậu ấy rất yêu cậu, cậu có thể giúp cậu ấy chữa trị.”
Cố Ngôn Sênh nói không nên lời, trong lòng bức bối cực kì. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Việc điều trị cho cậu ấy khả năng khỏi không quá cao, nhưng tôi hi vọng cậu đừng mất kien nhẫn. Đừng trách cứ cậu ấy mẫm cảm, yếu ớt. Trong lúc vô tình có thể tạo thành áp lực, tôi tin rằng so với người khác cậu ấy không muốn biến thành cái dạng này nhất.” Âm thanh bác sĩ nghẹn ngào, lát sau mới tiếp tục nói: “Cậu ấy đã rất kiên cường, không đáng bị xỉa xói nữa.”
Thẩm Kham Dư nôn xong, nhiệt độ cơ thể bắt đầu cao lên. Cố Ngôn Sênh vừa nhuận phổi cho cậu, vừa mớm từng ngụm thuốc sợ cậu bị sặc rồi lại nôn nữa.
Mấy cái chuyện cảm sốt, Cố Ngôn Sênh không đưa Thẩm Kham Dư đi bệnh viện nữa, vì mỗi khi đến đấy Thẩm Kham Dư luôn bất an. Cậu như vậy không phải là đổ thừa cho Cố Ngôn Sênh làm cậu ra như vậy, mà là lúc bị bệnh cậu rất dễ phạm sai. Cố Ngôn Sênh biến mất trong tầm mắt cậu, trong tiềm thức cậu sẽ cho rằng mình bị vứt bỏ rồi. Đừng nói là gọi điện thoại cho anh, ngay cả khi Cố Ngôn Sênh gọi đến cậu cũng không dám bắt máy. Cậu chỉ biết chạy đi lấy thuốc rồi vào nhà vệ sinh mà chịu đựng. Mỗi lần như vậy Cố Ngôn Sênh đều tìm thấy cậu, cợ cậu chạy đi mất.
Hai má cậu ửng hồng, bờ môi lại tím tái, con mắt mông lung nhưng một mực luôn nhìn Cố Ngôn Sênh, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy áo anh, hỏi anh lần này về nhà có thể ở lâu một chút không.
“Sao thế? Kham Dư không nỡ xa anh à?” Cố Ngôn Sênh xoa thuốc lên tay cậu, rồi nhẹ nhàng bóp lấy.
Thẩm Kham Dư lắc đầu.
Cố Ngôn Sênh biến sắc: “Không muốn?”
“Không…” Thẩm Kham Dư lại lắc đầu, âm thanh đứt quãng nói: “Em biết, anh rất bận…tay em hình như … bị sao rồi… sợ không chăm sóc tốt được cho con… nên là…..”
Cố Ngôn Sênh ghen tị: “Con quan trọng hơn anh luôn rồi à?”
“Không, không phải mà.” Thẩm Kham Dư dùng sức siết lấy áo Cố Ngôn Sênh, vội vàng nói: “Em cũng nhớ anh, muốn anh lắm!”
“Cũng?”
“Em rất nhớ anh!”
Cố Ngôn Sênh cười hôn lên cái trán nóng hầm hập: “Đừng gấp, từ từ nói.”
Thẩm Kham Dư nắm chặt áo ánh, bất an mà sờ sờ lại lẩm bẩm mãi câu nhớ anh.
Cố Ngôn Sênh nghe được trong lòng chua xót, lại có chút hối hận vì ban nãy ghẹo cậu: “Xin lỗi bé cưng, gần đây anh bận quá. Về sau anh có rất nhiều thời gian bên cạnh gia đình mình rồi.”
Hốc mắt Thẩm Kham Dư ướt sũng, nhẹ lắc đầu nói: “Anh đừng xin lỗi em.”
“Bé cưng, em có bao giờ nghe trên mạng nói về “Song tiêu” không? Cái này giống em lắm đấy. Em xin lỗi anh mãi nhưng lại không cho anh xin lỗi em là sao. Như vậy không được đâu.” Cố Ngôn Sênh ra vẻ nghiêm túc nói.
“Song tiêu” – (双标): Tiêu chuẩn kép
Với kiến thức mới này Thẩm Kham Dư vô thức áy náy, mơ màng muốn hôn vào mặt Cố Ngôn Sênh nhưng lại không có sức, không với được đến mặt anh liền như chuồn chuồn lướt, hôn nhẹ lên xương quai xanh, nhỏ giọng nói: “Em sai rồi.”
Bờ môi của Thẩm Kham Dư mềm như trứng gà non mà cậu làn cho Điềm Điềm, một luồn điện giật từ nơi môi cậu chạm đến lan ra. Cố Ngôn Sênh rên khẽ một tiếng, không ngừng hít sâu khắc chế dục vọng nào đấy.
Bé cưng của anh thật là, cậu cứ luôn vô thức làm ra chuyện trêu ghẹo người khác, sau đó để mặc người ta chịu hậu quả.
Nếu hiện tại không thể làm, anh nhất định sẽ không nhịn nữa.
Thẩm Kham Dư không biết Cố Ngôn Sênh ngọ nguậy cái gì, bàn tay được Cố Ngôn Sênh xoa bóp cũng dần đỡ đau, cậu cố gắng giơ tay mà ôm Cố Ngôn Sênh, tựa vào cổ anh như không muốn xa rời.
Cố Ngôn Sênh thương xót mà bóp bóp trán cậu: “Tay em không đau à?”
“Dạ…” Thẩm Kham Dư nóng đến ngu người rồi, âm thanh cũng nhỏ dần: “A Sênh… ở thêm mấy ngày nữa đi….”
“Ừm.” Cố Ngôn Sênh dịu dàng đáp lại: “Kham Dư, em nghe lời anh, về sau mặc kệ là tay đau hay chỗ nào của em không ổn, em nhất định phải dừng hết việc đang làm, phải nghỉ ngơi ngay. Nghe lời anh, được không?”
“Dạ….” Thẩm Kham Dư đồng ý, còn cố gắng gật đầu. Tóc của cậu cọ cọ làm Cố Ngôn Sênh rạo rực lên.
“Còn có…”
“A Sênh, em …có hơi buồn ngủ…” Thẩm Kham Dư lim dim mắt, cả người và hơi thở của cậu nóng rực khiến cậu mệt mỏi.
Bộ dạng không vui khi nghe anh dài dòng của Thẩm Kham Dư làm thấy có chút đáng yêu, anh nhẫn nhịn nãy giờ chịu không được mà hôn cậu mấy cái, thỏa mãn nói: “Rồi rồi, bé cưng phải đi ngủ. Ngủ dậy rồi anh nói với em tiếp ha.”
“Tỉnh dậy sẽ làm “mì bảo bảo” cho anh và Điềm Điềm…..” Thẩm Kham Dư mông lung lắm rồi, Cố Ngôn Sênh sợ cậu cắn trúng lưỡi thầm nghĩ, thà rằng đi nấu mì còn hơn là nghe anh lảm nhảm? Cá Con của anh cũng nóng nảy lắm đó nha.
“Để anh nấu cho, anh nấu được.” Cố Ngôn Sênh nhỏ giọng thương lượng.
“Cùng nhau nấu ….” Thẩm Kham Dư lẩm bẩm. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong lòng Cố Ngôn Sênh ấm áp: “Ừ, cùng nhau nấu.”